Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20 : Làm Người Tốt Đến Cùng

Tiểu thuyết gốc · 2534 chữ

Kết quả chung cuộc của đợt tỉ võ chiêu thân nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, ngoại trừ hai người trên lầu các không ai nghĩ Đặng Khôi lại là người chiến thắng, dù sao trước một kiếm cuối cùng phân định thắng bại Đặng Khôi thật sự là người yếu thế chứ không phải diễn.

Càng bất ngờ hơn đó là ngay sau khi trận chiến giữa ba người Đặng Khôi kết thúc thì Minh Nguyệt tiểu thư liền xuất hiện, và những lời nàng nói ra tiếp tục nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người:

-Không giấu gì mọi người, thực chất trong lòng ta đã có ý trung nhân từ lâu, người đó chính là Đặng Khôi, cho nên cuộc tỉ võ này chỉ là một màn hợp lí hóa mối quan hệ giữa ta và Đặng Khôi, mong mọi người bỏ qua cho ta về sự thất lễ này.

Nghe vậy rất nhiều người ồ lên:

-Chẳng trách Đặng Khôi lại bày ra tư thái thấy chết không sờn, hóa ra hai người họ đã có tình cảm với nhau chứ không giống chúng ta suy đoán. Ta chỉ hơi khó hiểu tại sao Đặng Khôi lại muốn đánh tới chết, nếu không phải một kiếm cuối cùng có biến hóa hắn đã chết thật rồi.

-Cái này đúng là khó hiểu a, nhưng tốt hơn chúng ta không nên bàn luận nhiều về vấn đề này.

Ở đây có rất nhiều người tinh ý nhìn ra được sự việc không đơn giản, mà cái gì quá phức tạp có thể cho qua, nhất là những chuyện không liên quan tới mình, chứ một khi dính líu vào việc phức tạp rất có thể sẽ gặp rắc rối lớn.

-Ồ, vậy ta đổi câu hỏi khác, tại sao một kiếm cuối cùng của Đặng Khôi lại đánh bại được hai người Yến Mộng Ca, ngươi có biết không?

-Về chuyện này ta có để ý Yến Mộng Ca lẩm bẩm cái gì “kiếm ý” rồi “mới thành hình”, có lẽ trong hoàn cảnh sinh tử đột nhiên Đặng Khôi lại ngộ ra được cảnh giới “kiếm ý” khiến kiếm chiêu mạnh hơn một bậc mới đánh bại được hai người Yến Mộng Ca.

Có người đứng ra giải thích liền có người cảm thán.

-Nói vậy một kiếm cuối cùng là sức mạnh của tình yêu rồi, cái này cũng quá khoa trương a, bất quá ta rất bội phục Đặng Khôi, đổi lại là ta biết bản thân không thắng nổi đã sớm rút lui từ lâu chứ đâu dám đứng trên đài định sinh tử.

-Chậc, tuy dung mạo Đặng Khôi không được đẹp nhưng ta phải công nhận tình cảm hắn dành cho Minh Nguyệt tiểu thư khó ai sánh bằng, mà tình cảm mới là thứ đem lại hạnh phúc a.

Đúng vậy, lần này không ai lên tiếng chê bai Đặng Khôi nữa, nhưng những lời này cũng không tính hoàn toàn thật lòng, chẳng qua thực lực Đặng Khôi bày ra quá mạnh mẽ nên không ai dám nói xấu, bọn họ sợ bị Đặng Khôi ghi hận trả thù.

Trên lầu các, thiếu niên cười nói với Hàn Thiên:

-Lần này ngươi đã làm được hai việc tốt nhất trong những loại việc tốt rồi, vừa cứu sống một mạng người vừa góp sức se duyên vợ chồng, công đức vô lượng a.

Lúc này nội tâm Hàn Thiên rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên hắn làm việc tốt ngoài luyện võ công, cảm giác rất đặc biệt, hắn nở nụ cười thỏa mãn đáp lại thiếu niên:

-Sai, là chúng ta cùng làm việc tốt.

Thiếu niên nói tiếp:

-Vậy có muốn làm người tốt đến cùng không?

Trong tâm tình vui vẻ, Hàn Thiên đáp ứng ngay:

-Đương nhiên muốn, bất quá người tốt đến cùng là ý gì?

Thiếu niên cười cười:

-Lát nữa ngươi sẽ biết, tuy nhiên ta nói trước, đến lúc đó đừng có đau lòng a.

Tạm thời bỏ qua mối tình gây xôn xao giữa Minh Nguyệt và Đặng Khôi, khi hai nhân vật chính trong cuộc tỉ võ chiêu thân về được bên nhau rút lui khỏi tầm mắt mọi người thì Minh Tuyên đứng ra tuyên bố chính sự:

-Chắc hẳn mọi người đều có suy đoán ngoài việc tìm người ưng ý cho con gái thì lôi đài lần này còn có mục đích khác rồi phải không, hiện tại bản tướng chính thức tuyên bố, mục đích khác chính là bản tướng nhận lệnh từ Hoàng Đế chiêu mộ anh hùng hào kiệt tham gia vào quân đội triều đình.

-Và lần chiêu mộ này không giới hạn bất kì điều kiện nào, chỉ cần là người có mong muốn giúp sức cho triều đình đều có thể đăng kí tham gia, đương nhiên triều đình sẽ không để các vị thất vọng, một khi trở thành người trong quân đội các vị sẽ nhận được bổng lộc nhất định tùy theo cống hiến.

-Những lời cần nói bản tướng đã nói xong, bắt đầu từ ngày mai, Minh Phủ sẽ mở cửa để mọi người tới đăng kí, bản tướng rất hy vọng mọi người sẽ ra sức vì quốc gia, cũng là xả thân bảo vệ thân nhân của mình và toàn bộ bách tính của Thiên Minh Quốc.

Lời vừa nói ra, nhiệt huyết sôi trào, rất nhiều người lên tiếng ủng hộ.

-Minh Tuyên tướng quân yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ đến đăng kí.

-Ta cũng thế, ta đã chờ đợt tuyển quân này lâu lắm rồi, xả thân phục vụ quốc gia chính là vinh dự của mỗi người trong thiên hạ a.

Đương nhiên những lời này cũng không hoàn toàn là thật, trên thực tế không phải không có người thật sự xem phục vụ quốc gia là một loại vinh dự nhưng càng nhiều hơn là những người để ý tới bổng lộc và công trạng, làm người, có ai lại không muốn vinh hoa phú quý đâu.

Mà cách nhanh nhất để đạt được vinh hoa phú quý chính là làm việc cho triều đình, chỉ cần có công trạng nhất định ngươi sẽ có vinh hoa phú quý đi kèm, hơn nữa còn được triều đình bồi dưỡng, muốn tăng cường võ công cũng dễ dàng hơn.

Tuy nói đầu quân cho triều đình sẽ bị quản thúc một hai nhưng xét về mặt lợi ích việc này vẫn có lợi hơn so với cuộc sống phiêu bạt giang hồ nay đây mai đó, vừa có tiếng lại vừa có miếng, ai mà không ham.

Sau đó mọi người nán lại trao đổi vài câu nữa rồi ai về nhà nấy chuẩn bị cho kế hoạch tương lai.

……………………

Trong một căn phòng nhỏ, trong lúc Minh Tuyên còn đang tuyên bố thì ở đây Minh Nguyệt đang dùng ánh mắt u oán nhìn Đặng Khôi trách móc:

-Tại sao chàng lại có ý định muốn chết, chàng không để ý đến tâm tư của thiếp sao.

Nhìn Minh Nguyệt như vậy Đặng Khôi rất đau lòng, hắn thở dài nói:

-Ta biết nàng không chê ta xấu xí, cũng chẳng chê ta là một phế nhân, nhưng sự thật là ta đã không còn sống được bao lâu nữa, chuyện của chúng ta… căn bản không có kết quả tốt đẹp. Cho nên ta tới đây để nói lời tạm biệt, đồng thời ta muốn nàng hứa với ta một chuyện.

Không đợi Đặng Khôi nói hết Minh Nguyệt đã lắc đầu liên tục nhào vào lòng Đặng Khôi ôm chặt hắn, từng giọt từng giọt nước mắt cay đắng lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo chất chứa đầy nỗi buồn, nàng nghẹn ngào nói:

-Không, chàng không cần nói nữa, cả đời này thiếp chỉ yêu một người, nếu chàng chết thiếp nguyện đi theo bồi bạn cùng chàng, thiếp nhất định không hứa sẽ sống tốt, vì mất đi chàng thế giới của thiếp đã không còn màu sắc của vui vẻ, thiếp càng không hứa sẽ tìm một người khác để ở cùng.

-Tất cả là tại thiếp, nếu không phải vì cứu thiếp thì chàng sẽ không bị thương, cũng chẳng trở thành phế nhân, nếu không phải vì cứu thiếp chàng sẽ không bị cha thiếp ép buộc đến mức này, là thiếp không tốt, là thiếp liên lụy đến chàng.

Đặng Khôi lần nữa thở dài, hắn vỗ về Minh Nguyệt:

-Trong chuyện này không ai là người có lỗi, có… chỉ là do chúng ta có duyên nhưng không phận. Nàng còn trẻ, thời gian của nàng còn dài, hi sinh vì một người sắp chết có đáng không? Hơn nữa nếu nàng vì ta mà chết ta sẽ rất đau lòng, dù có chết ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

-Nói thật trái tim ta cũng rất đau khi phải đối mặt với sự thật, nhưng ta càng muốn nàng sống tốt hơn, nếu thời gian có quay lại ta vẫn sẽ lựa chọn như cũ, ta vẫn ra tay cứu nàng, cho dù điều đó có khiến ta trở thành phế nhân, cho dù điều đó có khiến ta phải đau khổ.

-Hiện tại ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất, ta muốn nàng hứa với ta rằng nàng sẽ sống thật tốt, thế giới này còn rất nhiều điều tươi đẹp đang chờ nàng, chỉ có như vậy ta mới có thể yên tâm nhắm mắt.

Tới lúc này, Minh Nguyệt có hàng ngàn hàng vạn câu chữ muốn nói với Đặng Khôi, nhưng nàng không nói được thành lời, bởi vì nàng biết, Đặng Khôi sẽ không thay đổi quyết định, mà nàng…. cũng không có cách để từ chối nguyện vọng của Đặng Khôi.

Sau một lúc lâu, Minh Nguyệt lau đi nước mắt, nàng nhẹ nhàng nói:

-Chúng ta bỏ qua những chuyện buồn đó đi, hiện tại chỉ cần ở bên chàng nhiều một ngày là thiếp đã mãn nguyện rồi.

Đặng Khôi biết Minh Nguyệt đang cố tỏ ra cứng rắn, hắn phối hợp với nàng nói:

-Ừ, những chuyện buồn, cứ cho qua đi, còn hiện tại, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra những kỉ niệm đẹp nhất.

Ngay lúc này…

-Cốc… cốc….

Hai tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài canh phòng nhỏ, Minh Nguyệt nghĩ rằng đó là nha hoàn của mình liền tách ra khỏi Đặng Khôi rồi lên tiếng theo thói quen:

-Vào đi.

-Cạch.

Cửa phòng mở ra, bước vào là hai bóng người trẻ tuổi mà Minh Nguyệt chưa từng gặp bao giờ, nàng lập tức cùng với Đặng Khôi đứng dậy thủ thế nói:

-Hai người là ai? Tại sao lại vào được đây?

Hai người này, không phải Hàn Thiên cùng thiếu niên thì là ai.

Thiếu niên thấy hai người Đặng Khôi, Minh Nguyệt thủ thế đề phòng liền từ tốn nói:

-Khoái kiếm, chú trọng nhất không phải nhanh, mà là nhất kích tất sát.

Nghe vậy Đặng Khôi làm sao không biết thiếu niên trẻ tuổi trước mặt là người chỉ điểm cho mình, hắn vội vàng đưa tay trái làm động tác ôm quyền:

-Đa tạ vị huynh đệ này ra tay tương trợ, nếu không ta và Minh Nguyệt sẽ không thể gặp được nhau. Bất quá không biết huynh đệ tới đây có chuyện gì hay không, nếu muốn bàn chuyện chúng ta có thể đi chỗ khác, dù sao đây cũng là khuê phòng của Minh Nguyệt.

Không thể không nói Đặng Khôi rất biết suy nghĩ cho Minh Nguyệt, mỗi một chi tiết nhỏ nhặt hắn đều nghĩ cho nàng, đương nhiên trong đó không thiếu một phần cảnh giác đối với thiếu niên.

Thiếu niên cười cười chỉ vào Hàn Thiên:

-Nếu nói đa tạ ngươi phải đa tạ nàng mới đúng, ta chỉ là người giúp việc của nàng thôi. Hơn nữa, đợi nàng chữa xong thương thế cho ngươi có đa tạ cũng chưa muộn.

Lần này không đợi Đặng Khôi lên tiếng Minh Nguyệt đã xen vào, có điều nàng không hỏi “có thật hay không” mà lập tức quỳ xuống nói:

-Ta van cầu hai người ra tay chữa cho huynh ấy, hai người muốn gì ta cũng chấp nhận.

Thiếu niên không để Minh Nguyệt quỳ, hắn phất tay dùng “khí” đỡ Minh Nguyệt lên nói:

-Không cần như vậy, nàng ấy là người tốt, chắc chắn sẽ ra tay miễn phí.

Sau đó thiếu niên ra hiệu cho Hàn Thiên:

-Ngươi lấy “thuốc” ra đi.

Hàn Thiên hỏi nhỏ thiếu niên:

-Cần bao nhiêu mới đủ.

Thiếu niên nhún vai:

-Nửa lọ.

Lúc này Hàn Thiên mới hiểu tại sao trước đó thiếu niên nói “đừng có đau lòng”, trên người hắn chỉ có một thứ có thể được gọi là “thuốc” – bột xương cá Thất Thải Tiên Ngư, đồng thời xài một lần là nửa lọ, hắn thật có cảm giác đau lòng rồi.

Bất quá vì để hành hiệp trượng nghĩa Hàn Thiên cố nén lại đau lòng lấy ra lọ bột xương cá đổ một nửa cho vào một cái lọ khác đã được thiếu niên chuẩn bị sẵn, hắn đưa cho thiếu niên mà ánh mắt vẫn lưu luyến giống như không nỡ rời xa.

Nói thật đổi lại là kiếp trước Hàn Thiên sẽ không bao giờ làm như vậy, đây là thiên tài địa bảo a, là vốn liếng để hắn tu luyện võ công a, đã thế còn ăn rất ngon, tuy kiếp này lối suy nghĩ đã hơi cải biến một chút nhưng vẫn còn “di chứng” của kiếp trước a.

Nhìn biểu hiện của Hàn Thiên khiến thiếu niên rất muốn bật cười, có điều để giữ hình tượng cho cả hai hắn đành nhịn lại, thiếu niên đưa cho Đặng Khôi nửa lọ bột xương cá nói:

-Đây là thuốc đặc chế, mỗi ngày pha một chút vào nước rồi dùng nội lực hòa tan uống vào, khoảng một tháng sau ngươi sẽ khỏi hẳn. Ngoài ra không nên tiết lộ việc này ra ngoài, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân, hiểu không?

Phía bên kia, Đặng Khôi tiếp nhận “thuốc” vẫn bán tín bán nghi, nhưng nghĩ trước sau gì cũng chết hắn quyết định tin tưởng, Đặng Khôi ôm quyền cảm tạ:

-Đa tạ nữ hiệp rộng lượng ra tay cứu giúp, nếu ngày sau cần nữ hiệp chỉ cần nói một tiếng, Đặng Khôi nhất định không trái lời.

Nhận được danh xưng “nữ hiệp” trong lúc nhất thời Hàn Thiên không biết nên vui hay nên buồn, hắn khẽ gật đầu một cái rồi quay người cùng Hàn Thiên rời đi, hắn đang rất muốn quên đi chuyện vừa mất một nửa lọ bột xương cá, tốt nhất thời gian sắp tới không nên để thấy hắn gặp lại Đặng Khôi, nếu không hắn sẽ tiếp tục đau lòng.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.