Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô con gái út xấu số

Tiểu thuyết gốc · 1570 chữ

Nói đến Lão Hổ thì có thể nói, nó là một đại boss ở thế giới này. Ngay cả những Ngự thú sư tài giỏi bậc nhất nơi đây cũng không thể làm gì được nó. Vì vậy hai lần trong một năm, mỗi một tòa thành đều có trách nhiệm lựa chọn ra hai người làm vật hiến tế cho Lão Hổ.

Bởi sau rất nhiều trận chiến xảy ra, loài người đã thiệt hại vô số lần, còn Lão Hổ lại trở thành một đại boss bất bại. Do đó Lão Hổ liền nghênh ngang đưa ra yêu cầu, hai lần một năm đều phải cống nạp cho nó hai cô gái đồng trinh được nuôi dưỡng tốt và là người có thể chất bình thường.

Lão Hổ tu luyện theo phương pháp ăn thịt uống máu như vậy, nếu cống nạp những cô gái đồng trinh cho nó thì thực lực của nó sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn nữa. Loài người dẫu biết điều đó, nhưng bọn họ cũng chẳng còn biện pháp nào khác, đấu không lại người ta thì chỉ đành cúi đầu xưng thần mà thôi.

Ở dị giới này có rất nhiều tòa thành, Thành chủ của mỗi tòa thành đều thừa kế vị trí Thành chủ theo tục lệ cha truyền con nối. Vì vậy trách nhiệm dâng vật hiến tế liền được phân chia ra. Mỗi tòa thành sẽ chịu trách nhiệm cho một năm.

Năm nay, trách nhiệm này đã đến vai của tòa thành Sở. Thành chủ thành Sở - cha của thân thể này liền không do dự chọn cô con gái út có tư chất bình thường của mình làm vật hiến tế. Thân là con gái của Thành chủ, nói cô được nuôi dưỡng không tốt là chuyện hoang đường, cộng thêm một thân thể chất bình thường nữa. Quả thật thân thể này chính là một sự lựa chọn vô cùng sáng giá.

Bất cứ Thành chủ nào cũng không muốn sơ xuất khiến cho Lão Hổ không vừa ý. Bởi từng có một Thành chủ như vậy, vì tiếc thương một cô cháu gái nên đã dùng một cô gái dân thường trong tòa thành làm vật hiến tế thay.

Thế nhưng khi Lão Hổ nhận được vật hiến tế lại nổi giận đùng đùng, các thế lực khác thấy vậy liền không do dự đẩy người Thành chủ kia ra chịu tội. Đơn giản vì bọn họ sợ Lão Hổ sẽ nổi cơn tam bành, tàn sát càng nhiều người vô tội khác. Mà sơ xuất cũng từ ông ta mà ra, mọi người đều không có ai phản đối việc dùng mạnh của một người để bảo toàn nhiều người.

Đã có tấm gương như vậy phía trước, đương nhiên sẽ không có ai dám bất cẩn thêm lần nào nữa. Do đó Thành chủ thành Sở bất chấp việc vợ lẽ của mình xin chết để cứu con gái, ông ta vẫn không thay đổi quyết định. Kiều Mẫn xuyên đến nơi này ngay lúc cô con gái út bất hạnh của Thành chủ đang bị giam cầm để chờ ngày bị đưa đi hiến tế. Nghe rõ mọi chuyện từ lời kể của chú chuột, Kiều Mẫn không khỏi xót thương cho cô gái cùng tên với mình.

Vì vậy, Kiều Mẫn quyết tâm trốn thoát khỏi ngục tối. Nhất định cô sẽ không buông tay chịu trói, nếu trời cao đã an bài cho cô có thể tiếp tục sống, Kiều Mẫn không muốn phí phạm cơ hội này. Khi ấy, vốn dĩ Kiều Mẫn định mở miệng nhờ vả đàn chuột giúp cô trốn thoát thì trong lúc vô tình, cô đã cứu được một con chuột nhỏ sơ sinh suýt bị mấy con gián tha đi.

Trùng hợp thay, con chuột nhỏ sơ sinh đó lại là một trong những đứa con mới được sinh ra không lâu của một con chuột đầu đàn. Vì vậy, cứ như thế Kiều Mẫn đã nhận được sự giúp đỡ của đàn chuột mà vượt ngục thành công.

Trước hôm trợ giúp Kiều Mẫn vượt ngục thành công, vợ của con chuột đầu đàn đó đã nói với Kiều Mẫn một câu khiến cô không khỏi thổn thức: "Tôi biết chị không phải cô ấy, nhưng từ nhỏ cô ấy đã sống không được vui sướng gì, không bị cha ruột mắng nhiếc thì bị anh chị em cùng cha khác mẹ nhục mạ. Chị có năng lực đặc biệt như vậy, tôi tin chị. Hãy sống tốt… sống tốt thay cả phần cô ấy luôn nhé."

Có lẽ vì cơ thể quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì đã rất lâu thân thể này không hề có một giấc ngủ ngon. Cứ thế Kiều Mẫn hòa với dòng ký ức của thân thể này, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Kiều Mẫn không ngủ thì thôi, ngủ một giấc liền ngủ đến xế chiều ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Kiều Mẫn đưa mắt nhìn xung quanh, đầu óc có phần mơ màng, cô chớp chớp mắt vài cái mới định thần được bản thân đang ở nơi nào.

Ngủ một giấc dài, thân thể đã có chút khỏe khoắn hơn. Chỉ là tâm trí Kiều Mẫn bỗng cảm thấy mờ mịt. Cô biết bản thân phải sống tốt, sống thay cả phần của cô gái xấu số cùng tên này. Thế nhưng hiện tại Kiều Mẫn một thân một mình lại là người đến từ một thế giới xa lạ, bắt đầu thế nào, đi đâu về đâu quả thật là một vấn đề nan giải.

Ngay lúc Kiều Mẫn còn đang ôm bụng đói đăm chiêu thì một cuộc hội thoại truyền đến tai của cô: "Học viên của Học viện Vệ Quốc lại đến rồi kìa, em mau trốn đi không lại bị bọn họ bắt đấy. Đừng lo tìm mật nữa."

Kiều Mẫn đưa mắt nhìn về phương hướng phát ra tiếng nói. Hai con bướm ngũ sắc đang cuống quýt bay đi tìm nơi trú ngụ. Bấy giờ, tiếng bước chân của con người cũng vang lên phía đằng xa. Kiều Mẫn mím môi, cô quyết định ngồi trong hang động quan sát tình hình, dù sao nơi đây cũng quá đỗi xa lạ không biết ai xấu ai tốt ra sao, cô cũng không thể manh động được.

Tiếng bước chân Kiều Mẫn nghe được là của hai người mặc trang phục khá giống nhau, vừa nhìn liền biết ấy là một loại trang phục tập thể nào đó. Nếu Kiều Mẫn đoán không lầm thì trang phục này là đồng phục của Học viện Vệ Quốc trong lời của con bướm ngũ sắc. Xem ra dị giới này cũng có hệ thống đào tạo học viên.

Người nữ bĩu môi, thân thể lắc lư ngồi xuống tại chỗ, trông có vẻ không hề muốn tiếp tục di chuyển: "Em không muốn đi nữa đâu, tụi bướm ngũ sắc này cũng quá giảo hoạt rồi. Đợt này nhiều người truy lùng tụi nó như vậy, chẳng phải lại càng khó bắt hơn sao? Ban đầu em rủ anh đi anh còn không chịu, bây giờ ngay cả bóng dáng của tụi nó cũng không thấy được."

Người nam nghe giọng điệu oán trách của người nữ thì chỉ có thể cười xòa: "Nào, bé Hân đừng giận nhé. Bây giờ chúng ta tranh thủ tìm, dù có tìm được hay không thì đợi đến khi mặt trời khuất dạng sẽ trở về Học viện có được không? Khi đó anh sẽ kiếm đồ ngon cho em ăn nhé?"

Người nữ phụng phịu, nhưng dường như đã nghe lọt tai lời dỗ dành của người nam nên cũng bật dậy. Bấy giờ, sau vài giây đắn đo thì Kiều Mẫn liền ngần ngại ló đầu ra khỏi hang động nhìn hai người bọn họ. Không ngoài dự đoán của Kiều Mẫn, hai người bọn họ lập tức đảo mắt đến hang động quan sát cô.

Người nữ thấy dáng vẻ của Kiều Mẫn thập phần nhem nhuốc như vậy, hai mắt trợn to nhìn cô. May mắn thay hai người bọn họ cũng không quá khó gần, trái lại còn rất nhiệt tình với Kiều Mẫn. Dưới sự hỏi han của hai người bọn họ, Kiều Mẫn bày ra vẻ mặt hoang mang, bịa một câu chuyện để làm lý do.

"Tôi… tôi cũng không biết tại sao mình lại ở đây… tôi… tôi thấy sợ lắm." Hai người bọn họ thấy bộ dạng của Kiều Mẫn chân thật như vậy nên cũng không nghi ngờ. Dù sao cả người Kiều Mẫn đều vô cùng nhem nhuốc, chiếc váy cũ mèm nhuốm đầy vết máu đã khô cùng với vô số thương tích lớn nhỏ trên thân thể khiến cho người khác khó lòng mà sinh ra ác cảm.

"Thật là tội cho cô quá. Tôi là Trát Hân - học viên của Học viên Vệ Quốc. Còn đây là Vận Sâm - đồng học của tôi. Cô như vậy, hay là…" Vận Sâm đứng bên cạnh nghe giọng điệu của Trát Hân thì liền hiểu cô ta muốn làm gì, thế nhưng anh ta cũng không thể không ngắt lời: "Bé Hân à, chúng ta không được phép mang người lạ vào Học viện."

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới Đào Chồng Cực Phẩm sáng tác bởi MoewNathi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MoewNathi
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.