Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15 : Bị Đánh Lén

Tiểu thuyết gốc · 2546 chữ

Ra khỏi Túy Thực Viên, bước đi bên cạnh thiếu niên đồng thời chứng kiến khung cảnh náo nhiệt của Minh Nguyên Thành trong ngày tỉ võ khiến Hàn Thiên vô cùng hào hứng, trong mắt Hàn Thiên đây là khung cảnh náo nhiệt nhất hắn từng thấy.

Không sai, là khung cảnh náo nhiệt nhất.

Bất quá điều đó chỉ đúng với Hàn Thiên thôi chứ nếu so sánh mức độ náo nhiệt giữa Minh Nguyên Thành ngày hôm nay với mấy khu trung tâm thương mại bậc nhất ở địa cầu vẫn kém rất xa, từ số lượng người đến trang thiết bị hay mức độ độc đáo góp phần tạo nên náo nhiệt đều không nằm cùng một đẳng cấp.

Chẳng qua ở địa cầu chưa từng diễn ra bất kì sự kiện nào liên quan tới tu luyện võ công nên Hàn Thiên không cảm thấy náo nhiệt, kiếp trước hắn chỉ biết đến luyện võ công, những gì không liên quan tới võ công hắn sẽ mặc định cho qua không thèm để ý.

Thế nhưng… tại sao lại như vậy? Không phải ở địa cầu vẫn có rất nhiều người học võ sao? Không phải ở địa cầu vẫn diễn ra rất nhiều đại hội giao lưu võ thuật sao?

Đấy, vấn đề nằm ở hai từ “võ thuật” mà không phải là “võ công”, giữa hai thứ có sự khác biệt rất lớn, nói không quá chứ võ thuật so với võ công chỉ như trò chơi của con nít so với đại sự của người trưởng thành.

Trong khi đó ở địa cầu người luyện võ công giống Hàn Thiên rất ít, phần lớn mọi người chỉ được coi là luyện võ thuật thôi.

Và trong số rất ít người luyện võ công đó lại không có ai mạnh bằng Hàn Thiên, giống như… Hàn Thiên là một trường hợp đặc biệt tại địa cầu.

Từ đó khi ở địa cầu Hàn Thiên luyện võ công chỉ vì thích chứ chưa từng có cảm giác hào hứng, thử nghĩ xem một người luyện võ công từng ngày từng ngày nhưng không có lấy một đối thủ xứng tầm là chuyện tịch mịch như thế nào, kể cả sư phụ hắn đều không chịu nổi mười chiêu khi hắn ở tuổi mười tám.

Xét về một khía cạnh nào đó cuộc sống của Hàn Thiên ở địa cầu lạc lõng vô cùng chỉ có võ công làm bạn, nếu không bị tông “chết” hắn thật không biết bản thân sẽ đi về đâu, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ mất đi toàn bộ mục đích để tồn tại.

Còn ở Thiên Vũ Đại Lục không những Hàn Thiên có cảm giác quen thuộc mà tại thế giới này còn có rất nhiều người chung chí hướng với hắn, bảo hắn không hào hứng sao được.

Thấy Hàn Thiên hào hứng ra mặt thiếu niên vừa dẫn đường vừa cười nói:

-Xem ra ngươi cũng rất thích náo nhiệt nha.

Hàn Thiên nghiêm túc đáp lại:

-Trước đây ta không tham gia náo nhiệt không có nghĩa ta không thích náo nhiệt, chẳng qua chưa tìm được náo nhiệt thích hợp thôi.

Ở bên cạnh, thiếu niên vừa nghe đã hiểu “náo nhiệt thích hợp” trong lời Hàn Thiên có ý nghĩa “luyện võ công”, thiếu niên liền đánh tiếng hỏi:

-Tại sao mỗi lần nhắc tới luyện võ công ngươi đều vô cùng hào hứng thế, cảm giác giống như ngoài võ công ra có rất ít thứ có thể đả động được ngươi.

Thật, câu hỏi này thiếu niên đã muốn hỏi mấy lần rồi, bất quá không phải thiếu niên thăm dò Hàn Thiên mà là “hắn” sợ Hàn Thiên càng thích võ công bao nhiêu khi luyện không được do tư chất quá kém sẽ buồn bấy nhiêu nên mới hỏi trước để ngày sau còn biết đường an ủi tiểu cô nương này.

Hàn Thiên không biết ý nghĩ của thiếu niên tiếp tục trả lời thật lòng:

-Ta cũng không biết nữa, chỉ là từ nhỏ ta đã rất muốn học võ công. Nếu diễn tả rõ hơn có lẽ luyện võ công đối với ta là một loại sở thích, thậm chí là một loại chấp nhất, bất quá bây giờ ta còn muốn học võ công để giúp đỡ người khác.

Đạt được câu trả lời thiếu niên khá bất ngờ, đổi lại một người khác từng trải qua cuộc sống nghèo khó thì mục đích đầu tiên khi học võ công sẽ là đổi đời chứ không phải giúp đỡ người khác, có đi giúp người khác cũng là mục đích thứ hai mà thôi.

Vậy mà tiểu cô nương này không nhắc gì đến cuộc sống của bản thân, ngày trước nàng từ chối sống trong sung sướng để lựa chọn tiêu diêu tự tại, bây giờ lại muốn học võ công giúp đỡ người khác trong khi tư chất của nàng rất thấp, lối suy nghĩ của tiểu cô nương này rất khác người a.

Bất quá thiếu niên rất thích cái khác người này, thiếu niên không nghĩ tiểu cô nương này nói dối, ngược lại “hắn” tự nhủ sẽ tìm thêm thiên tài địa bảo để gia tăng tư chất cho nàng, “hắn” muốn giúp nàng đạt được ước muốn “tiêu diêu tự tại” và “giúp đỡ người khác”.

Đang lúc thiếu niên “tự nhủ” đột nhiên có một âm thanh xé gió rất nhỏ vang lên, không, chính xác là hai thanh âm xé gió rất nhỏ gần như đồng thời vang lên, kèm theo đó là một cỗ cảm giác nguy hiểm và bất an nổi lên trong lòng thiếu niên.

-Xoẹt… xoẹt.

-Có nguy hiểm.

Thiếu niên không chỉ là cao thủ võ công mà còn là người có nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu, cảm giác nguy hiểm vừa nổi lên “hắn” đã ngay lập tức đưa tay kéo Hàn Thiên ôm vào lòng, thiếu niên biết đây là có người đang đánh lén “hắn” lẫn tiểu cô nương.

Bởi vì thiếu niên phân biệt rõ ràng có hai âm thanh “xoẹt” chứ không phải một, ngoài ra thiếu niên có thể lợi dụng thân pháp siêu quần né tránh ám khí nhưng sẽ không kịp mang theo tiểu cô nương bên cạnh nên mới lựa chọn kéo Hàn Thiên vào lòng dùng thân chặn lại ám khí.

Về phần Hàn Thiên chưa luyện võ công không phát giác được có người dùng ám khí đánh lén chỉ biết thiếu niên bất ngờ ôm hắn vào lòng nhưng không giãy dụa gì cả mà để cho thiếu niên rất tự nhiên ôm lấy, qua mấy ngày ở chung Hàn Thiên đối với thiếu niên rất có lòng tin.

-Bụp, bụp.

Đến lúc này Hàn Thiên đã mường tượng được chuyện gì xảy ra, cái âm thanh “xoẹt” trước đó Hàn Thiên không nghe thấy nhưng âm thanh “bụp, bụp” này hắn nghe rất rõ ràng, nếu Hàn Thiên đoán không lầm đây là âm thanh da thịt bị kim châm đâm trúng.

Hàn Thiên vội vàng lên tiếng hỏi:

-Ngươi không sao chứ.

Thiếu niên cảm nhận được ý tứ lo lắng trong lời Hàn Thiên liền lắc đầu trấn an:

-Ta không sao.

Mà đúng là thiếu niên không sao chứ không phải chỉ trấn an Hàn Thiên, sau đó Hàn Thiên thấy thiếu niên phất lên tay trái một cái….

Ở trên một mái nhà cách hai người Hàn Thiên khoảng chừng một trăm mét có một người mặc một bộ quần áo màu đen và bịt một tấm khăn bịt mặt màu đen tương tự với màu của mái nhà, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra trên mái nhà đang có một người ngồi ở đó.

Chính xác là vừa rồi tên này nằm đánh lén thiếu niên chứ không phải ngồi, hắn ngồi dậy là vì nghĩ rằng thiếu niên dính độc châm chết chắc rồi.

Người này nhìn thiếu niên bị kim châm đâm trúng tay phải cười lạnh:

-Hừ, có cao thủ bảo hộ thì như thế nào, dám đụng tới đệ đệ của ta chỉ có một con đường chết dưới Thiên Độc Châm.

Đúng vậy, người ngoài không biết Tào Đồ có một người ca ca tên gọi Tào Độc - một cao thủ dùng ám khí đồng thời là một sát thủ cấp bậc hoàng kim của “Hắc Minh Hội”, số người chết dưới Thiên Độc Châm của Tào Độc không có một trăm cũng có mấy chục, hắn chưa một lần nào thất bại trong nhiệm vụ ám sát.

Đáng tiếc… hôm nay Tào Độc gặp phải thiếu niên, người ta không chỉ là cao thủ mà còn là cao thủ trong cao thủ, với nội lực dồi dào thiếu niên căn bản không sợ độc chết, cùng lắm cánh tay phải bị phế một đoạn thời gian mà thôi, còn cánh tay trái nha, phất tay một cái liền giết được Tào Độc rồi.

Thật, dựa vào góc độ kim châm đâm trúng tay thiếu niên đã biết Tào Độc núp ở chỗ nào đánh lén, một cái phất tay kia là thiến niên trả lại cho Tào Độc một phát Đạn Chỉ Thần Công với tốc độ cực nhanh, Tào Độc có tập trung hết mức cũng không né tránh nổi chứ đừng nói Tào Độc đang khinh địch.

Không ngoài dự đoán, Đạn Chỉ Thần Công vừa ra, Tào Đồ đang cười lạnh đột nhiên cảm giác được ở vị trí trái tim nhiều hơn một cỗ cảm giác mát lạnh, hắn trợn tròn mắt nhìn về phía thiếu niên thốt lên mấy từ.

-Không… không thể nào…

Sau đó thậm chí Tào Độc còn không kịp nhìn xuống vị trí trái tim để xác định suy đoán đã ngã xuống từ trên mái nhà, chết không nhắm mắt.

-Ầm

Lúc này trên đường khá nhiều người, phát hiện có người “té chết” liền vang lên một mảnh xôn xao.

-Nga…. Có người chết.

-Hửm, cách ăn mặc này khá giống thích khách a, có điều đi làm thích khách lại bị người phản sát thật là ngu ngốc mà. Để ta thử xem người này là ai mà ngu như vậy.

Ừ, cảnh tượng có người chết trên đường ở Thiên Vũ Đại Lục đã quá quen thuộc nên không có ai cảm thấy bất ngờ cả, ở đây mọi người chỉ tò mò không biết người chết là ai thôi, đi ám sát lại trở thành người bị giết chết, nhìn ánh mắt kia rõ ràng là chết tức tưởi a.

Vừa kéo khăn bịt mặt ra, có người nhận biết Tào Độc kinh ngạc thốt lên:

-Không thể nào, ta biết người này, hắn là Tào Độc của Hắc Minh Hội.

Có người dẫn đầu liên tiếp là những tiếng chất vất không thể tin được nối đuôi nhau mà ra:

-Cái gì, ngươi có chắc đây là Tào Độc không, Tào Độc là cao thủ ẩn mình với biệt danh Vô Hình Đoạt Mạng làm sao chết dễ dàng như vậy được.

-Chậc, ta cũng nghe qua danh tiếng Tào Độc rồi, chắc ngươi nhìn lầm đó thôi.

-Hừ, không tin ngươi có thể lục soát trên người hắn xem có lệnh bài hoàng kim của Hắc Minh Hội hay không, ta dám chắc đây là Tào Độc.

-Quả thực có lệnh bài hoàng kim của Hắc Minh Hội này, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể giết chết Tào Độc cơ chứ.

-Ai biết, ngươi hỏi ta ta hỏi ai.

Mọi người xôn xao nhưng không ai để ý tới Hàn Thiên và thiếu niên, một là nơi hai người đứng có khoảng cách với nơi Tào Độc ngã xuống khá xa, hai là không ai nhìn ra Thiên Độc Châm bắn trúng ai, còn chuyện hành động ôm và phất tay của thiếu niên không có nhiều ý nghĩa gì lắm.

Phía bên kia, nghe thiếu niên nói ‘‘không sao’’ nhưng thấy cánh tay phải thiếu niên xụi lơ Hàn Thiên liền lo lắng nói :

-Hay là không đi nữa, chúng ta trở về phòng cho ngươi trị thương trước rồi tính sau.

Thiếu niên cười cười đáp :

-Ta không sao đâu, chút độc này đối với ta không thành vấn đề. Lại nói lâu lâu ta mới thấy được vẻ mặt hào hứng của ngươi làm sao nỡ để ngươi đi về chứ. Ngươi yên tâm, ta thật không sao chứ không phải ra vẻ cho ngươi xem, lúc này ta rất không muốn chết a, ta chết rồi lấy ai bảo vệ ngươi bây giờ.

Nghe những lời có mùi ngôn tình này Hàn Thiên có chút không quen vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay thiếu niên hỏi :

-Nếu ngươi trị thương thì mất bao lâu ?

Thiếu niên hiểu ý trả lời :

-Khoảng hai canh giờ, bất quá vừa đi vừa trị thương cũng được, cho nên không cần trở về.

Nghe vậy Hàn Thiên yên tâm hơn nói ra :

-Vậy cứ theo lời ngươi đi, tuy nhiên sau hai canh giờ ta thấy ngươi chưa trở lại bình thường thì đừng có gặp ta nữa.

Thiếu niên cười cười :

-Được rồi, hai canh giờ sau ta sẽ trả lại ngươi một Hàn Thiên nguyên vẹn.

Hàn Thiên bĩu môi :

-Ai thèm chứ.

Nói xong hai người tiếp tục lên đường, bất quá Hàn Thiên vẫn thường xuyên nhìn về phía cánh tay phải thiếu niên xem có xuất hiện dấu hiệu gì xấu hay không, qua một lúc thấy cánh tay phải thiếu niên bắt đầu có dấu hiệu bình phục Hàn Thiên mới thực sự không lo lắng nữa.

Đúng vậy, Hàn Thiên không quen với sự nhu hòa của thiếu niên dành cho hắn như một người nam nhân đối xử với nữ nhân mình thích nhưng không có nghĩa Hàn Thiên bài xích thiếu niên hay chán ghét loại chở che đó, dù sao trong mắt người ta hắn đích đích xác xác là một nữ nhân không có võ công.

Ngược lại Hàn Thiên lo lắng cho thiếu niên là thật lòng mới nói ra mấy câu giận dỗi nữ tính kia, hắn không muốn thiếu niên chỉ vì thích thể hiện mà để lại hậu quả sau này, một người luyện võ bị phế mất một cánh tay rất khó chịu, không phải ai cũng như Dương Quá đâu.

Phía bên kia thiếu niên bị thương mà cảm thấy rất vui vẻ, trước giờ do quá mạnh nên thông thường mọi người đều mặc định ‘‘hắn’’ không sao, thậm chí chính bản thân ‘‘hắn’’ cũng có mấy lần mặc định như vậy, thế mà bây giờ lại có một tiểu cô nương không có võ công lo lắng cho mình rồi, cảm giác rất thú vị a.

Trong đầu thiếu niên không tự chủ được có loại suy nghĩ khá trẻ con như thế này:

-Sau này có lẽ nên bị thương nhiều một chút, cảm giác này… rất không tệ.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.