Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về?

Tiểu thuyết gốc · 2392 chữ

Hứa Vân Chí có cảm giác lúc này mình đang đứng trong một vùng không gian kín, tối om đến nỗi dù hắn có thị lực tốt hơn người bình thường nhưng cũng chỉ có thể nhìn được vài ngón tay. Ở phía xa thì chẳng khác gì một hành lang vô tận không thấy đáy.

Nếu trận pháp thất bại, Hứa Vân Chí không sợ chết, nhưng hắn sợ bị mắc kẹt trong vùng không gian kín mà chẳng có cách thoát ra, thì đó mới thật sự là cơn ác mộng, trong không gian kín, chỉ có ý thức hắn hoạt động, cơ thể cũng bị đóng băng cùng không gian và thời gian. Hắn sẽ không già đi, cũng không đói hay khát nước, hắn sẽ trơ mắt nhìn bản thân mình đứng đây vĩnh viễn.

Đầu óc của Hứa Vân Chí chợt choáng váng, quay cuồng, như có ai đó đang cầm não của hắn mà xóc liên hồi vậy.

Đến khi lấy lại ý thức thì Hứa Vân Chí đã thấy mình đang nằm sõng soài trên một con đường tối om.

Hắn e rằng bản thân hẳn là bị dịch chuyển đến nơi nào của Minh Sinh đại lục, vì vậy định ngồi dậy chỉnh chu quần áo, rồi tìm hiểu vị trí bản thân đang ở đâu.

Cho đến khi, Hứa Vân Chí thấy được một thứ vốn cực kỳ quen thuộc với hắn, nhưng đã lâu không gặp lại, thứ đó được đặt bên ven đường, tỏa ra loại ánh sáng có chút chói mắt.

“Là đèn đường!”

Hứa Vân Chí mừng như điên.

“Không lẽ, áp dụng sai công thức nhưng ra vẫn ra đúng kết quả, ta trở về rồi sao, thế kỷ 21?”

“Khà khà, ngày này đã đến, rốt cuộc đã đến, không uổng công bản thiếu gia ta nằm gai nếm mật suốt 18 năm nha!”

Hứa Vân Chí kích động đứng thẳng người, tiêu sái phủi bụi bặm khỏi cơ thể. Sau đó nhìn một vòng khung cảnh xung quanh.

“Nhiều năm không gặp, nơi này cũng thay đổi rồi à… Mà khoan, ta có biết nơi này sao?”

Hắn có chút ngớ người, con đường phía trước dẫn tới một công viên lớn, nhìn đài phun nước, băng ghế, cùng vài bức tượng tạc, có thể thấy nơi này rõ ràng không còn là thời đại tiên hiệp nữa, chẳng qua….có chút quái lạ…

Hứa Vân Chí không biết cảm giác này đến từ đâu, hắn chỉ biết lê đôi chân đi dạo.

Nếu nói công viên cho Hứa Vân Chí cảm giác kỳ lạ, thì sau khi ra đường lớn, nhìn con phố trước mặt, Hứa Vân Chí triệt để sững sờ.

Các ngôi nhà mái ngói, phía trên kèm ông khói màu xám, phần thân nhà vẫn được xây bằng gạch men nhưng lại có rất nhiều cửa sổ, hầu như là bao quanh cả căn nhà, và tất cả chúng đều được xây dựng theo kiểu phong cách thời Châu Âu thời xưa. Phía trên bầu trời là một vầng trăng “màu đỏ”, đúng vậy, là màu đỏ, tròn vành vạch tỏa từng tia sáng kỳ dị xuống dưới, hòa lẫn cùng ánh đèn đường vẽ lên bức tranh ma mị.

Hứa Vân Chí cho rằng bản thân gã đang ngủ mớ hoặc rơi vào ảo giác, mọi ngôi nhà trong con phố đều tắt đèn tối om, một ít ánh leo lắt cũng chẳng có. Con đường vắng lặng không một bóng người, gió lạnh thổi qua lưng Hứa Vân Chí, làm hắn liên tưởng đến một thị trấn chết.

“Hay là mình đi lạc vào chỗ dựng phim của ai đó nhỉ?”

Tự nhủ xong, Hứa Vân Chí lại chửi bản thân ngu ngốc, nhìn cái mặt trăng đỏ lòm trên kia mà xem, có hãng làm phim nào chơi lớn tới mức thay cả mặt trăng không.

Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

Kiến trúc trước mắt rất đậm phong cách của các nước Châu Âu ở thế kỷ 19, nhưng bản thân hắn nghĩ không ra rốt cuộc thời đại nào trong quá khứ lại xuất hiện một quả mặt trăng dị dạng thế kia.

“Mặc kệ đây là nơi quái quỷ nào, chỉ cần Hứa Vân Chí ta đây là tu tiên giả, thì đám người trần mắt thịt kia đều phải quỳ xuống hết….”

Hắn chưa dứt lời, ở sâu trong hẻm tối của con phố xuất hiện hai con mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào mình. Thứ quan sát hắn tựa như thú hoang đang đánh giá con mồi, đôi mắt của “nó” chỉ toàn là ác ý và ham muốn giết chóc.

“Nó” chầm chầm bước ra từ trong bóng tối:

“Mày không biết rằng, sau 10 giờ tối thì khu phố này giới nghiêm sao?”

Hứa Vân Chí cảnh giác, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự:

“Không biết, tôi là khách du lịch từ nơi khác mới tới, nên chưa nắm bắt một số quy củ nơi đây, thông cảm cho tôi nhé.”

Thứ kia cười gằn:

“Tao thông cảm cho mày, rồi ai sẽ thông cảm cho cái bụng đói của tao đây, bài học cuối cùng mà mày được học hôm nay, là hãy về nhà trước 10h tối nhé….”

Nhờ vào ánh đèn đường, “nó” dần xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của Hứa Vân Chí, thân hình cao lớn, tứ chi dài hơn người bình thường gần như gấp đôi, đầu trọc lóc, đôi mắt đầy những tia máu dữ tợn, khuôn miệng được bao phủ từng chiếc răng nanh lởm chởm, trên đấy còn có vài giọt máu đỏ nhỏ xuống mặt đất. Nó không đứng, mà là dùng tứ chi để bò giống nhện.

Nếu nói thứ này giống loài gì trong ký ức của Hứa Vân Chí nhất, thì đầu tiên hắn sẽ liên tưởng đến quái vật ăn thịt người trong truyền thuyết Châu Âu, Wendigo. Hình dạng của nó có bảy tám phần tương tự.

Nhưng rõ ràng trên sách ghi rằng loại quái vật này hơn phân nửa là do con người tưởng tượng ra, thích trốn trong rừng, đi săn theo bầy đàn mà, thế quái nào có một con đứng hiên ngang giữa phố, bộ dạng của nó thậm chí còn oai phong hơn cả hắn.

Hứa Vân Chí vẫn duy trì nụ cười trên môi:

“Thật ra, tay nghề nấu ăn của ta không hề tệ, nếu ngươi không chê…”

“Chê….”

Con quái vật gào lên giận dữ, không chút báo trước xông tới Hứa Vân Chí, tốc độ nó nhanh hơn chó săn bình thường rất nhiều, vốn hai người đang cách nhau vài chục mét, trong chớp mắt đã bị nó rút ngắn khoảng cách.

Thấy con mồi vẫn đứng yên không động đậy, con “Wendigo” không chút do dự cắn về phía cổ của hắn.

Cảm giác đầu tiên của “Wendigo” là hàm răng cắn vào không khí, sau đó thân hình theo quán tính mà ngã về phía trước, đập mạnh xuống đất.

Con “Wendigo” sững sờ:

“Người Phụng Sự?”

Hứa Vân Chí cũng không trả lời, hắn đi về phía hẻm tối mà ban nãy “Wendigo” bước ra, nơi đấy có người nằm bất động, là một cô gái, bị cắn mạnh vào động mạch cổ và đã tắt thở.

Vốn khi xác con người mất đi sự sống để níu giữ phần “hồn”, “hồn” sẽ tự động rời khỏi thân thể, sau đó bay lang thang cho đến khi có người dẫn chúng đến nơi chúng cần đi, địa ngục, hoặc thiên đường.

Nhưng người con gái trước mắt, cho dù đã hoàn toàn mất đi sự sống, nhưng linh hồn cứ giãy dụa liên tục mà không xuất ra khỏi thân thể, cứ như thể bị thứ gì đó cố định.

Hứa Vân Chí rút từ trong vạt áo ra một lá bùa màu xám tro, sau đó chẳng cần niệm chú mà trực tiếp đặt lên trán cô gái, hắn cố định ở đó vài giây rồi rút mạnh ra.

Theo lá bùa rời khỏi trán là một luồng trắng đục có hình người, rõ ràng là linh hồn cô ta, nhưng đi được một nửa lại bị thứ gì đó ngăn cản.

Hứa Vân Chí truyền linh lực trực tiếp vào lá bùa, tạo ra sức hút khổng lồ kéo mạnh linh hồn cô gái ra bên ngoài, sau đó cũng chui vào trong lá bùa.

“Chà, thế giới này…. có chút thú vị…”

Hứa Vân Chí biết rõ, thứ cố gắng ngăn cản hắn rút hồn cô gái đến từ vết cắn ngay cổ của thứ đằng kia. Rõ ràng, nó không phải là một con quái vật ăn thịt người bình thường.

“Wendigo” vẫn không hề có ý định tiếp tục tấn công Hứa Vân Chí, nó chỉ bò từ xa thăm dò, sau khi thấy hắn trực tiếp rút hồn từ con mồi mà nó đã săn, trong ánh mắt lại càng toát ra tia cảnh giác.

“Mày… không phải người của nơi này… Nơi này vốn không có Người Chiêu Hồn.”

“Tôi đã thành thật khai báo từ đầu rồi, tôi là khách du lịch mà.”

“Wendigo” vặn vẹo quan sát Hứa Vân Chí một lúc, nhưng nó không bỏ đi, chỉ hú lên âm thanh quái dị.

“Chết tiệt, nó đang gọi đồng bọn tới, biết ngay loài này không săn một mình mà.”

Hứa Vân Chí chẳng ngại xử lý thứ trước mắt, nhưng ở tình hình hắn chẳng có chút kiến thức gì về thế giới và quái vật nơi này, hắn sẽ không mạo hiểm. Dù sao, sở trường tốt nhất của hắn vẫn là…. chạy trốn.

Hứa Vân Chí vận thân pháp lao thẳng về phía “Wendigo”, nó không chạy trốn mà tận lực lùi ra sau để giữ khoảng cách với hắn. Hứa Vân Chí tung lên một đồng xu, đồng xu đang bay trên không trung chợt bốc lửa, sau đó hắn xoay người, tiêu sái đá thẳng đồng xu về phía “Wendigo”.

“Wendigo” dựa vào độ dài của tứ chi mà di chuyển rất nhanh nhẹn, vội lui về phía bụi cây trong công viên để né đòn tấn công đến từ Hứa Vân Chí.

Đồng xu xẹt qua má trái của “Wendigo”, để lại một vệt máu cắt gọn. Rõ ràng, nếu nó không né tránh mà chọn cách phòng thủ, thân thể đã bị đồng xu trực tiếp đâm thủng và bốc cháy.

Nó không tiếp tục lộ mặt mà chọn phương án núp, đòn tấn công vừa rồi mang lại sức ép cực kỳ khủng khiếp, bản thân nó biết mình hơn phân nửa chẳng phải đối thủ của tên lạ mặt kia. Vì vậy, chờ đợi đồng bọn đến là phương án tối ưu nhất.

1 phút, 3 phút rồi 5 phút trôi qua, nó vẫn không cảm nhận được chút động tĩnh gì từ bên ngoài. Viện trợ của nó đã đến rất gần, vì vậy vươn cánh tay phải dài tới gần 1 mét rưỡi của nó lên cao, bên trong lòng bàn tay xuất hiện một con mắt trắng đục, quan sát tình hình xung quanh.

Công viên và con phố trước mắt trống trơn, mọi thứ yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rõ ràng, tên kia đã… đánh bài chuồn.

Trong đôi mắt nó hừng hực lửa giận, hiển nhiên đã bị cú lừa của Hứa Vân Chí chọc giận. Đằng sau nó vang lên từng tiếng chân, sau đó 3 bóng người hiện ra từ con đường dẫn đến công viên.

“Có chuyện gì vậy Finn?”

Họ không hề có hình thù “Wendigo” đáng sợ, mà bộ dáng lại là con người, thậm chí còn có chút ưa nhìn, nếu ném họ vào đám đông, sẽ chẳng ai nhận ra điểm bất thường.

Nhóm 3 người bao gồm 2 nam 1 nữ. Gã tóc dài màu đỏ, thân hình lực lưỡng là người chủ động lên tiếng hỏi “Wendigo”.

“Wendigo” cũng chẳng buồn trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào con phố phía trước, vài giây sau, thân thể đáng sợ của nó bỗng thu nhỏ lại, trở thành một thanh niên tóc xám dung mạo cực kỳ điển trai.

“Có Người Chiêu Hồn ở khu vực này.”

Thanh niên tóc xám thản nhiên trả lời.

Cạnh gã tóc dài là một cô gái có thân hình khá quyến rũ, chỉ tiếc trên gương mặt lại rất nhiều tàn nhang, ả ta õng ẹo cười:

“Ta chưa bao giờ thưởng thức hương vị của Người Chiêu Hồn lần nào, nghe Giám Mục Caesar nói, linh hồn của bọn chúng toàn loại cực phẩm nha.”

Đứng cách xa bọn họ vài mét là một tên trùm áo đen kín người, một chút kẽ hở cũng không lộ ra, hắn lạnh lùng cười:

“Từ khi nào mà Đội Tuần Tra lại chiêu mộ một Người Chiêu Hồn? Chúng không nhận thức được vấn đề không nằm ở truy tung, mà là thực lực sao?”

Thanh niên tóc xám lắc đầu:

“Có khả năng hắn không đơn giản chỉ là một Người Chiêu Hồn, tình huống xấu là đã đạt đến cấp độ Bậc Thầy Gọi Hồn.”

Cả đám ngưng cười đùa, bầu không khí trở nên ngưng trọng, gã trùm mặt lên tiến trước:

“Có cần báo cho ngài Caesar không?”

“Không đâu, chỉ là suy đoán của ta, dù sao nếu hắn thực sự là Bậc Thầy Gọi Hồn, hắn sẽ không lựa chọn bỏ trốn đâu.”

“Chúng ta cũng đủ linh hồn để thực hiện Nghi Lễ Beezlcan rồi, sắp tới cũng không cần lảng vảng ở khu vực này nên chẳng lo đụng mặt hắn nữa đâu, có là Bậc Thầy Gọi Hồn đi chăng nữa, thì cũng là do Kẻ Sa Ngã trong khu vực này chú ý.”

Thanh niên tóc xám lắc đầu:

“Linh hồn hôm nay ta săn được cho Nghi Lễ bị hắn lấy mất rồi, việc này vẫn cứ thông báo lên cho Giám Mục Caesar đi, nhớ thêm thông tin, hắn đến từ Lục Địa Phương Đông.”

“Người của Lục Địa Phương Đông? Vào thời điểm này?”

Bạn đang đọc Xuyên không là chuyện xui xẻo! sáng tác bởi congthanh1234

Truyện Xuyên không là chuyện xui xẻo! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi congthanh1234
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.