Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13 : Tỏ Tình ?

Tiểu thuyết gốc · 2569 chữ

Sau chuyện rầm rộ bên dưới rất nhanh đã có người mang tới phòng số hai mươi ba một bàn đầy thức ăn, mặc dù mấy món ăn này không thể so sánh với Thất Thải Tiên Ngư nhưng từ tạo hình đến mùi vị đều không đến nỗi nào, đặc biệt tiểu nhị còn mang tới một bầu rượu nhỏ rất thơm.

Bất quá Hàn Thiên là người sống rất quy tắc, tuy ở thế giới này không có ai cấm trẻ con dưới mười tám tuổi không được uống rượu nhưng Hàn Thiên tự đặt ra cho bản thân luật này, không nói hắn hiện tại mới mười ba tuổi thì cơ thể này còn là của nữ nhân, phải biết giữ ý tứ một chút.

Say rồi… không biết hắn sẽ nói cái gì hay làm cái gì đâu, hắn không muốn trong lúc vô tình để người khác biết được bí mật chết đi sống lại.

Bên cạnh đó Hàn Thiên cũng không có thói quen uống rượu, nói thật ở kiếp trước trừ lúc luyện túy quyền ra Hàn Thiên không uống giọt rượu nào.

Bởi vì cuộc sống của Hàn Thiên ở kiếp trước rất đơn giản, ngoại trừ luyện võ ra Hàn Thiên rất ít quan tâm đến những vấn đề khác, hắn không có lí do để uống như mượn rượu giải sầu hay uống rượu cho vui, ngược lại uống say rồi chỉ có thể luyện túy quyền trong khi hắn thích học các loại võ công mới hơn là chỉ luyện một loại.

Tổng hợp lại hai lí do trong bữa ăn Hàn Thiên không có đụng tới rượu, hắn chỉ uống nước bình thường thôi.

Về phần thiếu niên biết rượu này giống nước trái cây hơn là rượu, nói cách khác để tiểu cô nương mười ba tuổi uống vào chỉ thấy hơi cay cay chứ không có vấn đề gì lớn, trừ phi uống nguyên bình mới có cảm giác say nhưng thấy Hàn Thiên không uống “hắn” cũng không uống hay khuyến khích Hàn Thiên uống.

Khuyến khích thiếu nữ uống rượu là hành động không đứng đắn a, làm như vậy có khi tiểu cô nương này sẽ nghĩ hắn có ý đồ xấu mất, hmm… ngẫm lại hắn rất thích nhìn tiểu cô nương này ngủ, nếu tiểu cô nương này uống say rồi đi ngủ cho mình ngắm cũng không tệ.

Nghĩ tới đây thiếu niên đánh cái giật mình kiềm chế:

-“Không được, người ta có ngủ ta cũng không được ở lại mới đúng, nam nữ thụ thụ bất thân thân a, lần trước là trường hợp bất khả kháng thôi”.

Hàn Thiên đang ăn thấy thiếu niên hơi khựng lại lên tiếng hỏi:

-Ngươi làm sao thế? Bộ mấy món ăn này có vấn đề gì sao?

Thiếu niên cố gắng che dấu xấu hổ nói cho qua chuyện:

-Không có gì, ta đang nghĩ đến vài chuyện thôi.

Hàn Thiên gật gù nói:

-Ta còn tưởng ngươi phát hiện có người bỏ độc vào thức ăn để báo thù ngươi đấy, nếu không có gì chúng ta ăn tiếp thôi, một mình ta ăn không hết được, bỏ đi rất phí.

Nghe vậy thiếu niên nhìn Hàn Thiên với ánh mắt nhu hòa hơn, “hắn” nhớ tới hoàn cảnh của tiểu cô nương là cô nhi nghèo khổ, có lẽ vì vậy nàng mới không nỡ bỏ dở thức ăn dù chỉ là những loại thức ăn tầm thường, “hắn” thấy nhiều người đổ ăn thừa đi lắm rồi.

-Ừ, chúng ta ăn thôi. Ngươi yên tâm, bàn ăn này sẽ không thừa, bao tử của ta rất lớn.

Nghe thiếu niên nói đùa Hàn Thiên cũng bật cười mở miệng nói đùa, đây là lần đầu tiên hắn nói đùa với người khác:

-Quỷ tham ăn.

Cứ như vậy hai người khá vui vẻ cùng nhau xử lí hết bàn ăn, đến cuối cùng đúng thật không còn thừa chút đồ ăn nào, ngoại trừ bình rượu vẫn còn nguyên.

Lúc này Hàn Thiên mới đưa tay với lấy bình rượu đổ ra một cái chén nhỏ, lại lấy từ trong túi áo cái lọ chứa bột xương cá rắc một ít bột vào chén học theo cách làm của thiếu niên lắc lắc mấy cái, chén này Hàn Thiên muốn rót cho thiếu niên để cám ơn.

Có điều sau một lúc lắc chén Hàn Thiên phát hiện chén rượu chỉ biến đổi sang bảy màu một chút, phần lớn bột xương cá không có bị hòa tan chìm xuống đáy chén, hắn không hiểu hỏi thiếu niên:

-Không phải chỉ rắc bột xương cá vào là được sao?

Thiếu niên mỉm cười lắc đầu:

-Không phải, muốn hòa tan hoàn toàn bột xương cá cần phải vận dụng nội lực nữa.

Lúc này Hàn Thiên hơi khó hiểu rồi, kiếp này hắn chưa tu võ nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất chuẩn không lí nào không nhìn ra được người khác thi triển nội lực, rõ ràng lúc trước thiếu niên không có thi triển nội lực để hòa tan bột xương cá a.

Bất quá Hàn Thiên nghĩ lại thì thiếu niên mạnh hơn hắn kiếp trước nhiều qua mắt được hắn cũng không phải chuyện gì khó hiểu, đến “khí” người ta còn sử dụng được chút chuyện này có là gì đâu, chỉ không biết người mạnh như thiếu niên có nhiều hay không đây.

Thấy Hàn Thiên lộ vẻ sững sờ thiếu niên nghĩ Hàn Thiên không hiểu mấy từ “nội lực” liền nói:

-Ngươi đưa cho ta chén rượu ta làm giúp cho, chuyện nội lực lát nữa ta giải thích cho ngươi sau.

Hàn Thiên nghe theo lời thiếu niên đưa chén rượu cho thiếu niên.

Cũng giống lần trước, Hàn Thiên không phát hiện được thiếu niên có dùng nội lực hay không, hắn chỉ thấy thiếu niên cầm chén rượu lắc lắc mấy cái rượu trong chén đã hoàn toàn biến thành bảy màu, hương thơm của rượu lẫn hương thơm đặc trưng của Thất Thải Tiên Ngư hòa vào nhau tạo thành một hương thơm cực kì mỹ diệu lan tỏa ra ngoài.

Dựa vào hương thơm Hàn Thiên suy đoán bột xương cá pha với rượu ngon hơn pha với nước suối nhiều lắm, thế là hắn bỏ qua cái luật lệ trẻ con không được uống rượu qua một bên rót thêm một chén rượu rồi rắc một ít bột xương cá vào đó nói:

-Ngươi làm giúp ta một chén nữa đi, một chén kia là ta cám ơn ngươi việc lần trước, dù sao vì ta mà ngươi tiêu hao hết bột xương cá rồi.

Tiếp nhận chén rượu thứ hai thiếu niên cười cười trêu đùa:

-Ngươi không sợ uống sẽ say sao?

Hàn Thiên nghiêm túc nói:

-Vừa rồi đổ rượu ra chén ta có cảm giác rượu này không mạnh lắm, chỉ uống một chén chắc không say được, ngược lại dùng nó để làm đồ tráng miệng không tệ.

Thiếu niên hơi ngạc nhiên nói:

-Không ngờ ngươi còn biết thưởng rượu nha. Ngươi đoán rất chính xác, rượu này tên gọi Bách Hoa Tiên, nguồn gốc của nó chủ yếu là từ hoa và các loại trái cây chuyên dùng cho nữ nhân thưởng thức, rất nhẹ. Xong rồi đây.

Trong lúc nói chuyện thiếu niên đã pha chế xong hai chén rượu Bách Hoa Tiên phiên bản đặc biệt, hai người mỗi người một chén cùng nhau nhâm nhi.

Hơi nhấp môi một chút Hàn Thiên cảm thán:

-Quả thực rất ngon a.

Thiếu niên cười cười thân bí nói:

-Chưa đâu, ngươi biết bột xương cá này pha cùng cái gì mới là ngon nhất không?

Hàn Thiên một mặt muốn biết hỏi lại:

-Ngươi nói xem?

Thiếu niên không ra vẻ thần bí nữa trả lời:

-Sương sớm đọng trên Thất Thải Liên Hoa, bất quá Thất Thải Liên Hoa còn hiếm hơn Thất Thải Tiên Ngư nhiều lắm, ta nghe nói trong khu rừng gần con suối ngươi bẫy được Thất Thải Tiên Ngư có Thất Thải Liên Hoa mới tới đây nhưng tìm ba năm rồi vẫn không thấy.

Hàn Thiên lẩm bẩm:

-Thất Thải Tiên Ngư… Thất Thải Liên Hoa…. Nghe tên dường như hai thứ này rất có liên quan với nhau nha. Thế nhưng nếu trong đó thực có Thất Thải Liên Hoa phải có nhiều người tới tìm kiếm chứ, ta nhớ mấy ngày đó ta đi tới con suối không thấy có bóng dáng người nào a.

Thiếu niên giải đáp:

-Trên thực tế cái tin đồn về Thất Thải Liên Hoa có cách đây năm trăm năm rồi, ban đầu đúng như ngươi nói có rất nhiều người tới nhưng sau nhiều năm không có ai tìm được Thất Thải Liên Hoa chỗ đó dần dần chẳng có ai đến nữa, lâu lâu mới có một người tới thử vận may.

-Ba năm trước ta vô tình đọc được tin tức này trong một cuốn điển tịch mới có ý định chạy tới đây xem sao, sau ba năm tìm kiếm không có kết quả ta đã nghĩ đó chỉ là tin đồn muốn bỏ cuộc, nhưng khi thấy Thất Thải Tiên Ngư ta liền biết đó là sự thật, chẳng qua… không ai tìm được thôi.

Nghe vậy Hàn Thiên hơi có hứng thú với Thất Thải Liên Hoa rồi, tuy thiếu niên chưa nói tác dụng của Thất Thải Liên Hoa nhưng đến cả cao thủ như thiếu niên còn muốn tìm Thất Thải Liên Hoa đã nói lên nó rất ghê gớm rồi a, Hàn Thiên hỏi tiếp:

-Vậy ngươi có ý định tìm Thất Thải Liên Hoa nữa không?

Thiếu niên buột miệng nói:

-Có, nhưng không phải bây giờ, đối với ta bây giờ quan trọng nhất là bảo vệ ngươi.

Nghe vậy Hàn Thiên hơi giật mình muốn xác minh lại, hắn chưa trải qua tình trường chính thức nhưng hắn có biết một hai, dù sao kiếp trước hắn đã mấy lần được con gái tỏ tình rồi, theo Hàn Thiên câu nói này nghe kiểu nào cũng giống một lời tỏ tình a.

-Ngươi có ý tứ gì khi nói bảo vệ ta?

Nghe câu này thiếu niên mới nhận ra bản thân lỡ lời rồi, tuy nhiên nói là lỡ lời vẫn không thỏa đáng cho lắm, nói thật thiếu niên không biết bản thân có thích tiểu cô nương này hay chưa nhưng “hắn” thật tâm muốn bảo vệ nàng, chỉ là phương thức biểu đạt cùng thời điểm biểu đạt có chút lúng túng a.

Sau mấy giây trấn định bản thân thiếu niên thành thực nói ra:

-Nếu ta nói ta chỉ đơn thuần muốn bảo vệ ngươi vì trực giác của ta nói rằng ngươi rất quan trọng với ta thì ngươi có tin không?

Trên thực tế ban đầu thiếu niên dự định trả lời rằng “muốn bảo vệ với tư cách bằng hữu” chứ không phải nói thật, chỉ là đến cuối cùng “hắn” không muốn lừa gạt tiểu cô nương trước mắt, dù chỉ là một chút.

Thế nhưng câu trả lời thật này lại không được đáng tin cho lắm, thôi kệ, tới đâu hay tới đó vậy.

Ngoài dự đoán của thiếu niên, Hàn Thiên gật đầu:

-Tin chứ, ngươi mạnh như vậy đâu cần lừa gạt ta làm gì, vừa rồi ta giật mình không phải sợ ngươi làm bậy mà là do di chứng sợ hãi lần trước vẫn còn.

Những lời này cũng là lời thật của Hàn Thiên, người ta muốn làm hắn đã làm từ lâu rồi đâu cần nhiều lời như vậy, ngược lại nếu thiếu niên có nói “thích” Hàn Thiên cũng chẳng có ý kiến gì, ai bảo cơ thể hắn là nữ nhân đâu, không thể nói thiếu niên bệnh hoạn hay gì đó được.

Người ta không biết chuyện nghĩ hắn là nữ nhân a, mà một nam nhân thích nữ nhân là chuyện rất bình thường.

Chẳng là… trực giác trong lời thiếu niên nói có nghĩa gì đây, tại sao “hắn” lại có trực giác ta quan trọng với hắn cớ chứ, ở đây còn rất trùng hợp là người ta mang hình dạng của hắn ngày xưa nữa nha, thật kì quái cùng khó hiểu a.

Ừ, cảm giác này giống như được “bản thân” tỏ tình với “chính mình”, trong khi đó “bản thân” và “chính mình” lại là hai người khác nhau, nhìn từ góc độ nào cũng là một chuyện vô cùng kì hoa.

Phía bên kia, thiếu niên không biết chuyện chỉ thấy hơi bất ngờ trước câu trả lời của tiểu cô nương, nàng cứ như vậy tin “hắn” rồi? Đổi lại là “hắn” sẽ chẳng bao giờ tin khi người khác lấy trực giác ra để nói, trực giác… là một cái gì đó rất mơ hồ a.

Bất quá thiếu niên không nói lại vấn đề này nữa, “hắn” mau chóng dời sang chủ đề khác:

-Ngươi có muốn học võ công không, ta có thể dạy cho ngươi một hai.

Giống như nghĩ tới cái gì đó thiếu niên bổ sung thêm:

-Đương nhiên nếu ngươi muốn học thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng không phải sư đồ.

Ý tứ… sau này ta có thích ngươi không phải không được nha.

Chẳng là Hàn Thiên không hề nghĩ nhiều đến ý tứ câu sau đã đồng ý ngay, hắn không muốn để thiếu niên biết mình từng luyện võ công nhưng nếu thiếu niên chịu dạy ngu gì không học, không thấy thiếu niên rất mạnh sao, chung quy lại võ công đối với Hàn Thiên vẫn có sức dụ hoặc rất cao.

-Vậy chừng nào chúng ta bắt đầu, không giấu gì ngươi, ta muốn học võ công lâu lắm rồi.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của tiểu cô nương thiếu niên rất vui vẻ nói:

-Đợi mấy ngày nữa đi, bây giờ cần nhất là học chữ đã, nếu không ngươi hiểu nhầm ý tứ trong yếu quyết võ công rồi luyện nhầm liền thảm đó.

Một lần nữa Hàn Thiên gật đầu đồng ý, dù sao thiếu niên nói rất đúng, luyện võ công quan trọng nhất là phải hiểu rõ yếu quyết, nếu tu luyện nhầm rất dễ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì đầu óc điên khùng, nặng có khi chết trong khi luyện võ luôn.

Thế là đợi thiếu niên gọi người dọn bàn xong hai người bắt đầu chú tâm vào học chữ, mỗi khi đến giờ ăn hai người mới tạm dừng lại ăn, đến giờ ngủ thì tạm dừng lại ngủ vì mấy món ăn này căn bản không giống Thất Thải Tiên Ngư nên Hàn Thiên vẫn cần ngủ để lấy sức.

Đương nhiên lúc Hàn Thiên ngủ thì thiếu niên biết ý tứ không có ở trong phòng, bất quá thiếu niên cũng không đi xa mà ngồi trên mái nhà canh gác cho Hàn Thiên, “hắn” đã gây thù với người khác rồi, “hắn” không muốn lúc bản thân không có ở đây người khác tới tìm tiểu cô nương gây chuyện.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.