Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ma

Tiểu thuyết gốc · 1948 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap6

  Mười hai giờ ba mốt phút đêm.

  Di là con của đại gia thì lẽ dĩ nhiên phải ở biệt thự to vật vã nhưng hoàn toàn không phải, nơi Di sống là căn nhà ba tầng rộng 144 mét vuông tính cả khoảng sân ra tới cổng. Bố mẹ Di sống bên Mỹ, một năm mới về được vài lần, cơ ngơi bển có cả ngàn hecta đất, tại Việt Nam họ có hơn chục căn nhà ba tầng nhưng đều đã bán hết quyên góp từ thiện, chỉ để lại một căn cho Di ở tạm vì vốn dĩ sau khi tốt nghiệp đại học chuyên sâu Di cũng sẽ qua Mỹ tiếp nhận tài sản lẫn công việc kinh doanh của gia đình. Chuyện tương lai tạm không bàn, giờ đây ba cô gái xinh xắn phóng xe dừng trước cánh cửa cổng màu xanh lam, hàng xóm xung quanh ngủ hết rồi. Di lấy chìa khóa mở cổng, tất cả dắt xe vô, cửa đóng lại, nội bất xuất ngoại bất nhập.

  Ba con xe nghỉ tại sân vườn, Nhi tháo túi đựng thủ cấp rồi bước theo hai bạn vào nhà, chân tay vẫn còn xây xát mấy chỗ làm cô thấy xót và ê ẩm. Túi nilon dù buộc kín nhưng mùi thiu thối vẫn tỏa nồng nặc, bên trong túi có sự động đậy nhẹ của bè lũ dòi đang ngọ nguậy ăn cái đầu bẩn thỉu.

  Di lấy hộp thuốc cứu thương sát trùng sơ cứu qua cho Nhi bớt đau.

  Ba cô ngồi ghế sôpha nghỉ tạm chút, Bích hỏi "Mày không sao chứ?" Nhi nhếch môi, trả lời "Hứ. Vài vết xước cỏn con ăn thua gì. Mày còn nhớ hồi cấp hai tao bị chém vào vai sâu tận sương mà tao còn không kêu chứ?"

  (Quá khứ ấy là khi học lớp 7, Nhi cùng hai bạn thân chuyển trường. Lớp học mới cũng nhiều đứa mất dậy côn đồ, học sinh ngoan thì ít xíu. Một hôm giờ ra chơi, có đứa con gái xấc xược với năm con thuộc hạ bánh bèo đang bắt nạt một bạn nữ học giỏi vì không cho nó chép bài, cô bé ngồi co rúm trên bàn, sáu con nặc nô bu xung quanh chửi bới, có con cầm quyển sách đập xuống đầu cô bé ngoan, đứa thì ném hộp bút văng vỡ tùm lum, con cầm đầu vừa chửi vừa nắm tóc tát cô bé ngoan. Mặc bạn khóc lóc, bọn học sinh trong lớp chả ai dám đứng ra can ngăn. Đúng lúc đó Nhi - Di - Bích từ bên ngoài lớp bước vào, thấy việc bất bình họ nào có thể làm lơ. Nhi đi đến giữ tay con trùm, nói chuyện phải trái nhưng con đĩ đó quá láo nên Nhi tát bốp một phát mạnh sưng má hằn vết năm ngón luôn, sau đó tất nhiên là ba trọi sáu. Dù phe ta ít nhưng thực lực giỏi, sáu con chó ăn no đòn. Con đĩ ghi thù nên mách với thằng bồ mặt cứt trùm côn đồ lớp 9, bọn nó huy động 15 thằng bịt khẩu trang mang theo dao rình lúc giờ tan trường nơi đoạn đường vắng xông vào muốn chém mấy nhát dằn mặt hội của Nhi. Tự biết không vũ khí khó lòng chống trả, ba cô chạy thật nhanh. Người đi đường trố mắt chứng kiến mà vô cảm hoặc sợ vạ lây. Bích bị vấp ngã đúng lúc bọn kia sắp đuổi kịp, Nhi - Di lập tức liều mạng chạy trở lại dìu bạn. Một thằng vung dao chém về phía Bích, Nhi đẩy Bích ngã sang bên, mình thì hứng chịu nhát dao sượt qua bắp tay chảy máu may không sâu lắm. Nhi nén đau đạp ngã nó, mấy thằng khác ào ạt xông lên. Di vớ được khúc gỗ khá dài vứt gần vệ đường vụt lại quyết liệt khiến nhất thời chưa thằng nào tiếp cận được cô. Bích bị bong gân chân không đứng nổi, Nhi ôm lấy Bích, dùng thân mình bảo vệ bạn, lưng cô ăn mấy nhát chém rồi, nặng nhất là cú chém mạnh của thằng đại ca cầm đầu, trúng bả vai vào tới khớp xương luôn. Nhi trợn mắt cắn chặt răng chịu đau nhất quyết không buông bạn, Bích khóc hét bảo "Mày kệ tao. Chạy đi Nhi..." Nhi gồng mình xiết chặt Bích hơn, hét lớn "Tao không sao hết!...Tao không bao giờ bỏ bạn bè!..." Mắt Di đỏ ngầu lên, điên cuồng tả xung hữu đột cầm khúc gỗ vụt trái vụt phải chạy tới đứng che chắn cho hai bạn. Bọn kia thấy máu me của Nhi chảy đầy nhuốm áo rơi cả xuống đất thì lại chùn tay, thêm cả dân xung quanh càng lúc càng đông đứng nhìn bàn tán, có người dùng điện thoại quay video nữa chứ, cũng có người hô hoán gọi công an. Phe địch rút chạy lập tức. Di lấy máy gọi ngay cấp cứu, Nhi đã ngất xỉu khiến hai bạn ôm khóc lo lắng lắm lắm. Không lâu sau khi xe 113 tới các y tá khiêng Nhi lên cáng đẩy lên xe, Di thì cõng Bích bước lên. Công an vào cuộc điều tra, bọn chém vì chưa đủ tuổi thành niên nên chỉ bị giam cải tạo nửa năm. Điều đó làm gia đình ba cô gái của chúng ta tức giận, nhà cực giầu thì quan hệ cũng cực ngầu, họ vận dụng mọi mối quan hệ với những vị chức quyền trong chính phủ lẫn giới xã hội đen định giết sạch đám súc vật thì Nhi - Di - Bích cản lại, ba cô kiên quyết muốn tự giải quyết nên gia đình đành nhượng bộ nhưng vẫn ngầm sai phái người bí mật theo bảo vệ, lỡ có biến thì còn kịp đối phó. Thương thế đã khỏi, biết được thông tin địa chỉ đám kẻ thù vừa ra trại, bộ ba Nhi  - Bích - Di vác theo vũ khí quen thuộc [bầu - tấu - kiếm] đợi đêm xuống thì bẻ khóa lẻn vô nhà từng đứa chém lại, chỉ cắt lưỡi chặt chân chặt tay bọn nó thôi chứ chả giết, người thân bọn nó vô tội nên tha. Về phần mấy con đĩ láo xược cũng chẳng thể thoát sự trả thù. Thế lực gia đình phe ta rộng lớn bao la nên ém nhẹm vụ này cũng đơn giản, câu trả lời cho xã hội là côn đồ thanh toán nhau và hung thủ là mấy thằng lưu manh xấu số đã tự sát. Có thù tất báo, câu châm ngôn của nhóm Nhi là "Chém nhau phải có dao bầu - Kiếm Nhật mã tấu chặt đầu lưu manh" )

  Bích cũng bồi hồi nhớ lại ký ức ấy, nói "Tao mong mày đừng dại dột như thế nữa. Nhỡ bị chém vào đầu thì sao, thà tao bị bọn nó giết chứ nhìn mày bị thương đau đớn mà tao với Di sợ lắm. Mày mà xẩy ra chuyện gì thì chúng tao cũng theo mày ngay!" Nhi thấy lòng ấm áp, nói "Ba đứa mình sống cùng sống, chết thì để mình tao chịu cho." Di nhíu mày đánh vô người Nhi trúng vết thương khiến Nhi giật bắn người nói "Ay. Con điên này. Đau." Di véo má Nhi, nói "Biết đau à. Tao nói cho mà biết, ba đứa tụi mình mãi mãi là một. Vì nhau mà sống, vì nhau mà chết, không bao giờ thay đổi!" Nhi hơi ê má nhưng vẫn cười, đáp "Biết rồi con hâm ạ. Đời tao chắc chắn sẽ phải dính líu với hai đứa mày, không dứt nổi đâu!"

  Bích nhìn túi đen trên bàn với vẻ kinh tởm, cắn môi hỏi "Giờ xử cái đầu này thế nào đây?" Di bảo "Hay bọn mình dùng búa và đục cái thủ thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi lẩu bật nhiệt độ cao nhất, dần dần nó sẽ rã nát thôi." Nhi lắc đầu nói "Thôi mày ơi. Làm thế tốn thời gian lại dính máu bẩn tay, lãng phí cả cái nồi. Nhà mày vẫn còn cái bếp lò với than tổ ong đúng không? Nướng kiểu này sẽ sạch sẽ hơn."

  (Bếp lò đó là kỷ niệm hồi nhỏ ba cô bé hay chơi đốt dấy, giờ Di vẫn giữ. Bếp từ bếp điện nhà cô thiếu gì)

  Kế hoạch triển khai ngoài sân. Chiếc bếp lò cũ kỹ mầu nâu sờn đựng than tổ ong đen xì, lỗ cửa bếp chất đầy giấy và gỗ, Di quẹt diêm vứt vô cho lửa bập bùng, thi thoảng nhét thêm cả đống giấy để đảm bảo lửa đủ lớn. Lát sau than tổ ong bắt đầu bén hơi nóng.

  Nhi đeo găng tay lẫn khẩu trang, mở túi nilon cầm cái đầu thiu thối dính toàn con dòi đặt lên bếp, ít phút tiếp theo khói bốc ùn ùn cùng tiếng xèo xèo của thịt đầu nướng, lũ dòi quằn quại, mùi thum thủm lan tỏa trong không khí rất ghê, óc nhão nhoẹt teo tóp, mũi má tai và da cơ mặt dần biến dạng chuyển mầu đen nhạt, khúc ruột to cũng phòi ra hơi nước dần méo mó co rút thu nhỏ lại, má không còn phồng nữa.

  Ba cô gái hả hê theo dõi thảm trạng phân hủy. Đột nhiên không biết là do tác động của hơi lửa hay ba nàng bị ảo giác hoa mắt mà đều thấy cái mồm chó thằng đó trước khi chín thịt méo nát đã nở ra nụ cười ghê rợn, lòng trắng đôi mắt hóa thành chất dịch nhầy nhụa chẩy như nước mắt đặc quánh xuống rồi mau chóng sùi bọt khô khốc. Dòi chết sạch, dây thần kinh đứt tan bét bẹt hết, óc thối loãng sôi sùng sục chả còn xót một miligam nào Cả cái thủ lẫn hộp sọ thành cục than hắc ín rụng thịt lả tả.

  Chờ thêm một khoảng thời gian đến khi không còn khói bốc nữa thì Nhi cầm một cái búa bước lại gần gõ mạnh "Cộp" khiến đầu lâu giống đồ sành sứ mới nung vỡ như bột bẩn, các nàng của chúng ta đã hủy thành công đầu thằng khốn nạn.

  Dọn dẹp xong xuôi các thứ thì Nhi - Bích cùng tạm biệt Di, đường ai nấy về.

  Nhi cưỡi Atila với gương mặt thỏa mãn, môi mỉm cười.

  ...

  Về chung cư đã là một giờ  hai mươi bốn phút. Anh chàng bảo vệ nghe tiếng động cơ, nhìn camera trong phòng mình thì thấy Nhi trở về, anh ta bấm nút cho cửa tự động mở, Nhi dắt xe vô thì cửa cũng tự đóng.

  Anh bảo vệ bước ra thăm hỏi quan tâm, còn hỏi sao lại không ngủ luôn nhà bạn mà về một mình giờ muộn vậy nguy hiểm. Nhi lễ phép trả lời qua loa rằng đứa bạn đã ổn đang cần nghỉ ngơi, không tiện làm phiền.

  Bóng đèn led tròn Rạng Đông tiết kiệm điện treo ngay trước cửa phòng soi ánh sáng vừa đủ, anh chàng bảo vệ nhìn tấm lưng cô độc lủi thủi dắt xe của Nhi mà thương cảm, con gái sống một mình vất vả lắm.

  Cơn gió lạnh từ đâu thoáng qua, bóng anh bảo vệ phản chiếu trên tường đang bình thường chợt phần đầu của bóng biến mất, nét mặt thân xác anh ta nở nụ cười ghê rợn.

  ...

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.