Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vượt ngục

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Hình bóng của quản ngục vừa khuất thì Kiều Mẫn liền huýt sáo vài tiếng. Không lâu sau, một hàng chuột không nhiều không ít liền nối đuôi nhau chạy vào phòng giam: "Mấy gã sai vặt bên ngoài đã bị tụi tôi đánh lạc hướng cả rồi. Bây giờ chị chỉ cần chạy theo tôi là được, không cần phải lo lắng đâu."

Nghe những lời nói của con chuột đầu đàn, Kiều Mẫn liền cảm kích gật đầu một cái rồi mở miệng nói lời cảm ơn. Đàn chuột lập tức bu đến cắn tan nát ổ khóa bằng gỗ trên cửa, Kiều Mẫn thấy vậy không khỏi cảm thán. Đàn chuột này có sự hợp tác rất tốt, ổ khóa gỗ này nói dày không dày, nói mỏng cũng không hề mỏng nhưng tốc độ cắn phá của bọn chúng lại rất nhanh.

Kiều Mẫn mở cửa, nhấc tà váy dài lên miễn cưỡng chạy theo con chuột đầu đàn đang chạy phía trước. Sau khi rẽ đông rẽ tây một lúc thì Kiều Mẫn nhìn thấy một bức tường cũ kỹ: "Người chị ốm chắc chắn sẽ chui qua lọt, bên dưới có cái lỗ chó đó. Chị vạch đám cỏ này ra là thấy."

Kiều Mẫn quay sang nhìn con chuột với ánh mắt cảm kích: "Chị cảm ơn nhiều, các cậu hãy bảo trọng nhé. Chị đi đây." Con chuột uốn éo thân thể: "Chị khách sáo quá rồi, nhờ chị nên con của tôi mới sống sót được. Chị mới là người cần phải bảo trọng, bên ngoài phủ Thành chủ nguy hiểm trùng trùng, ngay cả chuột bọ tụi tôi còn khó sống chứ nói gì người tay trắng như chị. Chị nhớ bảo trọng nhé, tôi sẽ chờ ngày chị trở về."

Kiều Mẫn gật đầu, cô vạch đám cỏ um tùm ra thì quả nhiên nhìn thấy một lỗ chó không to không nhỏ. Tuy vậy thì đúng như lời con chuột nói, thân thể cô ốm như vậy nhất định sẽ qua lọt. Vì con chuột dẫn đường cho cô trốn đến bờ tường phía sau của phủ Thành chủ. Do đó nơi này rất vắng vẻ, Kiều Mẫn cũng không cần lo sợ đụng phải người nào khác.

Kiều Mẫn liều mạng chạy về một hướng, mỗi khi bị vấp ngã cô đều cắn răng nhịn đau mà ngồi dậy rồi tiếp tục chạy. Cô không muốn bị bắt trở lại, bị giam giữ bên trong ngục giam ấy, cứ thế trở thành vật phẩm bị hiến tế cho Lão Hổ.

Sau một hồi chạy trốn không ngơi nghỉ, cuối cùng Kiều Mẫn đã có thể dừng chân vì cô biết bản thân mình chạy đã đủ xa, không cần sợ hãi bị người của phủ Thành chủ bắt. Tìm kiếm một lúc trong khu rừng lớn rậm rạp, Kiều Mẫn vô cùng mừng rỡ khi phát hiện ra một hang động nho nhỏ đủ để cô tá túc tạm thời.

Kiều Mẫn cuộn người vào sâu bên trong hang động, hai tay ôm bụng đói cố gắng chìm vào giấc ngủ. Hiện tại là ban đêm, rừng sâu vốn dĩ không hề an toàn. Dù cô muốn kiếm chút gì đó bỏ bụng cũng là điều không dễ, vì vậy Kiều Mẫn quyết định ngủ một giấc để cơ thể vơi đi phần nào mệt mỏi. Chờ đến khi nào mặt trời ló dạng thì cô sẽ đi tìm gì đó bỏ bụng sau.

Có điều trong tình cảnh vừa đói vừa rét thế này, tâm trí của Kiều Mẫn không kìm được nghĩ đến nguyên nhân cô đến thế giới này. Kiều Mẫn đích thị không phải người nơi đây. Cô là một cô gái văn phòng bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt.

Nếu nói có điều gì không bình thường ở Kiều Mẫn thì đó chính là khả năng có thể giao tiếp được với động vật. Nhưng ở thế giới khoa học kỹ thuật mà cô sinh sống lúc trước, đó là điều kỳ dị và nhất định sẽ bị mang đi hiến thân cho khoa học.

Vì biết được khả năng đặc biệt đó của con gái. Ngay từ thuở nhỏ, mẹ của Kiều Mẫn đã luôn căn dặn cô phải giữ thật kỹ bí mật này. Không thể bộc lộ ra điều bất thường gì để người khác nghi ngờ, càng không được nói bí mật của bản thân cho bất cứ ai khác biết: "Sống để bụng, chết mang theo. Kiều Mẫn, con phải luôn nhớ kỹ lời mẹ dặn. Nhất định phải ghi lòng tạc dạ, con nghe không?"

Đó là lời căn dặn mà mỗi ngày mẹ Kiều Mẫn vẫn luôn nói với cô. Bà sợ con gái gặp nguy hiểm, sợ con gái bị người khác mang đi, sợ con gái bị người ta xem như chuột bạch mà dày vò, thí nghiệm. Lúc nhỏ là Kiều Mẫn sợ mẹ nên nghe lời bà, lớn lên là Kiều Mẫn hiểu rõ tấm lòng của mẹ, biết bà muốn tốt cho mình nên cũng chưa từng làm trái lời căn dặn ấy.

Kiều Mẫn vẫn đi học, tốt nghiệp rồi đi làm như bao người khác trên thế giới. Vốn dĩ Kiều Mẫn định đi làm vài năm, yêu đương ai đó rồi kết hôn, yên ổn sống đến hết đời. Thế nhưng vào một ngày nọ, chiếc xe buýt chở Kiều Mẫn đi làm về lại gặp phải một vụ tai nạn kinh hoàng.

Một chiếc xe tải di chuyển với tốc độ cao đã tông thẳng vào chiếc xe buýt đang chở Kiều Mẫn. Tại giây phút chiếc xe buýt bị hất tung lên cao, tiếng la hét của mọi người vang vọng khắp nơi vì sợ hãi thì Kiều Mẫn lại im lặng khác thường nhìn trân trân vào chiếc xe tải phía trước. Bấy giờ, trong đầu của cô là hình ảnh hiền từ của mẹ đang ngồi đan len trong phòng khách và chờ cô về dùng bữa cơm chiều.

Những tưởng bản thân đã bỏ mạng tại thời khắc ấy. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, Kiều Mẫn lại thấy bản thân mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ, hơn nữa hoàn cảnh tồi tệ vô cùng. Đưa mắt nhìn xuống bộ váy rách nát hôi hám trên thân thể, Kiều Mẫn bỗng có cảm giác muốn nôn. Phòng giam tối tăm u ám khiến cho tâm trí của cô không nhịn được hốt hoảng.

Nhưng nhờ khả năng giao tiếp với động vật, Kiều Mẫn đã hỏi thăm những con vật trong ngục giam. Nhờ thông tin của các con vật kia, Kiều Mẫn biết được bản thân không phải đang ở địa ngục mà là xuyên không đến một nơi dị giới nào đó.

Ở nơi này không phải một thế giới hiện đại, nhưng đồng thời cũng không có nhà vua, không có lãnh chúa gì cả. Ở nơi này đều là các thế lực tự gây dựng nên, không thuộc quyền cai trị của bất cứ ai. Mọi người được chia làm hai tầng lớp chính, một là dân thường và hai là những người sở hữu khả năng đặc biệt.

Đương nhiên, những người sở hữu khả năng đặc biệt sẽ được tôn trọng. Nói một cách khác hơn thì ở dị giới này bọn họ chính là tầng lớp quý tộc, có thực lực sẽ được người khác tôn sùng, đây cũng là điều hiển nhiên trong một thế giới có loài người sinh sống. Mạnh được yếu thua.

Những người sở hữu khả năng đặc biệt bao gồm Ngự thú sư, Dược sư, Thủ vệ sư, Chế tạo sư và Kiếm sư, Ma pháp sư. Từ khi sinh ra, mỗi người đều có một thể chất riêng. Và những điều đó đều phụ thuộc vào thể chất, một người bình thường dù có cố gắng đến mấy cũng không thể trở thành một người đặc biệt, ấy là điều tuyệt vời cũng là điều kinh khủng nhất ở nơi này.

Không cần nói đâu xa, như thân thể mà Kiều Mẫn đang chiếm dụng chính là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Mẹ của thân thể này là vợ lẽ của Thành chủ, do đó cô cũng được mọi người ưu ái gọi một tiếng cô chủ. Thế nhưng theo thời gian lớn dần, các anh chị em cùng cha khác mẹ của cô đều đã bộc lộ ra thể chất đặc biệt của họ thì Kiều Mẫn vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Do đó Thành chủ cũng càng ngày càng lạnh nhạt với hai mẹ con. Vì vậy hai mẹ con cô chỉ có thể nương tựa vào nhau sống những ngày tháng không dễ dàng gì ở tại phủ Thành chủ xa hoa này. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi cô bị Thành chủ lựa chọn làm vật hiến tế cho Lão Hổ.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới Đào Chồng Cực Phẩm sáng tác bởi MoewNathi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MoewNathi
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.