Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 53-54

Phiên bản Dịch · 5597 chữ

Chương 53

Dịch & Edit: M2sisters

Đào Nhạc thừa nhận cô là tín đồ của TV nhiều năm, thuộc nằm lòng mấy tình tiết cũ rích trong phim, cô luôn cho rằng sau kết hôn sẽ bị áp lực nhiều lắm, vì phim về cuộc sống trong nấm mồ hôn nhân cô xem qua nhiều rồi, nên trong lòng còn lưu lại ít nhiều ám ảnh.

Vậy mà khi đến lượt cô tự nếm trải giai đoạn sau kết hôn mới phát hiện, hôn nhân của cô thì chẳng giống như vậy. Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn cô sẽ mất đi tự do riêng tư, tình cảm hai người không còn mãnh liệt và trở nên nhạt nhẽo, nhưng không phải hoàn toàn như vậy, tình cảm đúng là có tạm lắng xuống, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chút nồng ấm của tân hôn, và còn bắt đầu được trải nghiệm những cảm giác của gia đình nữa.

Bởi vì ông xã của cô thật sự không thể bắt bẻ được điểm nào.

Không thể nói do Đào Nhạc mang thai mới chiếm quyền, mà là Tô Dịch Văn càng cưng chiều cô hơn trước, cơm nước giặt giũ một tay anh lo hết, cô hoàn toàn có thể vui thú với sở thích cá nhân, đọc sách, thích ngủ lúc nào thì ngủ, bất cứ chuyện gì không làm cô và em bé mệt mỏi cô đều được làm.

Nhưng mà mấy cuốn sách do ai đó lựa chọn kĩ càng dành để dưỡng thai thì cô nhất định phải đọc.

Mỗi khi Đào Nhạc đọc xong một đoạn cổ văn cô đều thở dài thành tiếng, cô thật không biết mấy thứ này nói cái gì, huống chi là em bé trong bụng cô.

Vì vậy, khi Tô Dịch Văn ngồi bên cạnh giám sát cô, nghe cô thở dài liền trách mắng, “Không được thở dài, đọc sách!”

Còn Đào Nhạc mỗi khi thấy vẻ mặt anh hung dữ vậy, không nói gì nhiều, chỉ một câu thôi, “Tô Dịch Văn, em có linh cảm em bé sau này sẽ là một đứa ngốc nghếch!”

Tô Dịch Văn không nói gì, nhưng tên độc trong mắt anh lại khiến Đào Nhạc xém phun một ngụm máu, đành phải ngoan ngoãn im miệng vùi đầu chiến đấu tiếp. Trong lòng cô thầm nhủ, anh nói cứ như mấy bà mẹ chồng á, bản thân anh thì lười biếng, cô cũng chưa từng nghe anh đọc qua được hai câu nữa, chỉ biết ở đó mà làm ra vẻ người lớn thôi.

Nói tóm lại, cuộc sống tân hôn của hai người cũng thể xem là êm đềm, người đàn ông nào đó thì giữ vai trò trụ cột gia đính, còn bà cô nào đó lại chính là nữ hoàng bệ hạ.

Mặt khác, Đào Nhạc mang thai nhưng vẫn tiếp tục quay lại trường đi học, Tô Dịch Văn phản đối kịch liệt, vì trường ở ngoại thành cách xa nhà, cô dù sao cũng đang mang thai, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện lấy đâu ra người kịp thời săn sóc. Nhưng Đào Nhạc đã làm ầm một trận, cảm thấy mình ở nhà rảnh rỗi thì không thể chịu nổi, thích được đến trường hơn, hơn nữa bác sĩ cũng thường nói vận động vừa sức rất có lợi cho thai nhi, buộc Tô Dịch Văn phải thỏa hiệp, nhưng kèm theo điều kiện đó là khi đi học hay tan học đều nhất thiết phải đưa rước, nếu không thì tất cả miễn bàn.

Đào Nhạc chấp nhận yêu cầu này, vì vậy cô lại vác bụng bầu quay lại trường đi học.

Hôm nay, ngay lúc Đào Nhạc tan học thì nhận được điện thoại của Tô Dịch Văn, anh nói phải tăng ca, bảo cô tự đón xe về nhà, còn cơm tối, anh nấu xong để trong tủ lạnh, cô hâm nóng là ăn được rồi, ông chú già nói một thôi một hồi, Đào Nhạc cố kiềm chế nghe cho xong rồi mới cúp điện thoại.

Được thôi, không có tài xế chuyên trách tới đón, Đào Nhạc đành phải đón xe về. Vậy mà ngay lúc định ngoắc xe, điện thoại trong túi vang lên, cô tưởng là Tô Dịch Văn lại quên dặn dò, không thèm nhìn mà ấn phím nghe luôn.

“Chị Nhạc à, có bận gì không?”

Giọng nói trong điện thoại vừa nghe là biết ai liền, cái kiểu châm chọc chỉ có tên nhóc Hàn Húc mới nói thôi.

“Ối chà, Hàn mỹ nhân, sao lại gọi cho tôi thế?” Đào Nhạc nhẹ nhàng hỏi.

Hàn Húc cười trong điện thoại, “Đây chẳng phải là đòi món nợ ân tình à.”

Cô biết tên nhóc này gọi điện đến thì chẳng phải chuyện gì tốt cả, lúc nào cũng nhớ bữa ăn mà cô thiếu nợ. Nhưng nghĩ lại thì, nếu như hôm đó không có Hàn Húc ở bên cạnh kịp thời đưa cô đến bệnh viện, hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.

Đào Nhạc suy nghĩ xong nhanh chóng đáp ứng, “Được, vậy cậu chọn chỗ đi.”

Hàn Húc thấy cô thẳng thắng như vậy cũng không tiếp tục khách khí nữa, sau khi hẹn xong địa điểm còn bổ sung thêm một câu, “Cô đang ở đâu, để tôi đến đón.”

Đào Nhạc từ chối theo bản năng, “Không cần, không cần. Tôi tự đi là được rồi, dù sao cũng không xa lắm.”

Hàn Húc im lặng một lúc, rồi lẳng lặng lên tiếng, “Vậy cũng được, hẹn lát gặp lại.”

Sau khi cúp máy, trong lòng Đào Nhạc thấy quái lạ, sao cô lại có cảm giác mình đang làm chuyện gì sai trái vậy. Cô nhớ Tô Dịch Văn đã liên tục cảnh cáo cô không được qua lại với Hàn Húc, nhưng lần này cô không thể nghe được. Hàn Húc đối với cô gần như là bạn bè, hơn nữa cậu cũng giúp đỡ cô không ít, cô không muốn thiếu nợ ân tình của người khác.

Vẫn là câu nói kia, cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm chuyện gì khuất tất với lòng mình là được rồi.

Lúc Đào Nhạc đến được quán ăn thì đã thấy Hàn Húc đợi ở đó. Nói ra thì mỗi lần gặp Hàn Húc nếu như trên người cậu ta không phải là bộ cảnh phục thì cũng là là một chiếc áo thun, nhưng hôm nay hình như mang một bộ rất ra dáng, hình như kiểu tóc cũng đã thay đổi rồi.

“Mỹ nhân, hôm nay sao thế, ăn mặc đẹp như vậy, thật không giống với phong cách của cậu.” Đào Nhạc vừa ngồi vào ghế đã lên tiếng trêu đùa.

Hàn Húc chớp chớp mắt, “Bị chị nói như vậy hình như là bình thường tôi luôn ăn mặc lôi thôi thì phải.”

Đào Nhạc xua tay, “Tôi không phải có ý đó, vì tôi đã quen nhìn cậu trong bộ cảnh phục thôi.”

Hàn Húc nhìn quanh bốn phía, “Đến đây ăn mà tôi còn mang cảnh phục, tôi cũng đâu có không bình đến mức đó.”

Đào Nhạc nghẹn họng, cậu nhóc này còn biết làm dáng như vậy, còn cô thì lại không chú ý đến chuyện này. Từ sau khi mang thai phải mặc toàn quần áo dài và rộng thùng thình, Tô Dịch Văn nói không cho phép cô ăn mặc đẹp, tránh để mấy người đàn ông khác chú ý đến cô. Có mấy lần Đào Nhạc muốn cự với anh, chồng người ta thì muốn vợ mình ăn mặc xinh đẹp để người khác thấy, còn anh thì hy vọng cô càng ngày càng xấu thì mới vừa lòng hả dạ.

Hàn Húc gọi người phục vụ đến bắt đầu chọn món, đặt thực đơn trước mặt Đào Nhạc, “Cô muốn ăn gì thì tự chọn đi.”

Đào Nhạc rất ngạc nhiên, “Bữa ăn này không phải là tôi mời sao, cậu đừng có nhầm lẫn.”

“Tôi cũng đâu có đùa với cô, ông bà ta đã nói, để phụ nữ mời cơm đã đủ mất mặt lắm rồi.” Hàn Húc tỏ vẻ lòng tự trọng rất quan trọng đối với cậu ta.

Đào Nhạc nhìn cậu ta như người sao hỏa, hình như cậu nhóc đã chính chắn hơn một chút rồi, được, nếu cậu ta đã nói vậy, cô cũng không muốn lắm lời nữa, lập tức chọn món.

Hàn Húc thấy cô gọi toàn bộ là các món thịt và cá, mà đa số đều là món cay, mới chọt vào hỏi một câu, “Cô đừng ăn cay như vậy nữa có được không, đang mang thai mà không chịu kiêng cử gì cả.”

Đúng nha, bị cậu ta nhắc nhở như vậy, cô cảm thấy mình thật sự không biết hạn chế rồi. Phải trách Tô Dịch Văn ngày nào cũng bắt cô ăn mấy món ăn nhạt, tuy có cá tôm, nhưng đều chế biến theo cách để dưỡng thai, hại cô đã lâu như vậy không được ăn mấy món đậm đà hương vị rồi.

“Thế thì thôi vậy, đổi sang mấy món ăn nhạt đi.”Đào Nhạc rầu rĩ nói.

Hàn Húc thấy mặt cô thộn ra, “Tôi chỉ vì nghĩ cho cô thôi, chứ không có ý gì khác.”

“Tôi biết.” Đào Nhạc bất đắc dĩ, cuối cùng rất không cam tâm mà đổi lại mấy món ăn bổ dưỡng.

Trong lúc đợi món ăn được đem lên, hai người cũng không biết phải nói đến đề tài gì. Hàn Húc do dự một chút, liền hỏi, “Gần đây cô thế nào, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cậu ta rõ ràng là muốn nói đến chuyện suýt xảy thai lần trước, Đào Nhạc thở dài, “Cậu cũng thấy rồi đó, tôi chỉ biết ăn xong rồi ngủ, bây giờ đợi đến lúc sinh con thôi.”

“Vậy…” Hàn Húc không biết phải nói thế nào, mắt đột nhiên đảo đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, cảm giác mất mát trong lòng lại bùng lên.

Đào Nhạc thấy cậu không nói, “Sao vậy?”

Hàn Húc ngẩng đầu lên, những tâm sự nơi đáy mắt anh mau chóng biến mất, cậu cười, “Chúc mừng cô nha, kết hôn rồi cũng không cho tôi biết một tiếng, ngay cả một miếng bánh cưới tôi còn chưa được thấy đó.”

Đào Nhạc không mấy chú ý đến biểu hiện của Hàn Húc, “Cậu đừng nói vậy, tôi chỉ mới đi đăng kí, tiệc cưới thì chưa có tổ chức.”

“À…vậy cũng giống nhau thôi.” Hàn Húc cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.

Quả thật là như vậy, bây giờ là thời đại nào rồi, sống chung hai mươi năm chưa chắc đã đi đăng kí kết hôn, nhưng hiện tại Đào Nhạc cô chính là một người phụ nữ đã có chồng rồi.

Hàn Húc nhớ đến tình cảnh ở bệnh viện hôm ấy, cậu không biết lúc đó họ đã làm thế nào mà giải hòa, nhưng cậu biết trong mắt cô chỉ có người đàn ông đó, cho nên dù muộn màng thì cũng phát hiện rằng tình cảm của mình đối với cô đã vượt trên mức bạn bè, nhưng bây giờ chẳng thể nói gì được nữa rồi.

“Anh ta…đối xử với cô có tốt không?”Hàn Húc hỏi.

Đào Nhạc phát hiện thấy bầu không khí có chút kì lạ, bất giác cô sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, “Cũng tốt lắm, thực ra so với lúc trước cũng không khác biệt.”

“Ồ, vậy thì tốt rồi.”

Đào Nhạc không biết phải làm sao liền lên tiếng gọi cậu ta, “Hàn Húc…”

“Hả?”

“Chúng ta vẫn là bạn bè phải không?”

Hàn Húc nhíu mày, thật lâu vẫn chưa trả lời, cuối cùng thì gật đầu.

Đào Nhạc cười khó xử, cô thật không nhạy bén, bây giờ trong lòng cũng đã hiểu được ít nhiều, lý doTô Dịch Văn ghen tuông lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, rõ ràng là Hàn Húc đang thất tình, mà còn là vì cô. Đào Nhạc có chút hối hận, vừa rồi lại hỏi câu này giống như là xát muối vào vết thương của cậu nhóc vậy. Bây giờ cũng không biết làm thế nào để tiếp tục câu chuyện nữa.

“Đào Nhạc…”Hàn Húc đột nhiên mở miệng, “Sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cô cứ lên tiếng, chúng ta vẫn là anh em với nhau mà.”

Đào Nhạc sửng sốt, nhìn gương mặt vui cười của Hàn Húc, đang nhìn cô hết sức nghiêm túc, cô hơi mất tự nhiên, sau đó mới chầm chậm nói, “Ừ, tôi biết rồi, chúng ta vẫn là anh em mà.”

Cả hai cùng nhìn nhau cười, nhưng mang những tâm trạng khác nhau. Đào Nhạc biết ngoài miệng cô nói là vậy, nhưng sau này cô không thể cư xử tùy tiện với Hàn Húc nữa, dù sao cô cũng kết hôn rồi, phải giữ khoảng cách thật tốt, không thì chẳng biết Tô Dịch Văn sẽ gây nên chuyện gì ầm ĩ, Hàn Húc vẫn đang chìm đắm trong cảm giác thất tình, cậu tự nói với bản thân phải cư xử như bạn bè, như vậy cũng tốt.

Ăn cơm xong, Đào Nhạc đón xe về, Hàn Húc muốn tiễn cô, nhưng bị Đào Nhạc lịch sự từ chối, nếu để Tô Dịch Văn biết được chắc chắn sẽ nổi giận, đi ăn cơm với cậu ta đã phạm vào điều cấm rồi, nói chi đến đi nhờ xe về.

Xe dừng dưới lầu, Đào Nhạc xem giờ, mới tám giờ, Tô Dịch Văn hẳn là chưa về, Đào Nhạc vội vàng mang túi chạy lên lầu, định khi vào nhà sẽ đọc vài đoạn cổ văn, khi Tô Dịch Văn về nhất định sẽ kiểm tra.

Đào Nhạc bước vào thang máy, vừa cảm thán, tại sao mình lại có cảm giác thẹn với lương tâm vậy.

Móc chìa khóa mở cửa, cô tưởng trong phòng sẽ là một màn đen kịt, ai ngờ đèn đuốc sáng trưng, Tô Dịch Văn đang ngồi trên sofa, nhìn chăm chăm phía cửa.

Đào Nhạc bị dọa, tim đập thình thịch, thấy vẻ mặt anh đáng sợ, con ngươi đen kịt trầm tĩnh, đôi môi buông ra một câu chẳng có tí cảm tình.

“Đi đâu về thế?”

Đào Nhạc vẫn đứng ngay cửa, tay nắm chặt vạt áo, “Em đi tản bộ.”

“Đi tản bộ?” đôi mày Tô Dịch Văn chau lại, “Cơm tối đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Ăn ở đâu?”

“Ở nhà.”

Tô Dịch Văn đột ngột đứng lên, “Nói dối!”

Đào Nhạc bị dọa mém tí bị bệnh tim, cô là phụ nữ đang mang thai nha, anh có thể đừng khủng bố như vậy không.

Tô Dịch Văn bước hai bước đã tới trước mặt Đào Nhạc, “Em ăn cơm ở nhà?”

Đào Nhạc không trả lời, cúi thấp đầu, cô chần chừ, nói thật thì không dám tưởng tượng kết quả, khi nãy cô tùy tiện nói dối, ai ngờ lại là thất sách.

Tô Dịch Văn chỉ tay vào nhà bếp, “Anh đã kiểm tra cả rồi, cơm nước còn y nguyên, em đi ăn cơm ở đâu hả!”

Đào Nhạc hết đường, tại sao cô lại quên mất Tô Dịch Văn đã chuẩn bị cơm cho cô chứ, bây giờ đã bị anh nhìn thấu, cô biết làm sao đây…

Chương 54

Dịch & Edit: M2sisters

Tô Dịch Văn thấy cô không trả lời, lòng càng bực tức hơn, uổng công anh làm cơm sẵn cho cô, còn cố ý về nhà sớm, ai mà biết được khi anh về nhà cơm nước còn nguyên, người thì chẳng thấy đâu, anh tưởng cô về nhà mẹ chơi nên cũng không để ý. Đợi cả buổi trời, điện thoại gọi không được, gọi cô mấy lần mà không ai nghe máy, anh đang định ra ngoài tìm cô thì cô đã về, lại còn dám nói dối anh.

“Tại sao không trả lời?” Tô Dịch Văn hạ giọng hỏi, “Anh gọi tại sao em không nghe?”

Đào Nhạc vội vàng lấy điện thoại ra, hết pin mất rồi, chả trách anh gọi cho cô không được.

“Anh thấy đó, điện thoại hết pin chứ bộ.” Đào Nhạc đưa điện thoại qua cho anh xem với vẻ trong sáng, ngây thơ.

Tô Dịch Văn lại không tin chỉ đơn giản như vậy, “Anh chỉ muốn biết tối thế này rồi mà em còn đi đâu.”

Đào Nhạc thấy anh chất vấn, trong lòng hoang mang, nếu nói thật, để anh biết cô lại đi ăn cùng Hàn Húc, chắc chắn anh sẽ tức giận, nhưng nếu tiếp tục nói dối, cô lại tìm không ra lý do.

Đang mâu thuẫn , Đào Nhạc ngẩng đầu, định nói mấy câu đánh lạc hướng anh, nhưng đột nhiên cảm thấy là lạ, cô nghiêng người ngửi ngửi, trên người anh có mùi gì đó xộc ra.

“Tô Dịch Văn, anh uống rượu phải không?” Đào Nhạc bật dậy thẩm vấn.

Tô Dịch Văn sửng sờ một chút, sau đó mặt biến sắc, “Chuyện này…”

“Chuyện này cái gì!” Đào Nhạc tức giận, “Anh lớn gan thật! Nói, anh uống rượu với ai, là nam hay nữ, uống ở đâu, việc công hay việc tư!”

Tô Dịch Văn đối mặt với mấy câu hỏi bắn ra như súng liên thanh của ai đó, chọn đúng ngay trọng điểm mà trả lời, “Đương nhiên là việc công rồi, đi chung với mấy ông già.”

Đào Nhạc cân nhắc một chút, lửa giận trong mắt bừng bừng, “Trong điện thoại anh đâu có nói vậy, anh nói tăng ca, tăng ca là đi uống rượu hả?”

“Làm việc xong thì đi ăn, uống có hai ba ly à, em đừng có chuyện bé xé ra to mà.” Tô Dịch Văn thấy Đào Nhạc hậm hực, vội vàng vỗ về.

Đào Nhạc gạt tay anh, ngồi trên sofa tức tối, “Vấn đề không phải là em chuyện bé xé ra to, mà là anh nói dối em!”

“Còn em thì sao?” Tô Dịch Văn hỏi ngược lại.

“Em thì sao chứ?”

Em còn chưa nói anh biết tối nay em ăn cơm ở đâu!”

Trọng tâm câu chuyện lại quay về, Đào Nhạc ngoảnh đầu né tránh, “Em ăn ở ngoài!”

“Một mình, hay là ăn cùng ai?”

“Hừ, anh còn biết hỏi em à.” Đào Nhạc lại lên giọng, “Anh nói anh đi với mấy ông già, vậy chứ đó là những ai, trong cục chống tham nhũng em cũng có quen vài người, anh đừng tưởng có thể gạt em!”

“Nếu em đã biết thì hỏi anh làm gì!” Tô Dịch Văn cáu kỉnh, “Anh còn đang nghi ngờ em có đi ăn với tên nào không đây này.”

Đào Nhạc chột dạ, chịu không nổi sự chất vấn của anh, nhưng dù sao cũng đã lỡ nói dối rồi, cho nên cô đành phóng lao thì phải theo lao, hơn nữa trong vấn đề rượu chè này thì anh có đến tám phần là gạt cô rồi, nếu như trên căn bản ai cũng nói dối thì không cần phải tiếp tục nói nữa.

“Em ăn cơm một mình thì có sao không? Có giỏi thì anh cứ kiểm tra trên người em đi, chắc phải giám sát 24/24 thì mới hợp ý anh đấy!”Giọng điệu Đào Nhạc không hề nể nang.

Vẻ mặt Tô Dịch Văn rất nặng nề, vì đã uống rượu nên trong mắt anh vằn lên mấy tia máu, anh cũng không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đào Nhạc.

Hai người giằng co một hồi, Đào Nhạc thực sự chịu không nổi nữa, “Muốn trừng mắt thì anh cứ tự nhìn vào gương mà trừng mình đi, em không thèm nói với anh nữa.”Nói xong cô thở hổn hển mà chạy lên lầu.

Tô Dịch Văn không ngăn cô lại, vẻ mặt anh nặng nề ngồi lên sô pha, đốt điếu thuốc, trong mắt anh mờ mịt, bỏ lơ điếu thuốc đến khi tàn thuốc cháy lan đến đầu ngón tay.

Đào Nhạc trở về phòng, trong lòng càng tức giận, dựa vào cái gì mà anh nổi xung với cô chứ, tự bản thân anh đã lừa gạt người ta, vậy mà nói cứ như cô là người gây ra chuyện vậy.

Được thôi, cô cũng là người nói dối, nhưng đôi lúc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, lời nói dối có thiện ý cũng không phải là tội ác tày đình gì cả. Cô suy nghĩ rất đơn giản chỉ không muốn vì Hàn Húc mà khiến anh phải khó chịu, hơn nữa sau khi ăn xong bữa cơm hôm nay cũng không thể qua lại nhiều với Hàn Húc nữa, cô còn thấy mình là một người khôn ngoan nữa kìa.

Nhưng Tô Dịch Văn thì sao chứ, thực ra thì đi xã giao chỉ cần nói với cô một tiếng là được rồi, cô cũng không trách cứ gì anh, vốn là người trên quan trường, chuyện uống rượu xã giao thế này cũng là điều bình thường, nhưng anh lại có thái độ né tránh như vậy, cô không nghĩ linh tinh mới là lạ đó!

Đào Nhạc ngồi bên giường, sờ sờ bụng mình, “Cục cưng à. Hôm nay ba con rất không ngoan, ba con nói dối mẹ. Tuy rằng…tuy rằng mẹ cũng không nói thật, nhưng làm như vậy cũng là không muốn ba con tức giận…Tâm trạng ba con hôm nay không tốt, chẳng biết bị sao nữa, nhưng mẹ cũng không vui, lúc này mẹ cũng không muốn quan tâm đến ba con. Mẹ muốn đợi xem mấy ngày nữa biểu hiện của ba con có tốt hay không?”

Đào Nhạc cũng không biết cô nói mấy lời này đứa bé trong bụng có nghe được hay không nữa, bây giờ cô đang giận Tô Dịch Văn. Những chuyện liên quan đến anh tính sau vậy.

Tô Dịch Văn ở dưới lầu dằn vặt mình một hồi lâu, tàn thuốc trong gạt tàn cũng không ít, anh hít một hơi rồi bước lên lầu, tâm trạng phụ nữ đang mang thai vốn không ổn định, thực sự anh không nên nổi nóng.

Đẩy cửa phòng ra, không có một chút ánh sáng. Anh sờ soạng đi qua bật ngọn đèn nhỏ, thấy chăn bị xốc ra, người nào đó thì đã ngủ rồi. Anh đi lại gần, vòng lên cơ thể nhỏ bé, nhẹ nhàng lên tiếng, “Nhạc Nhạc. Đã ngủ chưa?”

Đào Nhạc nào có ngủ được, lúc nghe thấy tiếng mở cửa phòng, thì cô biết là anh bước vào, lập tức giả bộ ngủ.

“Nhạc Nhạc, anh biết em chưa ngủ.” Tô Dịch Văn dỗ dành cô, “Còn tức giận sao?”

Đào Nhạc nhìn thẳng anh, trong bóng tối hơi thở của hai người thật gần, tuy rằng đang trong tình trạng cãi nhau, nhưng lại có chút không khí mờ ám.

“Em có thể không tức giận sao?” Đào Nhạc lên án, “Sao anh không nói thật với em đi!”

Tô Dịch Văn thở nhẹ, “Nếu như anh nói anh đi xã giao thì em sẽ tức giận.”

“Sao anh biết em sẽ tức giận chứ, nếu như anh không nói thật là đi xã giao, thì cũng không nên né tránh như vậy chứ!”

Tô Dịch Văn trầm mặc, trong chuyện này anh quả thực xử lý không tốt, anh sợ nhất chính là cô nghĩ ngợi lung tung.

“Tối nay là anh đi xã giao phải không?” Đào Nhạc hỏi anh với vẻ mặt hòa dịu.

Tô Dịch Văn nghiêm túc trả lời, “Ừm, anh uống hơi nhiều, anh bị bắt ép mà.”

Thấy thái độ anh không giống lừa gạt, cô tạm thời tin anh.

Đến phiên Tô Dịch Văn hỏi cô, “Còn em, rốt cuộc khi nãy em đi đâu?”

Đào Nhạc do dự một chút, “Em nói rồi anh đừng tức giận nha, thực ra…em đi ăn với Hàn Húc.” Quả thực cô không thể nói dối được, cứ nói thẳng rõ ràng là tốt nhất.

Thấy sắc mặt Tô Dịch Văn trầm xuống, Đào Nhạc vội nói tiếp, “Anh nghe em nói trước đã, lần trước em xém chút sảy thai, may nhờ Hàn Húc đưa vào bệnh viện kịp thời, về tình về lý thì em mời người ta ăn bữa cơm cũng bình thường mà, hơn nữa, đây cũng là lần cuối em đi ăn với cậu ta.”

Điều này mới à nha, Tô Dịch Văn rất ngạc nhiên, “Tại sao lại là lần cuối?”

“Lần cuối là lần cuối chứ sao, làm gì có lý do. Chẳng phải anh vẫn muốn em không liên hệ với cậu ta sao, bây giờ anh còn ý kiến này nọ!” Đào Nhạc không muốn nói việc cô đã biết được tâm tư của Hàn Húc, như vậy tốt cho tất cả mọi người.

Tô Dịch Văn tuy cũng hơi bực mình chuyện cô nói dối khi nãy, lại còn vì Hàn Húc, nhưng cô cũng đã nói ra sự thật, anh không tranh cãi với cô nữa.

“Là lần cuối, cái này do em nói nha.” Tô Dịch Văn lặp lại.

Đào Nhạc gật đầu, “Anh yên tâm đi, mấy chuyện ‘hồng hạnh vượt tường’ này em không làm đâu.” Mẹ nó, nghe sao giống cô từng có tiền án về chuyện này vậy trời.

Tô Dịch Văn ôm cô, “Tối ăn có no không, có muốn anh làm thêm chút gì cho em không nào?”

“Không đói, em chỉ muốn uống sữa nóng thôi.” Đào Nhạc lại bắt đầu dựa vào quyền lớn nhất của phụ nữ có thai để nô dịch ai đó.

Tô Dịch Văn ngồi dậy, hôn nhẹ trán cô, “Chờ anh.”

Đào Nhạc nhìn người nào đó lĩnh thánh chỉ thái hậu xong mà đi xuống lầu, cuối cùng cô cũng lắng dịu lại, cô vuốt ve bụng mình, “Cục cưng à, mẹ thật là vô dụng, mẹ còn muốn chiến tranh lạnh mấy ngày nữa, nhưng ba con vừa nói hai câu mẹ đã đầu hàng rồi, nhưng xem ra thì biểu hiện của ba con cũng được lắm chứ đúng không nào?”

Hết cách rồi, ai bảo Đào Nhạc cô lại là người có thể dễ dàng thỏa mãn chứ.

Năm phút sau, Tô Dịch Văn bưng một ly sữa nóng lên lầu, ra vẻ cung kính dâng ly sữa lên trước mặt người nào đó, “Nhạc Nhạc, uống lúc nóng đi.”

Đào Nhạc ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa, hơi nòng phả ra khiến ánh mắt cô trở nên ướt át, quyến rũ, cô thổi thổi rồi uống từng ngụm nhỏ.

Tô Dịch Văn cứ nhìn như vậy, sữa nóng thật công hiệu, một lát sau trên cái trán vốn trắng bệch của cô đã lấm tấm đầy mồ hôi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, Đào Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, cô có chút lúng túng, nhỏ giọng lên tiếng, “Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì vậy?”

Ánh mắt Tô Dịch Văn dần sẫm lại, ánh mắt anh hoàn toàn tập trung vào vết sữa còn in lại trên môi cô, những dục vọng kiềm chế bao lâu nay lập tức trỗi dậy, giọng nói anh âm trầm, “Lau miệng…”

Lau miệng? Đào Nhạc đưa lưỡi liếm theo phản xạ, nào biết được Tô Dịch Văn đột nhiên nghiêng mình xuống ngậm lấy môi cô, vị ngọt nhàn nhạt của sữa tràn ngập trong miệng anh, sự ngọt ngào ấy khiến tâm trạng anh nhộn nhạo.

Chỉ là một nụ hôn, hoặc có lẽ do hai người đã lâu rồi không thân mật như vậy, rõ ràng là Đào Nhạc không chịu nổi nữa, ngay đến cái ly cầm trong tay cũng lung lay. May mà Tô Dịch Văn tay mắt nhanh lẹ, đỡ lấy cái ly đang sắp đổ, anh lập tức tự trách mình, nhưng dĩ nhiên là mọi chuyện không thể thay đổi được.

Khó khăn lám lý trí của Tô Dịch Văn mới quay về, anh từ từ buông cô ra, thở hổn hển nói, “Mau ngủ đi.”

Mắt Đào Nhạc như bị sương mù che chắn, dường như vẫn đang ở trong khoảnh khắc cảm xúc mãnh liệt không thể khống chế lúc nãy, cô thấy anh đứng lên bước ra ngoài, vội vàng gọi lại, “Lão Tô, anh đi đâu vậy hả?”

Tô Dịch Văn cố gắng không quay đầu lại, anh sợ mình sẽ không chịu đựng được nữa, dù sao cô cũng đang mang thai mà.

“Anh…Anh hôm nay anh sẽ ngủ ở thư phòng.” Tô Dịch Văn nhanh chân bước ra khỏi phòng, dường như rất gấp gáp.

Hả, anh vừa hát là sẽ đi đến đâu vậy nhỉ, thân mật với cô xong lại bỏ đi, mà còn là ngủ ở thư phòng nữa.

Đào Nhạc vén chăn ra, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ mà đuổi theo, “Tô Dịch Văn, ý anh là gì chứ!”

Tô Dịch Văn dừng trước cửa thư phòng, xoay người lại, “Em đi ngủ đi, đừng quan tâm đến anh.”

Đào Nhạc đi lên, chắn trước cửa, “Hôm nay em cứ quan tâm anh đó! Ngủ thư phòng gì chứ, anh nổi điên cái gì vậy?”

Tô Dịch Văn có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói nên lời đựơc, cũng không thể nói với cô, anh chỉ có thể nhìn chứ không dám động vào sự mâu thuẫn trong lòng.

“Em mặc kệ, anh phải về phòng ngủ!”Đào Nhạc túm anh lại.

Tô Dịch Văn hơi do dự, “Nhạc Nhạc…”

Đào Nhạc dừng bước, trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, ngó lại tình cảnh của Tô Dịch Văn, hình như cô đã hiểu được có chuyện gì xảy ra rồi.

“Lão Tô…” Đào Nhạc híp mắt gian xảo, “Không phải là anh muốn…”

“Anh chẳng muốn gì cả!”Tô Dịch Văn nghiêm túc phủ nhận.

“Em đâu đã nói gì đâu!”Mấy lời này của Đào Nhạc khiến Tô Dịch Văn cứng họng, cuối cùng anh muốn giấu đầu thì cũng lòi đuôi ra rồi.

Tô Dịch Văn mất tự nhiên, dường như đã cố nhịn lắm rồi, anh bất đắc dĩ nói với cô, “Cũng không còn sớm nữa, em ngủ trước đi.”

Đào Nhạc từ trước giờ chưa thấy qua ai làm chồng mà phải kiềm chế như Tô Dịch Văn thế này, cô thầm cười trộm đồng thời đưa tay tới gần, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai anh, cố ý dùng thân người uốn éo, “Ông xã, về phòng ngủ đi, cũng đã vào đông rồi thư phòng rất lạnh đó.”

Quả thật, thư phòng quả thật rất lạnh, hà cớ gì anh phải kiềm chế thế chứ.

“Nếu nữa đêm em xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”

Cũng đúng, không ai chăm sóc cô cả, anh phải làm một người chồng tốt mới được.

“Em mà không có gối ôm bên cạnh cũng rất khó chịu.”

Đúng vậy, cô sẽ khó chịu…đợi đã, cô chỉ xem anh là gối ôm sao?

Tô Dịch Văn cau mày, cúi đầu nhìn cô, “Anh chỉ có chút tác dụng đó thôi à?”

Uầy, hình như đúng là như vậy, Đào Nhạc cười cười nịnh nọt, ôm lấy cổ anh, “Sao có thể chứ, em và cục cưng đều rất là nhớ anh.”

“Thật sao?” Tô Dịch Văn hoài nghi thái độ của cô.

Đào Nhạc kéo tay anh đi về phòng ngủ, “Làm sao mà em có thể gạt anh được chứ, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.”Thực ra cô đã quen được anh ôm ngủ mỗi tối rồi, có cái gối ôm tốt như vậy sao lại không lợi dụng chứ.

Đào Nhạc nói mấy lời này làm Tô Dịch Văn nghĩ đến một ý nghĩa khác, anh đi với cô mà còn cố ý hỏi một câu, “Em không sợ anh sẽ không thể kiềm chế được à?”

Đào Nhạc tỏ vẻ bình tĩnh, “Không sợ, anh là ông xã của em, cũng đâu có phải là tội phạm cưỡng dâm gì đâu.”

Tô Dịch Văn không nói gì, vốn định tới thư phòng ngủ đại một đêm, nhưng cũng đến bước này rồi, vợ mình đã mở miệng, bản thân mình cũng phải tỏ chút thành ý.

“Nếu đã như vậy rồi thì tối nay vợ chồng mình cùng nghiên cứu mấy biện pháp giải quyết nhu cầu cấp bách nha.” Tô Dịch Văn ôm lấy Đào Nhạc cười hí hửng.

“Biện pháp giải quyết nhu cầu cấp bách?” Đào Nhạc nghiêng người, cảnh giác nhìn anh, “Sao em có cảm giác nên để anh ngủ lại thư phòng ấy nhỉ.”

Tô Dịch Văn bế bổng cô, chỉ hai từ ngắn gọn đáp lại, “Trễ rồi.”

Cứ như vậy, người đàn ông nào đó vốn muốn ngủ ở thư phòng, lại bị bà cô vô tâm nào đó tới trêu chọc, hai người lại trở về phòng ngủ nghiên cứu biện pháp giải quyết nhu cầu cấp bách …

Bạn đang đọc Xin chào, kiểm sát viên của Tô Thích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.