Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ma

Tiểu thuyết gốc · 1105 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap7

  Nhi mở khóa phòng mình xong đóng lại. Bật đèn, cất dao bầu trên bàn phòng khách và vô ngay phòng tắm.

  Vòi hoa sen phun nước xuống cơ thể trắng trẻo hấp dẫn của Nhi, vết sẹo nơi bờ vai phải vẫn còn đó, thêm vài vết trầy xước ở tay chân do bị ngã xe nữa, ai nhìn thấy cảnh ấy cũng sẽ thương cảm muốn ôm cô gái đẹp đẽ mảnh mai này vào lòng.

  Tắm xong toàn thân thơm tho mùi Dove, Nhi mặc bộ đồ ngủ bằng chất liệu vải mỏng thêu toàn hình chuột Micky, thong thả bước ra ngồi ghế sôpha.

  Điện thoại cất tiếng "Tạch" báo hiệu tin nhắn đến, là tin hỏi thăm về nhà chưa và câu chúc ngủ ngon của hai nàng bạn thân. Nhi chậm rãi đánh dòng tin trả lời cho tụi nó yên tâm xong mỉm cười nhớ lại kỷ niệm lúc trước nằm ngủ ở nhà Di, Nhi đã bị hai con mắm vẽ lung tung lên mặt và tết tóc thành những cái bím ngố ngố, tỉnh dậy Nhi đã xách cây chổi quét nhà rượt đuổi Di - Bích, vừa lùa vừa quát "Hai con điên kia đứng lại cho tao!" Di - Bích cười khoái chí tẩu thoát, vụ đó chỉ kết thúc khi cả ba mệt bơ phờ không đủ sức đuổi chốn thì mới thôi, lại cười hòa bình. Có được bạn tốt giữa dòng đời hỗn tạp thật là may mắn.

  Bất chợt đèn trong phòng tắt phụt, tối om. Iphonie5 của Nhi rung liên hồi "Ri ri ri..." nhưng màn hình không sáng, mà cô thì có bao giờ đặt chế độ đó.

  Giọng nói người con gái quen thuộc từ trong điện thoại cất lên mang tới cho người nghe cảm giác rùng mình "...Nhi...Chạy đi..."

  Nhi sửng sốt cực kỳ, đấy là tiếng của cô Ly mà! Cầm ngay điện thoại bấm nút mở màn hình nhưng vô ích,  thử mấy lần đều không hiển thị. Giọng nói lạnh lẽo từ iphone lại vang "...Mau...Chạy đi...Nhanh..."

  Nhi còn chưa hết bàng hoàng rợn tóc gáy thì cánh cửa phòng chung cư tự động bật mở từ từ "Két ét ét ét..." hé một khoảng trống vừa đủ để ra vào. Nhi đứng phắt dậy, lúc nẫy chính tay mình đã cài chốt chắc chắn rồi mà, nếu chẳng phải từ bên trong gạt chốt thì cửa tuyệt đối không thể mở được.

  Một đợt gió lạnh theo lối cánh cửa ùa vào làm Nhi nổi da gà. Cô tạm thời gác chuyện điện thoại nhét nó vào túi quần, vớ lấy con dao bầu, rút khỏi vỏ chờ đợi tình hình.

  Vẫn im lặng không chút động tĩnh.

  Nhi không biết tại sao cánh cửa tự mở, cô cảm nhận có điều gì đó đang đe dọa mình. Nắm chặt con dao, Nhi rón rén bước, do đôi mắt đã quen trong bóng tối nên cũng không quá khó khăn để di chuyển. Tới gần cửa, trực giác của người từng trải bao nguy hiểm cho Nhi biết chắc chắn đang có kẻ đứng nấp ngoài kia.

  Bỗng nhiên một bàn tay thò vào khe khẽ đẩy "Két ét ét..."

  Nhi tập chung tinh thần cực kỳ, khi chủ nhân bàn tay đó vừa mới lấp ló hiện thân chưa rõ mặt mũi thế nào đã bị Nhi nhẩy lên đạp cho một phát mạnh trúng bụng khiến kẻ đó kêu "A." ngã ngửa ngoài hành lang.

  Nhi xông tới bồi thêm mấy cú đá vào người nó, vừa đá vừa chửi "Mày này. Mày này. Thằng ăn trộm..." Tay phải cô vẫn xiết chặt dao bầu sẵn sàng phập phập nếu đứa khốn dám liều mạng.

  Kẻ kia cứ kêu "A. A..." như bị chọc tiết. Nhi chỉ ngừng xuất cước khi nghe thằng đó kêu "Là anh đây! Đức bảo vệ đây!..." Nhi ngỡ ngàng hỏi "Sao anh lại lên đây giờ này? Em cứ tưởng trộm."

  Đức lồm cồm đứng dậy, ôm bụng giải thích "Chung cư mất điện, anh ra khỏi phòng kiểm tra xung quanh thì đúng lúc thấy bóng ai đó qua lại trên tầng hai này nên mới lên xem thử. Ai da, em đá đau quá!..." Nhi cười ái ngại vội giấu dao bầu sau lưng, nói "Xin lỗi. Em hơi lỡ chân. Mà anh tìm ra kẻ qua lại quanh đây chưa?"

  Đức lắc đầu trả lời "Chưa em ạ. Giờ xã hội phức tạp lắm, em lại là con gái một thân một mình, cẩn thận như vừa xong cũng đúng thôi. Khi nẫy chạy lên đây mà khát nước ghê, cho anh xin một cốc nhé." Nhi thở phù bảo "Anh chờ chút để em lấy cho." Dứt lời xoay người quay trở lại vô phòng.

  Nhưng chỉ được vài bước thì Nhi chợt khựng lại, nghi ngờ nghĩ thầm anh ta nói chạy lên đây ư, tại sao mình không hề nghe được bất kỳ âm thanh gì, cho dù là bước bình thường thì trong đêm khuya thanh tĩnh nơi hành lang vắng lặng cũng phải phát ra tiếng, trừ phi là đi chân đất, hắn có mang giầy mà.

  "Ri ri ri ri ri..." Điện thoại Nhi cất túi quần bỗng rung giữ, giọng "Cô Ly hồi còn sống" lại cất lên rùng mình "...Chạy đi...Nhi..."

  Ánh trăng bầu trời tuy không soi tỏ rõ nhưng cũng vừa đủ để Nhi trông thấy lờ mờ bóng mình phản chiếu trên tường, phía sau lưng là một cái bóng cao lớn khác đang cầm con dao chặt thịt đưa lên với tư thế sẽ chém một nhát ngang cổ bóng hình phía trước.

  VÙ... Nhát chém lạnh lùng vô tình diễn ra thành công, ngỡ rằng chiếc bóng đằng trước đã bị kết liễu mạng sống nhưng không, Nhi phản ứng kịp thời hụp người xuống né được nhát dao oan nghiệt, lăn một vòng rồi dứng bật lên liền. Đối diện cô bây giờ vẫn là Đức bảo vệ tốt bụng nhưng đôi mắt thì trợn trừng trừng chẳng thấy lòng trắng, mồm thì cứ ngoác cười hết cỡ đẩy hai bên mép dâng cao gần ngang bằng cánh mũi.

  Nhi quát lớn "Mày muốn gì?!"

  Đức bảo vệ cười thành tiếng "Hahahaaaaaaaaaaaa..." rung cả vai, sau khi nụ cười hoang dại đó kết thúc thì hắn mới mở mồm trả lời câu hỏi bằng chất giọng lạnh lẽo như gần như xa đủ khiến người nghe dựng tóc gáy "...Sao màyyy...cắt đầu taooooooo......"

  ...

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.