Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12 : Bị Làm Phiền - Chấn Nhiếp

Tiểu thuyết gốc · 2196 chữ

Sau hơn mười phút di chuyển đi qua mấy con hẻm lúc này Hàn Thiên và thiếu niên đang đứng trước một tửu quán nho nhỏ mang đậm phong cách cổ trang – hai lầu, mái ngói, toàn bộ công trình được chống đỡ bằng cột gỗ, cửa sổ thì là loại cửa gỗ bọc giấy, ngoài ra còn có những tấm màn trúc để che nắng ở tầng trên.

Nói thật nhìn tửu quán trước mặt Hàn Thiên liền có một loại xúc động rất muốn đi vào, bởi vì không khí ở tửu quán mang theo một hương vị “võ công” rất thật chứ không giống như những gì thấy trong film trường ở địa cầu chỉ có hình mà không có hồn.

Đồng thời qua mười phút đi đường Hàn Thiên đã có nhận thức nhất định về thế giới này, nơi đây dường như lấy tu luyện võ công làm chính chứ không phải khoa học kỹ thuật như địa cầu, được sống ở một thế giới như vậy Hàn Thiên không hào hứng sao được.

Tạm thời bỏ qua tâm tình hào hứng, Hàn Thiên theo thói quen học chữ ngẩng đầu lên nhìn tấm biển treo trước tửu quán, đọc:

-Túy, Thực, Viên?

Thiếu niên cười cười:

-Ừ, là Túy Thực Viên, ta từng ăn ở đây một lần, đồ ăn khá ngon lại đúng với ý ngươi chọn, không mắc. Đi vào thôi.

Nói xong thiếu niên mang theo Hàn Thiên bước vào Túy Thực Viên, nhìn qua Túy Thực Viên hôm nay khá đông khách, tầng trệt có ba mươi cái bàn đã bị người ngồi gần kín chỗ chỉ còn lại ba bàn trống, vị trí ba bàn này cũng không đẹp nằm trong góc của Túy Thực Viên.

Cảnh này khiến thiếu niên hơi bất ngờ, Túy Thực Viên chỉ là một tửu quán nhỏ từ khi nào lại náo nhiệt như vậy rồi, hoặc nói sau ba năm không gặp Túy Thực Viên đã trở nên nổi tiếng rồi? Mặc kệ, chỉ cần có cái ăn là được, cả thiếu niên lẫn Hàn Thiên đều không phải người màu mè.

Hai người vừa bước vào cửa đã có một người tiểu nhị hớn hở chạy lại dẫn hai người tới ngồi ở một trong ba cái bàn còn trống mời chào:

-Xin lỗi hai vị khách quan, hôm nay Túy Thực Viên không còn chỗ tốt rồi.

Thiếu niên phất tay nói:

-Không sao.

Thấy thiếu niên thật không để ý tiểu nhị mới hỏi:

-Không biết hai vị khách quan muốn ở trọ hay chỉ muốn ăn cơm?

Thiếu niên không trả lời ngay mà nói:

-Ở đây còn nhiều phòng trống không? Nếu không chúng ta chỉ ăn cơm.

Người tiểu nhị gãi gãi đầu xấu hổ nói:

-Khách quan đừng chê cười, vừa rồi ta chỉ hỏi theo thói quen chứ thực tế Túy Thực Viên chỉ còn duy nhất một phòng.

Ý tứ khá rõ ràng, hai người Hàn Thiên và thiếu niên mặt ngoài là một nam một nữ, tuy Hàn Thiên chỉ là một tiểu cô nương, thiếu niên thoạt nhìn cũng không lớn lắm nhưng nam nữ ở chung một phòng vẫn là không tiện, tiểu nhị hỏi như vậy có hơi vô duyên nên mới xấu hổ.

Có điều người tiểu nhị không đợi thiếu niên mở miệng đã nói tiếp:

-Bất quá thời điểm hiện tại muốn tìm phòng không phải dễ, nếu khách quan thật sự muốn thuê phòng ở lại thì Túy Thực Viên là một lựa chọn rất không tệ, tuy chỉ còn một phòng nhưng còn hơn là không có phòng a.

Nghe vậy thiếu niên nghi ngờ hỏi lại:

-Tại sao? Ta nhớ ở Minh Nguyên Thành ngoài nhà ở cố định ra có ít nhất ba mươi tửu quán lẫn phòng trọ, theo lí mà nói không nên thiếu phòng mới đúng.

Không thể không nói người tiểu nhị rất có phong phạm của tiểu nhị đánh vào chỗ hiếu kì của khách, hắn xấu hổ cho có lệ thế thôi chứ được thiếu niên hỏi tiểu nhị liền mau mắn giải thích với mục đích câu khách:

-Khách quan có chỗ không biết, một năm trước Minh phủ có thông báo tổ chức một màn đấu võ tuyển phu quân cho tam tiểu thư nhà họ, mà tam tiểu thư là một người vừa đẹp người, vừa đẹp nết, vừa có võ công cao cường rất được lòng của nam nhân, cưới được nàng chính là phúc ba đời.

-Mà thời gian diễn ra đấu võ tuyển phu quân chính là ba ngày sau, cho nên hiện tại muốn tìm phòng rất khó, hầu như chỗ nào cũng bị thuê cả rồi. Vừa rồi có một vị khách quan mới trả phòng nên mới có phòng trống, nếu khách quan không nhanh chân có khi sẽ có người biết tin tức này thuê phòng ngay.

Thiếu niên gật đầu:

-Hóa ra là vậy, thảo nào ta thấy Minh Nguyên Thành náo nhiệt hơn trước đây nhiều. Vậy ta sẽ thuê phòng đó, giá cả thế nào?

Thuê trước tính sau, câu hỏi “giá cả thế nào?” không phải để mặc cả mà là thiếu niên biết trong thời gian này không tính theo giá thường chứ vấn đề tiền thiếu niên không thiếu, trước mắt để Hàn Nhược Nhược có chỗ ở lại mấy ngày tham quan náo nhiệt cái đã.

Còn sau đó có tìm thêm được phòng nào khác cho bản thân hay không không quan trọng, “hắn” không cần ngủ cũng được, “hắn” là cao thủ võ lâm ba ngày không ngủ không thành vấn đề.

Chẳng là… lời thiếu niên nói còn chưa dứt, tiểu nhị cũng chưa kịp lên tiếng bàn bạc giá cả đã có một âm thanh khác ồm ồm chen vào:

-Phòng này, lão tử muốn, tiểu nhị tới đây thanh toán.

Người vừa nói là một đại hán thoạt nhìn ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, tóc ngắn, đầu quấn một chiếc băng màu đỏ, hai tay hơi thô cũng quấn băng màu đỏ, người nào có kinh nghiệm nhìn qua có thể đoán được người này chủ tu quyền thuật, đồng thời tạo nghệ trên quyền thuật còn không thấp.

Đại hán này nói khá lớn khiến người trong Túy Thực Viên đang dùng bữa đều tạm dừng quay lại nhìn, ngay cả thiếu niên cũng quay lại, về phần tiểu nhị hơi lúng túng không biết làm thế nào, với tư cách “tiểu nhị tốt” hắn không nên đi tới chỗ đại hán, nhưng tiểu nhị biết rõ đại hán rất bá đạo, không đi qua liền có chuyện.

Trong lúc nhất thời tiểu nhị không biết nên làm thế nào mới phải.

Ở đối diện, Hàn Thiên lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên nhíu mày, cái này… lớn chuyện a, thiếu niên trong ấn tượng của Hàn Thiên là một người cực kì tốt bụng không dễ tức giận, “hắn” nhíu mày chứng tỏ “hắn” bực lắm rồi, trong khi đó… thiếu niên là cao thủ võ lâm a.

Thật sự, thiếu niên rất dễ tính nhưng không phải loại người dễ dàng chịu thiệt thòi, ngược lại thiếu niên rất để ý tới mấy chuyện lợi ích cùng quy củ.

Nếu đại hán vừa lên tiếng đến trước thì cũng thôi, ở đây “hắn” đến trước mà người kia còn có ý tứ đoạt phòng, trong khi phòng này “hắn” thuê cho Hàn Nhược Nhược – người mà trực giác nói rằng “hắn” nên quan tâm, thực xem “hắn” là thiếu niên mười lăm tuổi trói gà không chặt sao.

Ừ… nếu nhìn qua thiếu niên thật giống mười lăm tuổi trói gà không chặt, rất giống thư sinh chứ không phải người luyện võ công.

Thiếu niên chậm rãi đứng dậy vỗ vai tiểu nhị trấn an, đồng thời hướng tới đại hán phun ra một chữ:

-Cút.

Tiểu nhị nhận được một cái vỗ của thiếu niên đột nhiên không cảm thấy sợ hãi chút nào nữa, ngược lại trong lòng còn có một cỗ an tâm chi ý không hiểu nổi lên, hắn ý vị thâm trường nhìn qua thiếu niên với suy nghĩ “cao thủ”.

Còn đại hán không phát giác được gì chỉ biết bản thân vừa “được” thiếu niên tặng cho một chữ “cút” tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó đại hán đạp mạnh xuống mặt đất lấy thế tung ra một quyền về phía thiếu niên:

-Ăn của ta một quyền.

Một quyền này, rất uy mãnh, rất nhanh, cộng thêm hương vị đánh lén nên mọi người xung quanh chỉ nghe thấy một tiếng xé gió vang lên đã thấy một quyền gần ập tới trước mặt thiếu niên, trong khi thiếu niên chỉ đứng yên không nhúc nhích như chưa phát hiện mình bị tấn công.

Đáng tiếc, hình ảnh trong mắt thiếu niên hoàn toàn khác với toàn bộ người có mặt ở đây, một quyền này… rất chậm, cũng rất yếu, đối với thiếu niên nó không khác gì một quyền của trẻ con sáu tuổi, thậm chí khi sáu tuổi thiếu niên còn đấm mạnh hơn đại hán này nhiều.

-Ầm, phốc.

Chớp mắt sau đó, một âm thanh va chạm ‘‘ầm’’ kéo theo một âm thanh ‘‘phốc’’ do phun máu vang lên, sau đó… thinh lặng, toàn trường thinh lặng.

Bởi vì vị đại hán vừa rồi hùng hổ tung ra một quyền hiện tại đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi giống như dính phải trọng thương cực kì khủng bố, trong khi thiếu niên kia ngay cả một ngón tay còn chưa động, cảnh này quá mang tính chấn nhiếp rồi.

Sau tĩnh lặng, là một mảnh xôn xao…

-Cái gì thế ? Tại sao Tào Đồ lại bị đánh bay ? Không những bị đánh bay mà nhìn qua giống như sống chết chưa rõ, trong khi thiếu niên kia không có làm gì a.

-Ai biết, có lẽ sau lưng thiếu niên kia có tuyệt thế cao thủ ẩn nấp bảo vệ, Tào Đồ coi như gặp xui xẻo rồi.

-Chắc vậy rồi, một thiếu niên mười lăm tuổi làm sao có thể là cao thủ được, chậc, có cao thủ đi theo thật sảng khoái, chỉ cần đứng một chỗ ngưu bức liền lấy được lòng mỹ nhân a.

Đúng vậy, lúc này ánh mắt Hàn Thiên nhìn thiếu niên giống như lấp lánh ánh sao trời, chẳng qua ánh mắt đó không đại biểu cho Hàn Thiên phải lòng thiếu niên mà là Hàn Thiên biết thiếu niên kia ra tay như thế nào, thiếu niên không phải đứng im không ra tay mà người ta ra tay bằng ‘‘khí’’.

Ở đây Hàn Thiên biết chứ không phải thấy, nói thật vừa rồi Hàn Thiên cũng không thấy gì, thậm chí ở kiếp trước Hàn Thiên mới biết về ‘‘khí’’ trên lí thuyết chứ chưa chạm tới được làm sao thấy được, chỉ là nhìn thấy cảnh vừa rồi Hàn Thiên đột nhiên nhớ ra khái niệm ‘‘khí’’.

‘‘Khí’’ là một cảnh giới khống chế nội lực đến mức tỉ mỉ vô cùng, dùng nội lực hòa cùng thiên địa xung quanh để tấn công hoặc phòng thủ, uy lực khi dùng ‘‘khí’’ ra chiêu tăng gấp bội so với phương pháp sử dụng nội lực bình thường, bởi vì trong thiên địa đã có sẵn ‘‘khí’’ thuộc về thiên địa.

Nói cách khác một người dùng được ‘‘khí’’ đồng nghĩa với việc mượn được ‘‘khí’’ của thiên địa tạo nên ‘‘thế’’, không mạnh mới là lạ.

Giải quyết xong Tào Đồ, thiếu niên ném cho tiểu nhị một bọc tiền nhỏ nói :

-Ngươi dọn dẹp đi, tên kia đã bị phế, không cần sợ. Phải rồi, phòng còn trống là phòng nào ?

Tiểu nhị tiếp nhận bọc tiền giật mình đáp :

-Dạ, dạ. Phòng trống là phòng hai mươi ba nằm ở tầng trên.

Thiếu niên gật đầu :

-Ta đã biết, bây giờ chúng ta lên phòng trước, lát nữa ngươi cho người mang mấy món ngon nhất lên phòng cho ta là được.

Tiểu nhị lần nữa liên tục đáp ứng :

-Dạ, dạ. Công tử đi thong thả.

Sau đó thiếu niên quay sang ôn nhu nói với Hàn Thiên, ‘‘hắn’’ cũng hiểu lầm ý tứ cái ánh mắt lấp lánh của Hàn Thiên:

-Xin lỗi, để nàng sợ hãi rồi.

Hàn Thiên không để ý ý tứ ‘‘ôn nhu’’ nhún vai :

-Không có gì, thật ra ta biết ngươi rất mạnh nên không hề sợ hãi.

Được Hàn Thiên khen mạnh nội tâm thiếu niên khá vui vẻ nở nụ cười, sau đó hai người đứng dậy bước lên tầng trên nhận phòng đợi đồ ăn trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ý tứ này… là thiếu niên mạnh thật hay tiểu cô nương kia không hiểu chuyện đây.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.