Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn tay vàng của ta đâu?

Tiểu thuyết gốc · 4250 chữ

Xuyên không đến thế giới tu tiên, sau đó đạt được hệ thống hoặc kỳ ngộ mà trở thành thiên tài trong một siêu cấp tông môn, các sư muội sư tỷ xoắn xít làm thân. Trưởng lão chưởng môn thì nâng như trứng, hứng như hoa, sau khi công pháp đại thành thì làm chủ thiên hạ, Ma cản giết Ma, Thần cản giết Thần.

Tóm lại, xuyên không, là một chuyện rất thú vị.

Ít nhất, Hứa Vân Chí đã từng nghĩ thế, cho đến khi chính hắn là nạn nhân của cái thứ quỷ quái này.

Vốn là một thanh niên ba không trong xã hội hiện đại, không tiền, không nhà, không người yêu, thậm chí đến cha mẹ cũng không nốt vì hắn là trẻ mồ côi. Hứa Vân Chí sáng đi làm công nhân, tối về nằm đọc tiểu thuyết, hắn ước mình có thể rời khỏi cái thế giới sinh tồn khắc nghiệt này, nơi một kẻ chẳng bằng cấp cũng chẳng quan hệ như hắn không thể nào vươn đầu lên nổi. Dù gã đã từng rất lạc quan động viên bản thân nhiều lần, nhưng sau những lần cố gắng thì nhiều, mà thành quả chẳng được bao nhiêu, Hứa Vân Chí đã thực sự chán nản, hắn ghét cái xã hội lạnh lùng, đầy rẫy sự phân biệt đối xử với những kẻ sinh ra không may mắn như hắn.

Vì thế, đọc tiểu thuyết trở thành một trong những thú vui của Hứa Vân Chí, giúp hắn tạm quên đi thực tại cực khổ và mệt nhọc, hắn từng ước mình trở thành nhân vật chính trong một bộ truyện nào đó, nhận được hệ thống, hay bàn tay vàng, hay thậm chí được một vị tuyệt thế cao nhân nào đó truyền thụ công pháp vô thượng.

Đôi khi, gã cũng rất tức giận với sự ngu ngốc của nam chính trong vài bộ truyện, như thể gã đã thật sự nhập tâm hoàn toàn vào bộ truyện đó.

“Nếu mình là hắn, nếu mình được xuyên không đến thế giới như vậy, mình chắc chắn sẽ làm tốt hơn cái tên đần này, mình sẽ…..”

Hứa Vân Chí vẽ ra mọi viễn cảnh khi bản thân xuyên không, ta sẽ là kiếm tu, đao tu, theo Chính Phái hay Tà Phái, hoặc ta sẽ lập ra một tông môn đứng sừng sững vạn năm không sụp đổ.

Thật sự, Hứa Vân Chí hiện tại rất muốn bay về quá khứ, để tát cho cái tên này một cú thật đau, thật mạnh, sau đó dùng hết sức bình sinh mà quát vào mặt “chính mình”:

“Ngươi có biết, thế giới mà ngươi đang sống có biết bao tươi đẹp không hả? Ngươi nhìn xung quanh xem, cây cối, nhà cửa, con người, tất cả đều rất vô hại, có ai truy sát ngươi không, có ai vì ngươi không thuận mắt mà trực tiếp ra tay giết ngươi không, có ai chỉ vì luyện tà pháp mà không tiếc bất cứ giá nào đem ngươi đi nấu lên không? Hứa Vân Chí, chấp nhận kiếp công nhân và tận hưởng cuộc sống yên bình này tới cuối đời đi!! Ngươi, tỉnh ngộ đi!!!”

Đúng vậy, Hứa Vân Chí ở thời điểm hiện tại đã xuyên không, cũng như ước nguyện mà hắn đã từng chắp tay cầu xin trước ánh trăng bao đêm. Hắn xuyên không đến thế giới tiên hiệp, và có lẽ những ngày ước nguyện ấy hắn không hề cúng, nên điều ước chỉ hiện thực một nửa.

Hứa Vân Chí đã đến Minh Sinh đại lục, nhưng thứ gọi là bàn tay vàng, hệ thống hay công pháp vô thượng của hắn đâu? À thì, chắc là chuyện xảy ra nhanh quá nên ông trời chưa thu xếp để chuyển đến kịp, Hứa Vân Chí tự an ủi với mình như vậy.

Nhưng mà, thế quái nào ông ta lại trực tiếp chuyển mình vào thân xác một đứa bé mới hai tuổi, mà, cái nơi đáng ngờ này là sao?

Thời điểm đó, Hứa Vân Chí không biết rằng mọi chuyện chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng kéo dài gần 16 năm của hắn.

Cứ cho là xuyên không vào một đứa bé hai tuổi cũng không quá tệ đi, ít nhất hắn có thể làm lại cuộc đời, nhưng bất hạnh là, giống ở thế giới trước, Hứa Vân Chí lần nữa bị cha mẹ bỏ rơi trước chùa, trở thành trẻ mồ côi. Và người nhặt được hắn không phải ni cô hay hòa thượng, mà là một tên trùm mặt bằng vải bố hết sức khả nghi, thậm chí dọa Hứa Vân Chí suýt nữa chửi thề, nhưng một đứa trẻ hai tuổi thì bập bẹ được mấy câu, Hứa Vân Chí đành trơ mắt để gã mang mình đi.

“Có thể, người này là một thành viên trong môn phái nào đó, thấy được cốt cách của ta cao quý, mạnh mẽ, hợp học võ công nên mang về bồi dưỡng chăng?” Hứa Vân Chí lần nữa lạc quan.

Hứa Vân Chí đã đoán đúng, chỉ tiếc là đúng có một nửa, gã trùm mặt thật sự là người của một môn phái giang hồ, chẳng qua gã ta không mang Hứa Vân Chí về dạy võ công, làm trụ cột môn phái. Mà mang về nuôi cho béo tốt, sau đó đem đi bán như một món hàng hóa.

Thậm chí hang động nơi hắn mang Hứa Vân Chí về cũng chất đầy trẻ em bị bỏ rơi, đa số đều dao động từ 1 đến 3 tuổi, khóc um sùm. Xung quanh hang động còn có vài tên ngoại hình dữ tợn đang canh gác.

Về phần mục đích của bọn chúng, Hứa Vân Chí trong một lần giả vờ ngủ đã nghe lén được lũ trùm mặt bàn với nhau về phương thức xử lý mấy đứa trẻ giống hắn.

Trên cơ bản, bọn nhóc như Hứa Vân Chí sẽ được nuôi béo tốt trong vòng 1 2 năm nữa, sau đó đem đến chợ nô lệ để bán cho người có nhu cầu, có phú hộ cần mấy nô dịch trung thành để phục vụ con cái bọn họ, hay là cần nô lệ bán sức bán mạng làm việc đến cuối đời. Khiến Hứa Vân Chí rùng mình hơn là, có vài đứa nhóc còn được mua về thiến rồi huấn luyện trở thành thái giám nội cung của triều đình, một số thì bị mấy tên điên tu luyện tà pháp đem về trực tiếp nấu lên thành đan dược luôn.

Nghe đến đây Hứa Vân Chí cũng bủn rủn cả tay chân, biết là ông trời không mấy để ý đến kẻ vừa nghèo vừa xui như mình, nhưng chơi thế này có phải là hơi lớn rồi không, hắn còn chưa biết cảm giác tu luyện vô thượng tiên pháp ra sao mà đã táng thân trong miệng bọn điên thì chẳng phải chết không cam tâm sao.

Vì vậy, Hứa Vân Chí vận dụng hết trí óc mà một thanh niên 20 tuổi đến từ xã hội hiện đại có thể nghĩ ra được, khi hắn năm tuổi liền chạy khỏi hang động này. Hắn dựa vào đường mòn mà trốn xuống thị trấn dưới núi, lòng cầu mong nhiều đứa trẻ như vậy, hẳn là bọn chúng không biết được thiếu mất một tên đâu.

Sau khi xuống núi, Hứa Vân Chí 5 tuổi cố gắng diễn tả cho mọi người trong trong thôn về tình hình của lũ trẻ còn lại, hắn tuy nhát gan, nhưng không máu lạnh tới mức để mặc sự sống chết của hàng trăm đứa trẻ trên kia.

Lúc đầu dân làng có chút nghi ngờ, nhưng khi vài tên thôn dân cường tráng cùng Hứa Vân Chí lên núi thăm dò, đã xác nhận với mọi người những điều hắn nói là thật. Cả làng không kiềm được cơn giận mà lũ lượt kéo nhau tập kích lũ bắt cóc, sau đó cứu được lũ trẻ trong hang.

Những tưởng bản thân sẽ trở thành công thần trong làng, được mọi người tung hô, sau đó một vị tiên trưởng nào đó đi ngang qua nghe được sự nhanh trí thông minh của hắn mà thu làm đệ tử. Nhưng đời quả thực bạc đãi với người nghèo, hay bởi vì do nghèo nên xui, Hứa Vân Chí cũng không rõ lắm, chỉ biết việc thu nhận hàng trăm đứa trẻ vào thôn là không thể, vì vậy trưởng làng đã báo cáo chuyện này lên quan viên, triều đình biết chuyện, quyết định nhân nuôi hàng trăm đứa trẻ này.

Chỉ cần dùng cái mông suy nghĩ cũng hiểu, một khi được xung vào triều đình thì chỉ có hai kết cục, thứ nhất làm lính sai đâu đánh đó, bán mạng nơi sa trường, thứ hai là trở về với con đường thái giám khi xưa, tiên lộ coi như tịch mịch từ đây.

Hứa Vân Chí không cam lòng, vì thế lại tiếp tục dứt áo ra đi, để lại một bóng lưng anh hùng cho hàng trăm đứa trẻ được hắn cứu…..

Ít nhất thì hắn đã tự an ủi bản thân như thế.

Hứa Vân Chí tiến đến thành trì gần nhất, hắn có chút mơ màng. Cứ cho là mình không có tiên duyên đi, vậy thì có thể dựa vào kiến thức của một người hiện đại đến từ thế kỷ 21 tung hoành một phương ở triều đại phong kiến này không?

Chà, chế tạo xà phòng thì sao, à mình không biết làm…

Thế còn nước hoa, thứ này hơn phân nửa sẽ buôn may bán đắt đối với các tiểu thư phu nhân đấy, à, mình cũng không biết làm…

Vậy thì đổi cách tiếp cận, vũ khi, súng ống liên quan đến quân sự thì thế nào, à thì, cũng cùng câu trả lời với những thứ trên.

Khoan đã, với tri thức của kẻ đến từ xã hội hiện đại, chẳng phải mình sẽ dễ dàng giải mấy bài toán trong thi cử như chơi sao, mình có thể tranh thủ một chức quan, à, vậy còn phần văn thì ta sẽ xoay sở thế nào nhỉ…..

Hứa Vân Chí đau khổ chấp nhận một sự thật rằng, xuyên không chẳng đơn giản như đống tiểu thuyết trên mạng hắn từng đọc, sự cách biệt về văn hóa, chữ viết, tri thức cùng quan niệm sống gần như là bước ngoặt ngăn gã với mọi thứ.

…………….

“Cho ngươi cái bánh bao.”

“Đội ơn thiếu gia, đội ơn ngài, ngài là bồ tát sống, tấm lòng từ thiện của ngài chắc chắn sẽ được báo đáp.”

Một đứa nhóc tầm 10 tuổi đang không ngừng vái tạ thanh niên ăn mặc sang trọng trước mặt hắn. Sau khi nghe được những lời tâng bốc của đứa nhóc, thanh niên kia thỏa mãn rời đi.

Đứa nhóc cầm chiếc bánh bao nóng hổi trong tay, cắn một miếng, cảm giác mềm mại của vỏ bánh cùng vị thịt nồng đậm tràn ngập khoang miệng, khiến hắn sung sướng rên lên một tiếng.

“Đã bao lâu rồi ta chưa được ăn ngon thế này nhỉ?”

Đứa nhóc tự hỏi chính mình, sau đó mặt chợt thẫn thờ, có loại xúc động muốn ném chiếc bánh bao xuống đất.

“Đệch, rốt cuộc thì ta đang làm cái quái gì ở thế giới này vậy, ta đợi bốn năm, à không, là năm năm trời, chỉ mong một ngày ông trời gửi đến cho ta cái gì mà hệ thống, bàn tay vàng hay công pháp vô thượng, đợi đến nỗi ta suýt nữa quên mất bản thân là người xuyên không, an phận làm một tên ăn mày rồi đấy, này lão thiên, ngươi có còn có mắt không thế?”

Hứa Vân Chí chỉ biết hét lớn với trời xanh trên cao để phát tiết cơn uất hận, mấy tên ăn mày xung quanh nhìn hắn như kẻ điên, bản thân Hứa Vân Chí cũng cảm thấy mình bị điên.

“Ngươi muốn học công pháp vô thượng?”

Trước mặt Hứa Vân Chí tự lúc nào xuất hiện một lão già, đầu ông ta bạc trắng, dung mạo hiền lành, quần áo trên người rách rưới thậm chí còn hơn hắn, mỉm cười hòa ái với Hứa Vân Chí.

Hứa Vân Chí không tự chủ được mà gật đầu, và đấy cũng là lần đầu tiên hắn gặp sư phụ của hắn.

Ông ta mang Hứa Vân Chí lên núi, sau đó truyền thụ cho hắn cái gì gọi là “Thiên Sinh Vận Mệnh Quyết”, ban đầu Hứa Vân Chí đinh ninh rằng lão ta là loại lừa gạt, cho đến khi hắn cảm nhận được thực sự cái là linh khí tồn tại trong kinh mạch, mới triệt để bái phục sư phụ.

Lão cũng chẳng cho hắn biết danh hiệu, chỉ biết cơm nước một ngày 3 bữa phải do hắn phụ trách, khi nào có thời gian rảnh thì tự tu luyện, gặp chỗ nào khó thì cũng tự mà mày mò tìm hiểu, khiến cho Hứa Vân Chí có cảm giác bản thân đang nuôi một cái thùng cơm, và cái giá là một quyển sách lão ta nhặt được từ đâu đấy. Nhưng đối với người gần như đã tuyệt vọng với việc tìm kiếm tiên duyên như Hứa Vân Chí, thì chỉ cần một hi vọng nhỏ nhoi nhất hắn cũng không buông tha, hắn quyết tâm sẽ ôm lấy chân lão già này, bắt lão khai ra thêm vài món công pháp nữa.

1 năm sau đó, Hứa Vân Chí hoang mang đứng trước mộ sư phụ.

“………….” Hứa Vân Chí im lặng.

“………….” Sư phụ hắn cũng thế.

Không phải hắn không tiếc thương trước sự ra đi của sư phụ hắn, nhưng nghĩ mà xem, cả 1 năm trước đó lão chẳng dạy hắn bất cứ thứ gì ngoài môn công pháp kia, còn việc nhà việc cơm nước hắn phải kham hết, Hứa Vân Chí đã mặc định rằng đó là khảo nghiệm của lão cho tính kiên trì của mình, rồi sau đó lão sẽ dạy mình vài ngón võ công, kiếm tu đao tu gì cũng được.

Nào có ngờ, vào một ngày đẹp trời, lão bảo rằng mạng lão đã tận, sau đó chui thẳng xuống lỗ, thậm chí Hứa Vân Chí còn chưa kịp thích ứng, mộ lão đã xanh cỏ.

Trước sự ra đi của người thầy bất đắc dĩ này, Hứa Vân Chí chẳng rặn ra nổi giọt nước mắt, chỉ biết than:

“Cái đệch………”

Hứa Vân Chí nhờ vào tu luyện công pháp mà khiến thân thể trở nên cứng rắn hơn trước, vì thế có thể thoải mái sống trên núi tiềm tu, đói thì có động vật trong rừng, khát có nước suối. Gã dứt khoát tại nơi này bế quan, công pháp chưa đại thành thì chưa nhập giang hồ.

2 năm sau, Hứa Vân Chí trực tiếp đạp cánh cửa của căn nhà gỗ xông ra ngoài, chẳng phải hắn đã tu luyện xong, mà do bản thân bí bách quá không chịu nổi nữa, vì thế quyết định ra ngoài lịch luyện. Dù sao cũng tu được tầng đầu của công pháp, coi như có chút tiểu thành đi.

Hàng trang của hắn chỉ gói gọn ở vài bộ đồ rách rưới, hắn hoài nghi có khi nào sư phụ mình là người của Cái Bang không nhỉ? Lắc đầu đi tới kệ tủ gỗ gần như đã mục nát ở vách nhà, đây là số tiền sư phụ để lại cho hắn, dặn hắn khi rời khỏi đây phải cầm theo, tự chăm sóc cho mình.

Hứa Vân Chí cạy khe cửa tủ gỗ, bên trong lôi ra một cái bọc màu xám, cầm trên tay khá nặng. Hắn tò mò mở ra thì bên trong không những có tiền mà còn có cả 2 quyển sách cổ cùng một lá thư:

“Vân Chí, đệ tử thân yêu, vi sư cả đời không có tài sản gì quá quý giá, nay ta gần đất xa trời, vì vậy giao lại cho con hai quyển sách đại cương về Trận Pháp và Bùa Chú này, hi vọng con có thể dựa vào chúng mà tung hoành thiên hạ, làm rạng danh Tiểu Mệnh nhất mạch của chúng ta!”

Hứa Vân Chí đọc được lá thư này mà nước mắt rơm rớm, hóa ra sư phụ vẫn luôn suy nghĩ cho ta, hẳn ông ấy rất lo lắng ta sẽ xoay sở thế nào khi ông ấy mất, là ta hiểu lầm sư phụ, đồ nhi bất hiếu!

“Sư phụ, ta tuy không có tài, không có đức, nhan sắc lại càng không, nhưng có một tấm lòng chân thành sắt đá, ta hứa sẽ khiến cái tên Tiểu Mệnh nhất mạch lẫy lừng khắp thiên hạ này, không ai là không biết tới!”

Hứa Vân Chí:

“Vì Tiểu Mệnh nhất mạch!”

“Vì Tiểu Mệnh nhất mạch!”

…………………..

“Vì Tiểu Mệnh Quyết! Vì Tiểu Mệnh nhất mạch!”

Hai tháng sau, Hứa Vân Chí đứng xa xa trơ mắt nhìn đám người áo đen lùng sục căn nhà gỗ mà hắn và sư phụ từng ở, bọn chúng vừa tìm kiếm vừa hăng hái hô to khẩu quyết.

“Sư huynh, lần này tuy lão già đáng chết Lý Mệnh Sư quy thăng, nhưng ta nghĩ chỗ công pháp của lão không nằm ở đây đâu, có thể đang nằm trên người tên đồ nhi của lão ta đấy.”

“Khà khà, dù cho là tiểu đồ nhi hay đại đồ nhi, cũng là cá nằm trên thớt hết, lão già Lý Mệnh Sư này đắc tội với không biết bao nhiêu người, há họ có thể trơ mắt để cái truyền thừa Tiểu Mệnh vô sỉ của lão ta kéo dài được. Đợi đến khi bắt được tên đồ nhi đấy, ta cũng phải xin một chân góp vui nữa.”

“Ta nữa sư huynh!”

“Ta nữa!”

“Ta! Ta!”

Hứa Vân Chí:

“……………….”

Hắn không ngờ rằng, chẳng cần đi rêu rao danh hiệu Tiểu Mệnh nhất mạch, bản thân nó đã nổi tiếng sẵn vậy rồi, vị sư phụ đáng kính kia sau khi mất còn đẩy hết tội danh cùng kẻ thù lên đầu mình, bây giờ thì số ta còn khổ hơn cả ăn mày nữa, cái cuộc đời chết tiệt này!

Hứa Vân Chí ròng rã suốt 7 năm, vừa trốn chui trốn lủi khỏi cuộc truy sát của cừu nhân của sư phụ hắn, điều hắn không ngờ tới là, các đại tông môn bất kể Chính Tà đều bị sư phụ hắn đắc tội, nếu không dựa vào “Thiên Sinh Vận Mệnh Quyết” để che giấu tung tích bản thân, Hứa Vân Chí không biết mình đã chết bao nhiêu lần nữa.

Khoảng thời gian này hắn đã tu luyện thành công 2 tầng tiếp theo của công pháp, đại cương Trận Pháp và Bùa Chú cũng được gã nắm rõ, sử dụng được đại đa số các loại phù, trận từ cơ bản đến khá phức tạp.

Ngày hôm nay là một ngày quan trọng, Hứa Vân Chí sau khi hoàn thành nghiên cứu Thượng Cổ Trận Pháp này, sẽ quyết định lần nữa tái nhập giang hồ, chứ chẳng thể nào cứ trốn suốt ngày vậy được. Cái gì gọi là Nhân Bảng, Thiên Kiêu Bảng, chừa một chỗ trống cho Hứa Vân Chí ta đến lấp đi, khà khà.

Thượng Cổ Dị Trận mà hắn đang chuẩn bị trước mắt là một loại trận pháp hệ không gian, 7 năm nay vì để có thể trốn thoát khỏi truy sát của anh tài thiên hạ, Hứa Vân Chí chủ tu đa số là bùa chú và trận pháp hệ không gian, ngay cả “Thiên Sinh Vận Mệnh Quyết” cũng là loại hỗ trợ chạy trốn, Hứa Vân Chí e rằng sư phụ đã đoán trước việc hắn sẽ bị người người đuổi đánh nên đa số thứ truyền thụ cho hắn đều là về chạy trốn.

Quay về Thượng Cổ Dị Trận, nó có tác dụng đơn giản trong 4 chữ, dịch chuyển thời không, nghĩa là nếu Hứa Vân Chí thành công, hắn có xác suất nhỏ trở về thế giới cũ, cũng bằng cách xuyên không.

Nếu phải lựa chọn giữa việc ở lại nơi đây bị truy sát tối mày tối mũi, không biết bao giờ ngóc đầu lên nổi, với việc trở về hành tinh thân yêu, nơi con người tay yếu chân mềm, không biết chút thuật pháp thì chẳng phải Hứa Vân Chí sẽ nắm trùm hay sao.

Nếu vậy thì hắn sẽ không còn là nhân vật chính trong truyện xuyên không tiên hiệp nữa, mà là Tiên Vương Trở Về Đô Thị, ái chà chà…. Hứa Vân Chí phấn khích liếm môi.

4 góc phòng đại diện cho Đông Tây Nam Bắc được Hứa Vân Chí vẽ đủ loại đồ thị quái dị, sau đó nối chúng với nhau bằng máu lấy từ tay, lại ngồi xổm xuống tiếp tục miệt mài vẽ 14 loại đồ thị còn lại.

Vốn là loại trận pháp khá phức tạp, bao gồm 49 loại đồ thị khác nhau, phải được vẽ cẩn thận từng chi tiết, dựa vào địa hình có linh mạch để thu nạp lượng linh khí khổng lồ, sau đó dung hợp phần lớn máu tươi của người vẽ trận mới có thể kích phát.

“Phù.”

Hứa Vân Chí lau mồ hôi trên trán, hoàn thành đồ thị cuối cùng, vì mất kha khá máu khiến sắc mặt hắn có chút tái nhợt.

Từng luồng linh khí xanh nhạt bốc lên khỏi mặt đất hang động, sau đó tụ họp về phía trung tâm trận pháp, các loại đồ thị cũng phát ra ánh sáng xám nhu hòa.

Hứa Vân Chí hưng phấn chạy vào tâm trận, quan sát tình hình, có vẻ như trận pháp đã hoàn toàn được kích phát, bây giờ chỉ cần đứng trong đây đợi thành quả.

“Khà khà.”

Hứa Vân Chí thích thú, nhắm mắt hít một ngụm không khí trong lành. Nghĩ đến việc trở về đô thị xưng bá thì không kiềm chế được tâm tình kích động.

“Nào, mỹ nữ, tiền tài, quyền lực, Hứa Vân Chí ta đến đây!”

Ánh sáng dưới chân hắn dần chuyển từ xám thành vàng, thành cam, Hứa Vân Chí cảm thấy có chút bất an, nhưng gã cố gắng an ủi bản thân, cho đến khi nó biến thành màu đỏ:

“Chờ đã, hình như có gì đó không đúng….”

Trận pháp được chia làm 3 loại, phụ trợ, tấn công, phòng thủ, tương ứng với các màu sắc xám, tím, nâu đậm. Nhưng có vài ngoại lệ, như màu sắc vàng, cam, đỏ là đại biểu cho mức độ nguy hiểm của trận pháp. Hắn đã học trận pháp gần 7 năm, nhưng chưa bao giờ gặp bất cứ trận pháp nào có độ nguy hiểm màu đỏ, khi thấy sắc đỏ dưới chân mình, Hứa Vân Chí chỉ kịp thốt:

“Cái đậu xa…..”

Ánh sáng trận pháp hoàn toàn bao trùm cả hang động, đến khi nó biến mất thì hang động đã trở về ban đầu, mọi đồ thị hay ký hiệu đều được xóa sạch, như thể nơi này chưa từng có người tới qua.

Một bóng người lặng lẽ chui vào hang động, “hắn” còng lưng quan sát tình hình, sau đó thở dài:

“Đồ nhi yêu dấu, không phải sư phụ không muốn giúp ngươi, chẳng qua là mỗi người đều có số mệnh của họ, số mệnh của ngươi đã được ấn định ngay từ lúc ta gặp ngươi, ngươi chẳng thể trốn, chỉ có thể đối mặt mà thôi.”

“Nếu đồ đệ của ngươi chấp nhận số mệnh của nó, vậy phải chăng ngươi cũng nên chấp nhận số mệnh bản là ngoan ngoãn nằm xuống để bọn ta đánh một trận không?”

Sau lưng lão già xuất hiện vài thân ảnh, khí tức trên người họ cuồn cuộn khổng lồ, tựa hồ có thể bóp ngẹt bất cứ ai dám nhìn thẳng vào.

“Hóa ra các ngươi cũng biết ta chưa chết.”

“Tất nhiên, nếu không thì tên đồ đệ của ngươi cũng chẳng sống an ổn được đến ngày hôm nay, bất kỳ ai trong số chúng ta đều có thể nhìn ra loại thủ đoạn Tiểu Mệnh nhất mạch nhà ngươi, nhất là khi đồ đệ ngươi còn chưa tu luyện đại thành.”

“Vậy thì phải đa tạ các ngươi chiếu cố đồ đệ của ta.”

“Ha ha, không cần khách sáo, vậy ngươi cũng cần trả lại món nợ cũ rồi chứ?”

“Ta cũng muốn lắm, nhưng e rằng…”

Lão già vừa dứt câu, trên trời vang lên giọng nói của một người phụ nữ:

“Lý Mệnh Sư, hôm nay ngươi đừng hòng thoát, ngươi phải cho ta một câu trả lời, hoặc là rửa sạch cổ chờ ta đến lấy.”

Lão già bất đắc dĩ lắc đầu:

“Phiền toái tới rồi.”

Sau đó độn thổ trốn đi….

Bạn đang đọc Xuyên không là chuyện xui xẻo! sáng tác bởi congthanh1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi congthanh1234
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.