Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 1889 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap22

Sáng hôm sau.

Đúng như những gì Di kể, báo chí lẫn internet quá mau lẹ đưa ra những tin chấn động : Vũ trường Pha Lê cháy nổ với nhiều thi thể cháy xém và toàn bị thương tổn chí mạng từ trước đó...Một vụ tai nạn kinh hoàng xẩy ra, ô tô tải đâm chết hàng chục người, tài xế bị trả thù tử vong ngay tại chỗ...Ở khu đường ray phát hiện la liệt xác người bị đâm chém cụt nọ thủng kia nằm ngổn ngang dưới đất...5 giờ sáng tầu hỏa cập bến và hành khách tá hỏa phát hiện máu thịt của người dính nhoe nhoét bừa bãi chỗ bánh xe, một bàn tay năm ngón nát bét cơ thịt tòi ra khỏi gầm tầu, khúc lòng mề nát bét cũng cuốn quanh bàn tay...

Ba cô gái trẻ đẹp phi xe tới trường, vô đến bãi trông giữ thì đâu đâu cũng nghe thấy học sinh lẫn giáo viên xầm xì bàn tán về vụ việc đen tối gây nhức nhối bất an trong xã hội. Có người sợ hãi có người hả hê, có kẻ kêu than hung thủ dã man nhưng thử đặt địa vị bản thân vào những nạn nhân bị bọn súc vật Yên Hùng Cuồng Lộ đâm chém xem khốn khổ mức nào, khi thấy tội ác của chúng thì hết đạo đức giả thương hại ngay.

Trong lớp của ba nàng cũng sôi nổi đề tài này, hai cô bạn khác bước tới bàn họ và bô lô ba la chuyện ấy, Di - Nhi - Bích thi thoảng gật đầu trả lời qua loa "Ghê nhờ..." , "Sợ nhờ..."

Đến khi chuông vô tiết reo thì hai bà tám mới chịu lật đật về chỗ ngồi.

...

Giờ học thì ba người đẹp đua nhau phát biểu giải bài, đúng là học sinh gương mẫu đứng đắn. Tới khi ra chơi họ mới có chút thời gian không gian riêng trò chuyện, cùng ngồi dưới thân cây bàng to đùng giữa sân trường nhìn xung quanh các học sinh khác chạy nhẩy nô đùa, đá cầu...

Nhi trầm ngâm nói "Sáng nay khu chung cư nhà tao có công an đến bọn mày ạ. Họ điều tra vụ anh Đức bảo vệ mất tích, phía công ty bảo vệ vì không ai còn gặp và liên lạc được nên đành phải báo công an. Họ hỏi han tỉ mỉ từng phòng, tao nghe có mấy bà còn kể lại lời khai là đêm hôm kia nghe thấy tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch ngoài cầu thang cùng tiếng cười của ai đấy nhưng vì ngái ngủ tưởng vấn đề không quan trọng kiểu hàng xóm đùa nhau hay nằm mơ gì vui mà cười thế nên họ lại ngủ tiếp." Di nhíu mày hỏi "Mày khai thế nào?" Nhi trả lời "Đương nhiên là khai ngủ say không biết gì hết. May lúc đó mất điện hỏng camera và còn nhờ cô Ly với anh Đức xử lý dấu vết hiện trường nên mới không còn lưu chút manh mối gì. Cũng tội anh í bị cuốn vào thù oán cá nhân của tao." Bích lấy trong túi ra gói ômai chanh chia cho từng người, cô bảo Nhi "Dù sao mày cũng cần phải chú ý hành động cử chỉ, công an họ điều tra bí mật lắm, đừng hớ hênh tiết lộ bất cứ điều gì là ổn thỏa thôi." Nhi khẽ nhăn mày bởi vị chua của ômai, đáp "Gớm. Mày nghĩ tao khờ chắc. Cuộc đời chị đây sành sỏi lắm rồi bé ơi." Bích tự vuốt cằm suy tư, nói "Cái vụ mày chặt đầu thằng khốn nạn mà cảnh sát thu được xác nó í, tao nghĩ hiện tại họ đã có kết quả khám nghiệm ADN và điều tra thêm về các mối quan hệ khi sống của nó. Việc nó từng là người yêu của cô Ly và đến trước cổng gặp cô thì rất nhiều người thấy. Tuy không ai biết mày với cô yêu nhau nhưng bình thường cả hai cũng thân thiết gắn bó, sự vụ cả cô lẫn nó lần lượt chết ít nhiều gì mày cũng phải bị dính líu chút xíu, có thể họ sẽ đến tìm mày chưa biết chừng." Di gật gù tán đồng "Bích nói đúng đấy. Mày đừng chủ quan." Nhi giơ tay trêu bóp má Di, nói "Tao mà chủ quan thì đã toi từ sớm rồi, một phần cũng nhờ có hai đứa bạn lão làng tụi mày nên tao mới hiểu chuyện nhiều hơn. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng mừ."

Bích nhìn giờ trong điện thoại, nói "Sắp hết giờ ra chơi rồi, lên lớp luôn thôi bọn mày." Ba nàng đứng dậy, trước khi đi Bích không quên vứt túi ômai đã hết vào thùng rác, con người văn minh lịch sự thì hành động thường ngày cũng đứng đắn.

Bước trên các bậc thang lên tầng 2, hầu như chẳng có mấy học sinh còn lưu lại trên này. Ngang qua một lớp ngay vị trí đầu tiên thì bắt gặp cảnh một thằng đô con đang ép một thằng thấp gầy đeo kính vào tường, tát bốp bốp mấy cái và chửi "Đ-t mẹ mày! Bố mày đã bảo hôm nay mày phải nộp cho bố đủ hai triệu mà chỉ có chín trăm thôi à con chó?!" Thằng đeo kính ôm má cúi mặt sụt sùi trả lời "Em chỉ còn từng í thôi...Bố mẹ em chưa cho tiền sinh hoạt tháng này...Anh cho em chậm vài bữa nữa rồi em sẽ nộp ngay..." Thằng đô con nắm cổ áo bạn và quát "Bố cho mày đúng ba hôm nữa, không có đừng trách!"

Trấn lột ngang nhiên, thằng khốn thấy bạn hiền lành yếu ớt nên bắt nạt, nhiều lần cướp sạch tiền chi tiêu mà gia đình gửi đứa đeo kính.

Lớp ba cô gái xinh đẹp thì toàn học sinh ngoan hiền nên không có tình trạng bất ổn đó, mà nếu có thì đéo sống nổi với họ đâu.

Tiến vào ngay, Di nói "Thằng súc vật kia! Mày giở trò đầu gấu lưu manh à?!" Thằng đô con buông bạn, quay qua chửi "Đ-t mẹ mấy con đĩ! Việc của chúng mày à? Cút ngay đi không bố..." Chưa hết câu đã bị Di đấm thẳng vào mồm cú mạnh, chẩy cả máu.Nó đau quá gầm lên "Bố đánh chết mày!" nhưng chưa kịp làm gì thì Bích đã xông tới đấm trúng mồm nó thêm phát nữa. Dẫu đô con lực lưỡng nhưng chịu hai cú đấm của nàng tấu nàng kiếm vẫn khiến nó choáng xây xẩm mặt mũi mà loạng choạng. Di xồng xộc tiến tới, nhẩy lên làm cú đá tạt. Thằng khốn gục ngay, ngã nằm xuống đất, đôi tay ôm mũi ôm mồm lăn lộn, nhắm tịt mắt vì đau.

Nhi cúi xuống lục túi quần lấy ra đúng chín trăm xong đứng lên sút thùm thụp vô bụng thằng khốn, nó chỉ rên khẽ được "Ự...ư..." một tay đưa xuống che bụng. Nhi tiện thể dẫm giầy đè ngón tay nó, di di nghiến nghiến gẫy bật móng tay cái luôn, cô nói "Đ-t con mẹ mày thằng súc vật Nếu lần sau mày còn giở trò côn đồ thì tao sẽ báo với ban giám hiệu nhà trường đuổi học mày ngay. Giờ cút đi khuất mắt tao nhanh." Thằng đó tuy đau đớn nhưng chưa đến mức tê liệt tàn phế, nó cố gắng gượng dậy, biết bản thân không phải đối thủ của ba nữ sinh bề ngoài mảnh mai nên cúi mặt, dùng tay áo lau máu dính ở mồm mếu máo ôm ngón cái bật móng mau lẹ cút khỏi lớp. Nó vừa ra khỏi cửa thì Di đi theo ngay. Nhi - Bích ở lại đưa trả cậu bạn tiền và an ủi mấy câu.

Thằng đô con không biết Di đi đằng sau vì bước chân cô quá nhẹ nhàng. Nó vừa bước xuống bậc cầu thang đầu thì bị Di đột ngột đạp cho phát vào lưng khiến nó cực kỳ bất ngờ ngã một lèo xuống hơn mười bậc, đập mặt xuống nền cứng xước tùm lum trán má mồm mũi, trượt thêm đoạn ngắn va đập đỉnh đầu vào tường khá mạnh.

Im lìm, máu lan ra không ít.

Di cười khẩy chửi "Hứ. Chết luôn đi thằng súc vật côn đồ!" rồi bước thong thả xuống vài bậc cầu thang xong thở phù chuẩn bị đóng kịch, nhắm mắt hét lớn "A! Có ai không! Một bạn bị ngã cầu thang này!..."

Chỉ năm giây sau dưới tầng một đã ùn ùn đông đúc học sinh chạy lên xem, sợ sệt hoảng hốt, có mấy bạn gái che mắt không dám nhìn.

Nhi - Bích từ trên tầng 2 chạy xuống tỏ ý quan tâm. Nhi sốt sắng nói "Mau dìu bạn ấy vào phòng y tế." rồi cô cùng Di - Bích dìu đỡ thằng súc vật máu ướt đầm đìa mặt vội vàng đi.

Ai cũng cảm phục quý mến ba cô nàng tốt bụng, có nhiều bạn nữ còn chê trách các nam sinh đứng gần đó không chịu giúp để cho Di - Bích - Nhi sức lực yếu phải vất vả.

Bích đi trước mở đường và cũng để che tầm mắt tất cả. Nhi - Di đi sau, mỗi người dìu một bên thằng súc vật và cấu véo đấm thêm vài phát mạnh vào sườn vào bụng vào lưng mà thằng khốn không phản ứng gì, quả này thằng chó ghẻ côn đồ phải sống thực vật suốt đời rồi.

Cô trực phòng y tế khi tiếp nhận thì phán ngay phải nhập viện lập tức chứ cô không kham nổi ca nặng như thế, cô chỉ sơ cứu giúp cầm máu băng bó tạm thời chờ xe 113.

Khi xe cứu thương đến thì bộ ba nàng tuyệt vời của chúng ta rất nhiệt tình phụ nhân viên y tá bê thằng súc vật lên cáng.

Xe phóng nhanh ra đường "Hú...Hú...Hú..."

Thái độ của ba cô nữ sinh gương mẫu học giỏi khiến đa số giáo viên lẫn cô hiệu trưởng rất hài lòng, tăng thêm phần thiên vị ưu ái.

...

Giờ học kết thúc, Di - Nhi - Bích dắt xe máy hòa vào đám đông rời trường. Lúc họ vừa định lên xe thì từ đâu đó có một cô gái xinh đẹp cao chừng 1m7 mặc quần bò áo vải dài tay, tóc đen nhánh mượt mà dài quá vai, nét mặt hòa nhã tiến lại gần Atila hồng, nhẹ nhàng hỏi "Em là Nguyễn Nhật Nguyệt Nhi phải không? Chúng ta nói chuyện chút nhé." Nhi ngây ngô nói "Chị là...?"

Cô gái kia mỉm cười lấy trong túi quần ra tấm thẻ to vừa bằng danh thiếp thôi, trên thẻ ghi hàng chữ rõ ràng thân phận người này là cảnh sát hình sự, có số hiệu cục chi bộ lẫn con dấu xác minh của thành phố trung ương, cái tên cũng thật ấn tượng Trần Mỹ Siêu Ngọc.

(Họ tên Nhi cũng ấn tượng mà😎)

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.