Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51-52

Phiên bản Dịch · 7345 chữ

Chương 51.1

Dịch & Edit: M2sisters

Sóng gió vụ khách sạn tạm thời lắng xuống, sáng hôm đó Đào Nhạc thức dậy thấy Tô Dịch Văn vẫn còn ở đây, yên ổn ngủ bên mép giường, lòng cô cuối cũng cũng chịu thả lỏng…Lúc đó cô sợ nửa đêm Tô Dịch Văn sẽ lén trốn đi hẹn hò với trái nhãn, nếu thật là vậy cô còn định sẽ đi khám nhà bắt gian.

Không tồi, tất cả vẫn tốt đẹp.

Đương nhiên hiểu lầm của hai người cũng đã được giải quyết xong xuôi, tiếp đó chính là vấn đề của cái bụng người nào đó.

Sau khi Tô Dịch Văn biết Đào Nhạc có thai, công việc cũng bớt bận rộn chút ít, hiện tại anh chỉ muốn tan tầm hoặc tranh thủ lúc đi làm có khoảng thời gian rảnh nào là chạy ngay vào bệnh viện. anh biết vừa rồi anh đã lơ là với cô, làm cô gặp nguy hiểm suýt xảy thai. Vì vậy cho dù bây giờ là Đào Nhạc mượn cơ hội hoạch họe, anh chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.

“Lão Tô, có phải bây giờ anh thấy uất ức lắm đúng không?” Đào Nhạc làm ra vẻ giống Lão Phật Gia nhận lấy miếng quít Tô Dịch Văn vừa lột xong.

Tô Dịch Văn nhíu mày, “Anh có gì mà phải uất ức?”

“Anh đừng tưởng em nhìn không ra, đường đường là cục trưởng cục chống tham nhũng mà lại lưu lạc chốn này làm kiếp ôsin. Nếu em là anh, em cũng chịu không nổi.”

Tô Dịch Văn trả lời tự nhiên, “Anh cam tình nguyện hầu hạ ẹ của con anh.”

“Xí, là anh bất đắc dĩ phải làm thôi, em hiểu rất rõ.”

“Nhạc Nhạc, em đừng có được đằng chân lên đằng đầu nha, đã hứa là không cáu kỉnh nữa mà!” Tô Dịch Văn tỏ vẻ đã nhường cô một bước rất dài, cung phụng cô như Bồ Tát, mà người nào đó vẫn cứ khiêu khích, châm chọc anh, anh bất đắc dĩ phải suy nghĩ rằng đó là do tâm lý phụ nữ bất an khi đang mang thai.

Đào Nhạc nghiêm mặt lại một chút, bĩu môi nói, tạm thời em vẫn chưa thể tin tưởng anh, trước tiên anh cần tìm người bảo lãnh cho bị cáo là anh đã sau đó mới tính tiếp đi!”

Trời, cô nhóc quả nhiên là cứng rắn mà, lấy chuyện người bảo lãnh cho bị cáo mà áp đặt lên anh, thật đúng là phong thủy biến chuyển, Tô Dịch Văn chỉ có thể ai oán chính bản thân mình vì một lần làm sai mà phải hận mãi mãi, anh thế này thật sự rất oan uổng, bị người nào đó hoàn toàn áp chế.

Hai người đang nói chuyện, nơi cửa phòng bệnh vang lên mấy tiếng, một người đang bước vào, người đó mặc một bộ váy trắng cầm theo một giỏ trái cây, mỉm cười bước đến trước mặt Đào Nhạc.

Lúc đó cô Đào nào đó tuy rằng cơ thể đang yếu ớt, nhưng tinh thần thì cực kì khỏe mạnh, cho nên dù cho cái người trước mặt có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, cô ta chính là người quyến rũ lão Tô nhà cô, đó chính là trái vải hại cô phải vào bệnh viện xém chút nữa là sẩy thai!

Tô Dịch Văn vừa định đứng lên bắt chuyện với Lệ Chi thì cảm giác được góc áo của mình đang bị người ta nắm lấy, không cần đóan cũng biết đó là móng vuốt nhỏ bé của người nào rồi, anh không động đậy được nên đành phải duy trì tư thế ngồi cạnh bên cô.

“Lệ Chi, sao em lại đến đây?”Tô Dịch Văn lên tiếng trước hỏi một câu.

“Em đến viện kiểm sát, họ nói anh ở đây, cho nên em đến đây.” Chu Lệ Chi đặt giỏ trái cây xuống, nhìn nhìn Đào Nhạc, “Đây là Đào tiểu thư sao?”

Đào Nhạc ra vẻ không hiền chút nào đáp lại, muốn cô tươi cười mà tiếp người ta thì mơ đi, đối xử quá hiền với người tình cũ này là điều không thể với chính cô.

Chu Lệ Chi có chút ngại ngần, miệng cười cười, “Dịch Văn, em đến đây là nói tiếng cám ơn anh, vụ án đó làm anh phải bận tâm, em thật áy náy quá, dù sao ngày hôm nay cũng đã có phán quyết rồi…sau này…cũng không cần làm phiền anh nữa đâu.”

Tô Dịch Văn mau chóng hiểu ra tình huống gì, anh do dự hỏi, “Vậy chồng em, anh ta…”

Chu Lệ Chi không trực tiếp trả lời, mà chỉ cười khổ, cô im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng, “Ngày mai em phải đi rồi, vì con cái ở nhà cũng không ai chăm sóc.”

Vẻ mặt Tô Dịch Văn phức tạp, sau đó thở dài, “Em ráng chăm sóc ình thật tốt.”

“Vâng, anh cũng vậy.”Chu Lệ Chi lại nhìn sang Đào Nhạc, trong nụ cười mang theo chút áy náy, “Đào tiểu thư, nếu như vì tôi mà khiến cô không vui, tôi xin được nói câu xin lỗi với cô…”

Đào Nhạc sững sờ, không nghĩ được là cô ta lại xin lỗi mình, có chút khó xử, “Ôi..Cô đừng nói vậy, thực ra tôi…”Thực ra là cô có chút không vui, nhưng bây giờ cũng không thể nói thẳng ra với cô ta được.

Chu Lệ Chi hiểu được nên nở nụ cười, “Vậy không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước đây.”

Cứ như thế, Đào Nhạc còn cho rằng mình sẽ phải giao đấu với trái nhãn kia một trận, không ngờ người ta lại rút lui trước trận chiến, xoay người đầy hiên ngang mà rời khỏi. Đào Nhạc nghĩ không ra, trận chiến này là cô chẳng lẽ chưa đánh đã thắng.

Tô Dịch Văn thấy cô đang ngơ ngẩn ở chốn nào, “Lại đang nghĩ cái gì rồi!”

Đào Nhạc quay sang, nghiêm mặt hỏi, “Lão Tô, chồng của trái nhãn thế nào rồi? Em nghe ra hình như là rất nghiêm trọng thì phải.”

Tô Dịch Văn cũng trở nên nghiêm túc, “Tình hình cụ thể thì anh cũng không rõ cho lắm, nhưng chắc hình phạt cũng phải là**, nếu không Lệ Chi cũng sẽ không như vậy.”

Trời, nếu nói như vậy, thì chồng của trái nhãn tiêu rồi, vậy trái nhãn sẽ thế nào đây? Cô ta sẽ chờ chồng mình ra tù hay là sẽ ly hôn rồi đi bước nữa, nếu vậy thì có uy hiếp đến cô và lão Tô không chứ?

“Em không cần suy đóan lung tung nữa, Lệ Chi và chồng cô ấy sẽ không ly hôn đâu, em cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm luôn đi.”Tô Dịch Văn sớm đã sớm nhìn thấu trên gương mặt nhỏ nhắn kia vẽ nên những ý nghĩ gì rồi.

Đào Nhạc cố ý làm ngơ, xoay người, “Cái gì em cũng chưa nói, anh nói mấy lời này là có ý gì chứ.”

“Chẳng phải em lo anh và Lệ Chi tình cũ tái hợp sao, bây giờ người ta cũng đi rồi em cũng đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa.”

Đào Nhạc ngẩn ra, rồi phản kích lại, “Bây giờ cô ta đi, nhưng lấy gì bảo đảm là ngày mai cô ta sẽ không trở lại chứ! Hơn nữa, chồng cô ta cũng vào tù rồi, cô ta cũng được tự do, thì hai người vẫn còn cơ hội mà!”

Tô Dịch Văn đứng dậy, nhìn cô chăm chăm, Đào Nhạc bị anh nhìn đột nhiên thấy giật cả mình, mặt anh càng ngày càng đen, chẳng lẽ anh nỗi giận? Xí, người nên nổi giận là cô mới đúng, cô mặc kệ hai người có lý do gì, anh gạt cô qua lại với bà chị già đó là anh sai!

“Anh làm gì đó!” Đào Nhạc căng thẳng.

“Anh làm gì hả?” Tô Dịch Văn cười cười, “Tinh thần em đã tốt rồi, vậy chúng ta tính sổ với nhau ha.”

“Tính sổ gì chứ?”

Tô Dịch Văn nhìn thái độ của cô lại càng bốc hỏa, bắt đầu kể tội, “Hôm đó anh bảo em ngồi xe về nhà, kết quả thì sao, em lại chạy đi luyện cái gì tán đả. Chúng ta không nhắc đến chuyện đứa bé, bởi vì anh cũng có trách nhiệm trong chuyện đó, vậy mà em lại ở chung một chỗ với tên nhóc Hàn Húc, anh đã nói em biết bao nhiêu lần là không được qua lại với cậu ta, em tưởng lời nói của anh là gió thoảng bên tai hả!”

Nghe anh tuôn ra một tràng Đào Nhạc càng thêm tức giận, “Tô Dịch Văn,anh có biết không, bây giờ anh giống y như mẹ em, chuyện gì cũng quản lý! Em ở cùng chỗ với Hàn Húc thì sao, chẳng lẽ em không có quyền kết bạn? Chính anh cũng còn vấn vương với trái nhãn kia kìa!”

Cô nhóc lại nhắc chuyện khách sạn, anh cũng hết cách, cố phản bác, “Em với cậu ta là bạn à? Tâm tư cậu ta anh nhìn là biết ngay!” Nhớ tới hôm đó anh hớt ha hớt hải chạy vào bệnh viện, mở cửa ra là thấy ngay cảnh Hàn Húc đang đỡ ly nước cho người nào đó uống, cảnh tượng vô cùng thân mật, anh phải cực lực đè nén ý nghĩ muốn đánh người xuống.

Đào Nhạc khẽ cười, “Lão Tô, anh lại ghen đó hả, tâm tư Hàn Húc thế nào em không biết, nhưng em có ý gì với cậu ta, anh phải sớm biết rồi chứ!”

Tô Dịch Văn bị nói trúng tim đen, nhưng không chịu thừa nhận, “Tóm lại, về sau không cho phép em liên hệ với cậu ta nữa, nếu muốn luyện tán đả thì anh luyện với em, em cũng sắp làm mẹ rồi, làm việc gì cũng phải chững chạc một chút.”

“Được rồi được rồi, đàn ông càng lớn tuổi càng thích dong dài mà.” Đào Nhạc chịu không nổi, suy nghĩ một chút, bắt đầu làm nũng, “Lão Tô, em muốn uống sữa bắp nóng.”

Tô Dịch Văn biết cô sẽ dùng ngay chiêu này, biết chắc anh không có khả năng chống lại, phụ nữ có thai là lớn nhất mà.

Cuối cùng người nào đó bất đắc dĩ chạy ra ngoài mua sữa bắp, cũng hết cách, từ người lớn tới người nhỏ đều phải dựa vào anh, tuy anh tạm thời không có cách nào xử lý cô nhóc này, nhưng điều đó cũng không thay đổi chuyện cô mãi là người anh yêu thương nhất.

Trong khoảng thời gian nằm viện, Đào Nhạc tuy lấy việc có thai để nô dịch Tô Dịch Văn, nhưng đó là những ngày tháng cô thấy hạnh phúc, chỉ cần trở mình là có ôsin chăm sóc.

Nhưng mà ngày vui thì chóng tàn, một hôm hai người lớn nhà họ Tô đột nhiên giá lâm, số mệnh của Đào Nhạc phải bị viết lại rồi.

Chương 51.2

Dịch & Edit: M2sisters

Vẫn là một buổi chiều rất bình thường, cơ thể Đào Nhạc đã không còn gì đáng lo nữa, ngày xuất viện cũng chỉ trong mấy hôm nay thôi, việc còn lại chỉ là về nhà an tâm dưỡng thai. Lúc này cô đang ngồi trên giường bệnh vừa xem tivi, vừa đợi Tô Dịch Văn đến, cô nghĩ bây giờ mình đang mang thai vậy chắc chắc sẽ ảnh hưởng đến học tập, vậy trong tương lai phải sắp xếp thời gian thế nào đây?

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh bật mở, Đào Nhạc theo quán tính nhìn qua, nhìn thấy Tô Dịch Văn, cô vừa mới gọi một tiếng lão Tô, đã thấy sau lưng anh còn có người đi theo, vừa nhìn thì ra là ba mẹ già, trời, quả nhiên là anh thực hiện chính sách đối với ba mẹ vợ mà, bây giờ thì họ đã cùng tiến cùng lui rồi. Cô lại muốn mở miệng gọi ba mẹ một tiếng, thì liền sau đó lại có người bước vào phòng. Cũng là hai người, một nam một nữ, không thể đóan được tuổi tác, nhưng chắc chắn là lớn hơn ba mẹ già. Trong lòng Đào Nhạc đột nhiên có một suy nghĩ, đây chắc sẽ không phải là——”

“Tiểu Nhạc à, con xem con còn ở đó mà ngây ngốc, có chú Tô và dì Tô đến thăm con này.”

Mấy lời này của mẹ Đào nghe như một tiếng sấm, đánh trúng người nào đó đầu óc trở nên choáng váng, xém chút nữa là cô lăn xuống giường hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu giống mấy tình tiết trong phim truyền hình rồi.

Đào Nhạc rụt rè giương mắt lên nhìn, thì ra đây là viện trưởng viện kiểm sát tối cao trong truyền thuyết, trong đầu cô bỗng bật ra hai từ ‘Uy vũ’, ánh mắt sắc bén kia thật khiến người ta phải run sợ. Đào Nhạc cảm thấy may mà Tô Dịch Văn không giống với dáng dấp của ba anh. Nếu không chắc chắc cô sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Cũng may mẹ Tô là một bậc trưởng bối có vẻ ngoài hiền lành, đang nhìn cô mỉm cười.

Đợi đã, viện trưởng cùng phu nhân đột nhiên xuất hiện, còn có cả cái tên Tô Dịch Văn kia nữa, cả một nhà cán bộ cao cấp này đều đến đủ cả rồi, có phải sắp diễn tiết mục ‘chia rẽ uyên ương’ không?

“Chào chú chào dì ạ.” Đào Nhạc rất nhanh trí gọi một tiếng, dù nói thế nào thì lễ nghi cơ bản này cũng rất cần.

Mẹ Tô bước lên trước, ngồi xuống bên cạnh Đào Nhạc, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, “Cháu ráng nằm nghỉ cho khỏe, cơ thể mới vừa khỏe lại phải nghỉ ngơi nhiều một chút, có muốn ăn cái gì thì bảo Dịch Văn mua cho con, phụ nữ mang thai cũng giống như lần đầu thai thứ hai vậy, phải thật cẩn thận.”

Ối trời, mẹ Tô nói những lời này thật là bất ngờ, cô không ngờ vị phu nhân viện trưởng này lại nói chuyện dễ nghe như vậy, báo hại cô vừa nãy còn cho rằng họ đến là muốn truy hỏi gì nữa chứ.

“Dì à, con không sao, mấy hôm nữa là có thể xuất viện rồi, dì đừng lo lắng.” Đào Nhạc cười cười trả lời.

“Vậy thì tốt, còn ở đó mà gọi chú với dì gì chứ, bây giờ cũng nên sửa đi là vừa.”

Đào Nhạc có chút xấu hổ, lẽ nào những lời này là có ý ngầm thừa nhận chuyện giữa cô và Tô Dịch Văn rồi sao?

Mẹ Tô quay sang Tô Dịch Văn, lập tức thu lại nét cười, “Mẹ nói con đó cái đứa hồ đồ này, Nhạc Nhạc bị như vậy rồi con mới chịu nói, nếu như cháu mẹ xảy ra chuyện gì không may, để xem mẹ trừng trị con thế nào!”

Tô Dịch Văn cười cười, “Mẹ, mấy lời thế này đợi về nhà chúng ta mới nói, không cần thiết phải——”

“Con bớt giỡn đi nha, y chang như ba của con vậy, chắc chắn là đi viện cớ bận rộn công việc gì đó, bỏ mặc người ta không quan tâm, thực ra chỉ là trốn tránh lười biếng thôi!”

Mẹ Tô lớn giọng lên án, hoàn toàn phá tan mọi đánh giá của Đào Nhạc trước đó, thì ra đó không phải là một bà mẹ chồng dịu dàng, phải là Từ nương nóng tính mới đúng (*)đến cả Tô Dịch Văn cũng không dám cãi nửa câu, Đào Nhạc ngồi kế bên coi kịch hay, thầm nghĩ, lão Tô ơi lão Tô, thì ra anh cũng có ngày này, thái độ mẹ Tô đối xử với anh không khác gì mẹ già dành cho cô, đúng là vỏ quít dày có móng tay nhọn.

Ba Tô đứng cạnh bên từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, thấy vợ mình nói lung tung trước mặt ông bà Đào gia mất mặt quá, thể diện ông viện trưởng viện kiểm sát tối cao còn đâu, cuối cùng ông mới cất lời, “Được rồi, bà bớt lời đi nào!”

Lời vừa nói ra, Đào Nhạc cảm thấy, giọng này nếu là ở tòa án chắc phải hiệu quả cỡ động đất cấp tám, đúng là người thuộc giai cấp Boss có khác.

Quả nhiên mẹ Tô không nói nữa, Đào Nhạc hơi sợ, bởi vì cô thấy ba Tô đang nhìn cô, lần này đến nhà chắc để thẩm tra cô đây mà, thế nhưng câu ba Tô nói ra lại khiến Đào Nhạc muốn té xuống giường lần nữa.

“Hai đứa mau đi đăng kí kết hôn, chuyện khác gác qua một bên.”

Rất ngắn gọn, rất trực tiếp, một câu vào thẳng ngay chủ đề chính, không hề dây dưa, lề mề.

Tô Dịch Văn giống như lĩnh thánh chỉ, vẻ mặt nghiêm túc, “Con biết rồi, con cũng tính đợi Nhạc Nhạc xuất viện là đi ngay ạ.”

Ba Tô gật gù, nhìn Đào Nhạc bằng ánh mắt có chút dịu dàng, “Nghĩ ngơi nhiều một chút, con có việc gì cứ bảo Dịch Văn làm cho.”

Đào Nhạc nghe câu này tựa như thẩm phán tuyên án cô hết đường trốn tránh, ba Tô đúng là người phát ngôn có uy quyền nhất, bạn cứ nhìn ba Đào nhà cô, đến bây giờ có nói câu nào đâu, chắc chắc ba mẹ già đã bàn bạc hết với ông bà Tô gia, mọi người qua đây chỉ để báo cho cô biết, Đào Nhạc con hãy chuẩn bị thật tốt làm vợ Tô Dịch Văn đi thôi.

Nhưng mà, lại nói tiếp về ba Tô, tuy gương mặt ông hung dữ, lại thêm phần khí chất áp đảo người khác, nhưng lời lẽ ông nói lại rất thân thiết, rõ ràng mạch lạc, đúng là kiểu cách đối xử với đứa con dâu tương lai là Đào Nhạc cô mà.

Đào Nhạc nhìn sang Tô Dịch Văn ,anh cười vô cùng rạng rỡ, chắc biết cô không dám chống lại. Thực tế, cô cũng tìm không ra lý do để từ chối, nghĩ cho con, nghĩ cho cô, còn nghĩ cả chuyện không cho cây nhãn xông vào giữa cô và Tô Dịch Văn, cách tốt nhất chính là kết hôn. Hơn nữa, nếu đã chấp nhận người đàn ông này, cô còn do dự gì chứ, đợi ba năm, năm năm nữa chưa chắc hai người còn tốt đẹp như bây giờ.

Mẹ Đào thấy con gái mình còn đang õng ẹo nhăn nhó, dứt khót nói, “Tiểu Nhạc, chuyện kết hôn hai nhà đã bàn bạc xong hết rồi, vì bây giờ con đang mang thai nên đi đăng kí trước thôi, còn chuyện đãi tiệc sau này mới tính.”

Đào Nhạc hiểu ý của mẹ, có ý nghĩ đấu tranh chỉ thêm mệt, cô đành phải chấp nhận, dù gì cũng chỉ là kết hôn thôi mà, chẳng có gì to tát cả.

“Mẹ, vậy cứ làm theo cách mọi người tính đi!”Đào Nhạc không phân vân nữa, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định trọng đại nhất trong đời.

Đào Nhạc gật đầu, mọi chuyện đều diễn ra rất tốt, người lớn hai nhà vô cùng mừng rỡ, mẹ Đào rất biết thời thế lấy cuốn hoàng lịch mang theo bên người ra cùng tìm ngày tốt với mẹ Tô, mọi người bắt đầu bàn bạc về chi tiết mọi thứ.

Tô Dịch Văn nhân cơ hội ngồi xuống cạnh Đào Nhạc, anh ghé sát vào tai cô gọi một tiếng, “Bà xã…”

Đào Nhạc nhích người ra xa, làm bộ cứng rắn nói, “Tô Dịch Văn, anh đừng có đắc ý, anh đừng cho rằng vì em sẽ kết hôn với anh mà buông tha cho anh nha, anh vẫn còn đang trong thời kì bị theo dõi đó!”

Tô Dịch Văn nhỏen miệng cười, “Chẳng sao cả, chỉ cần kết hôn, thì từ giờ anh có bị ở tù chung thân cũng đáng thôi!”

Đào Nhạc quay mặt đi, không muốn để lộ tâm trạng đang hạnh phúc của mình ra, “Anh chỉ biết ba hoa thôi!”

Cứ như vậy, bị cái tên Tô nào đó đàn áp cả trong lẫn ngoài, còn có người lớn hai nhà Tô Đào ra sức thúc ép, người nào đó sau khi xuất viện ngay lập tức liền bị đẩy vào cục dân chính.

Bởi vì lo lắng sức khỏe của Đào Nhạc sẽ không thích hợp với chuyện tiệc tùng, nên hai nhà quyết định sẽ đăng kí kết hôn trước, đợi sang năm sinh con xong sẽ tổ chức hôn lễ chính thức.

Ngày đi đăng kí cũng phải thông qua sự thảo luận của hai gia đình, cuối cùng đã chọn ngày 11 tháng 11.

“Khỉ thật, hôm nay lại là ngày lễ độc thân chứ!” Đào Nhạc ra khỏi cục dân chính rồi mới phản ứng lại.

Đào Nhạc tức tối nhìn tờ giấy hồng trong tay, cuộc sống độc thân của cô một cô gái hai mươi ba tuổi đã kết thúc rồi, chỉ có chín đồng mà đã bán mình, đổi lấy mảnh giấy này, đúng rồi, còn thêm cái tên mặt người dạ thú bên cạnh nữa.

“Bà xã, chúng ta về nhà thôi.”Tô Dịch Văn cười hì hì, ôm người nào đó bước lên xe, cuộc sống của anh bây giờ cũng có thể được xem là viên mãn rồi.

Còn Đào Nhạc thì đang thầm khóc than trong lòng, dù hôm nay cô có vùng vẫy cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật giữa cô và Tô Dịch Văn nữa rồi…

Chương 52

Dịch & Edit: M2sisters

Bởi vì những cảm xúc dâng lên quá mạnh mẽ, hơn nữa cũng không cách nào phòng thủ được, Đào Nhạc đã rất vinh dự mà trúng thầu, hay gọi là cưới vợ còn được tặng thêm con, cô đành chịu ép buộc trở thành người nhà họ Tô, mà người được lợi lớn nhất là Tô Dịch Văn, cùng một lúc có được cả con lẫn vợ, phải nói là anh cực kì vui mừng.

Đúng lúc hôm nay cũng là cuối tuần, vì khi xuất viện Đào Nhạc đã về nhà mẹ nghỉ ngơi hai ngày, mà bây giờ cũng đã có giấy đăng kí rồi, cứ thế rất tự nhiên hai người chuẩn bị dọn đến nhà mới.

Hôm nay tâm trạng của Tô Dịch Văn rất tốt, phải nói là từ sau khi có được giấy đăng kí ngày nào anh cũng thấy cuộc sống của mình thật tươi đẹp, nhìn cái gì cũng thấy vừa mắt. Thế là, hôm nay từ sáng sớm anh đã lái xe đến nhà Đào Nhạc, chuẩn bị đón vợ.

Hai ông bà Đào gia đã gói ghém xong đồ đạc cho Đào Nhạc, làm kiểu này chẳng phải là gả con mà giống như đang bán con hơn.

Dưới tình thế này, Đào Nhạc phải cam chịu số mệnh thôi. Bây giờ cô đã không thể làm gì được nữa, tờ giấy đỏ trên tay, mà người cùng sánh đôi lại là cái tên xấu xa ờ đằng kia, cô có muốn chạy cũng không thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn bị tiễn ra khỏi nhà.

Tô Dịch Văn thấy từ lúc lên xe tới giờ cô vẫn không nói lời nào, liền thuận miệng hỏi một câu, “Anh nói này bà xã, em lại sao thế, mới sáng sớm đã xụ mặt rồi, phụ nữ đang mang thai nên duy trì tâm trạng vui vẻ mới phải chứ.”

Đào Nhạc nhìn nụ cười của anh không phải là rạng rỡ cách bình thường, trong lòng lại càng buồn bực khó chịu hơn, “Tô Dịch Văn, em đang rất bực bội, anh làm gì mà vui đến như vậy hả?”

“Sao anh lại vui chứ?” Tô Dịch Văn giả vờ vô tội, “Lẽ nào nhìn thấy bà xã mà vẻ mặt anh phải buồn như đưa đám sao?”

Đào Nhạc tức tối nắm tay thành quyền, “Anh đừng nhắc gì tới chuyện em kết hôn rồi, đến bây giờ em vẫn chưa thể đối mặt với chuyện đó được đây này!” Có chết cô cũng không muốn thừa nhận chuyện mình đã kết hôn là sự thật, trải qua mấy ngày nay, cô đã không còn là Đào Nhạc của lúc trước nữa rồi.

“Có gì mà không thể đối mặt, cũng chỉ thêm có một tờ giấy, có sự bảo đảm của pháp luật, mối quan hệ của chúng ta sẽ càng vững chắc hơn trước, em cũng học pháp luật mà, phải hiểu đây là chuyện tốt chứ!” Tô Dịch Văn nói vô cùng nhẹ nhàng, sự thật cũng như vậy thôi.

“Đương nhiên anh sẽ cho đây là chuyện tốt, nhưng bây giờ em giống như là đang nằm mơ vậy, mơ mơ hồ hồ mà đi đăng kí cùng anh, sau này em phải làm sao đây?” Đào Nhạc nói với vẻ không vui.

Tô Dịch Văn nói, “Em còn hỏi anh phải làm sao, thì em cứ yên tâm làm bà xã của anh là được rồi. Còn chuyện đứa bé, chúng ta phải càng có trách nhiệm, giáo dục cho nó thành tài, thì chuyện gì cũng không thành vấn đề hết.”

Đào Nhạc liếc mắt nhìn Tô Dịch Văn thầm nói, “Em còn nghĩ không ra làm sao mà em lại có thể có thai…”Nếu không có nó, thì cô cũng đâu phải rơi vào tình cảnh này.

Tô Dịch Văn ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời, “Liên quan đến cái kết quả này cũng rất đơn giản, tính theo thời gian thì có lẽ là kết quả của cái lần ở trong phòng làm việc kia thôi.”

Đào Nhạc vừa nghe, thật là, con trai mà cũng có thể là con gái của cô lại được tạo ra trên chiếc bàn làm việc kia. Cô càng tự trách mình sức kháng cự không mạnh, lại càng dùng ánh mắt độc ác mà nhìn Tô Dịch Văn, anh chính là một tai họa mà.

“Em cũng đừng có mà trừng anh như vậy, kết hôn là chuyện tất yếu của đời người, em cũng chỉ là làm sớm một chút thôi mà.”Tô Dịch Văn điềm đạm nói, dường như chẳng để ý đến sự tức giận của Đào Nhạc.

“Em bì đày xuống địa ngục thì có á!” Đào Nhạc bắt đầu cảnh cáo, “Tô Dịch Văn, bây giờ thì em cũng không thể nói gì được nữa, nhưng từ giờ trở đi anh phải hoàn toàn tuân thủ đạo vợ chồng, tiền lương của anh đều phải giao ra hết, đơn vị mà có tiệc tùng thì phải báo lại, không được ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn mấy kì kiểm tra thai sản anh cũng phải đưa em đi, có chuyện gì lớn xảy ra cũng phải nói với em, nói tóm lại vẫn là câu nói đó, anh mà gây ra chuyện gì ầm ĩ thì cứ chờ một xác hai mạng!”

Một câu nói đã hoàn toàn đàn áp, nhưng sao cứ phải nói câu một xác hai mạng chứ, cô nhóc này cứ thích lôi chuyện này ra mà nói vậy..Tô Dịch Văn hoàn toàn đầu hàng, “Được rồi, được rồi, anh sẽ nghe em hết.”

Đào Nhạc thấy thái độ thành thật của anh, miễn cưỡng đồng ý, thầm nghĩ, cho dù bà đây có bị tờ giấy đỏ kia trói buộc, như vậy cũng không có nghĩa là Tô Dịch Văn có thể tung hoành ngang ngược được, mang đứa bé trong bụng cũng giống như một kim bài miễn tử vậy, chuyện gì anh cũng phải nghe cô thôi!

Trong lúc hai người nói chuyện thì xe cũng đã mau chóng đến được nhà mới. Lúc trước cô cũng không hỏi Tô Dịch Văn mua nhà ở đâu, bây giờ nhìn thấy, thì nhà mới cách nhà cô chưa đến năm phút chạy xe, về mặt này anh đã rất biết suy nghĩ cho cô.

Tô Dịch Văn kéo Đào Nhạc xuống xe, động tác rất cẩn thận, anh sợ sơ ý sẽ làm hỏng mọi thứ, một tay anh cầm túi hành lý, “Thế nào, em thấy hoàn cảnh ở đây có được không?”

Đào Nhạc nhìn môi trường xung quanh một lượt, kiến trúc mang phong cách châu âu, quả thật cô rất thích.

“Nhìn có vẻ được lắm, không khí trong lành, cây cối cũng nhiều, nhưng sau này chúng ta thật sự sẽ ở đây sao?”

“Chuyện này là đương nhiên rồi.”Tô Dịch Văn thấy ánh mắt phân vân của cô, hoài nghi hỏi, “Có phải em muốn trở về nhà không?”

Đào Nhạc cười cười, “Thật ra thì, chúng ta cũng không cần phải dọn đến ở cùng nhau nhanh như vậy, anh thấy đó em cũng đang mang thai, để mẹ chăm sóc là được rồi, em không muốn gây phiền phức cho anh——”

“Đào Nhạc!” Tô Dịch Văn nghiêm túc cắt ngang, “Tốt nhất là em nên lập tức làm cho rõ một sự thật, bây giờ em đã là người của anh, phải hoàn toàn dẹp bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu trước đây đi, nếu không…”

Tô Dịch Văn không nói tiếp,nhưng Đào Nhạc có thể đọc được chút thông tin trong ánh mắt u ám của anh, chắc là nếu cô còn nhắc đến chuyện về nhà ở, anh sẽ chặt cô làm tám khúc mất.

Nhà mới của bọn họ ở trong một khu cao ốc nhỏ, có mười lăm tầng, Đào Nhạc vừa ra khỏi thang máy đã bắt đầu phàn nàn, “Anh nói xem sao anh không chịu chọn tầng thấp một chút, nếu như hôm nào đó thang máy hỏng, bụng em nặng nề làm sao mà lên nỗi, như vậy chẳng phải là anh muốn em chết sớm hay sao!”

Tô Dịch Văn ngẫm nghĩ có vẻ như đó đúng là một vấn đề, lúc đầu anh đã không suy nghĩ cho thấu đáo, chỉ lo mua nhà để yên ổn, bây giờ xem ra cũng phiền phức đây.

“Sau này dù thang máy có hư đi nữa, thì anh sẽ cõng em lên, em cũng đừng có làm càng nha.” Tô Dịch Văn nói.

Đào Nhạc vốn chỉ muốn nói đùa một chút, thế mà anh lại xem là thật chứ, cô xoa xoa thắt lưng nói, “Chẳng lẽ anh đang đi làm cũng chạy về cõng em sao? Không thực tế!”

Nói cũng đúng, Tô Dịch Văn có vẻ như không cách nào ứng biến kịp.

“Vậy lúc đó em cứ về nhà mẹ, đợi đến khi thang máy sửa xong lại quay về.”

Mấy lời này của Tô Dịch Văn là có ý nhượng bộ sao, lúc đầu còn không đồng ý cho cô về nhà mẹ mà, Đào Nhạc thật muốn cúi đầu tung hô vạn tuế, nào ngờ rằng tên cầm thú nào đó lại bổ sung thêm một câu, “Đến lúc đó anh cũng sẽ đến ở nhà mẹ em, em yên tâm đi.”Nói xong, anh lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, mà cũng hết sức nham hiểm.

Đào Nhạc lạnh cả người, sự hứng thú vừa mới có đã bay mất, chỉ có thể than vãn nơi đáy lòng số phận mình thật long đong thôi.

Tô Dịch Văn vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa quay lại nhìn Đào Nhạc, “Việc dọn nhà, sắp xếp đồ đạc cũng xong hết rồi, chỉ còn mấy thứ chưa kịp mua thêm, sau này chúng ta mua thêm, trước tiên cứ cố gắng ở như vậy đi.”

Đào Nhạc hiểu, chuyện kết hôn của bọn họ cũng rất vội vã, huống chi chuyện sắp xếp đồ đạc chứ. Phải biết đủ, vì ở thời đại này, có được một nơi chốn an thân là tốt lắm rồi, toàn bộ tài sản của Tô Dịch Văn đều dồn hết vào căn nhà này, cô cũng không nên soi mói gì hết.

Vừa vào nhà, Đào Nhạc kinh ngạc, tuy diện tích nhà không lớn, nhưng kết cấi hiện đại, phong cách trang trí đơn giản, nhìn lên trên còn có một căn gác gỗ, sofa và rèm cửa đều sử dụng gam màu nóng, phần nhà bếp được mở rộng, trang trí với gam màu xám bạc rất bắt mắt, cô dường như còn có thể tưởng tượng ra cảnh người đàn ông nào đó mang tạp dề.

“Thế nào, có vừa ý với nhà của chúng ta không?” Tô Dịch Văn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô có chút buồn cười.

Nhà…Đào Nhạc lẩm bẩm cái từ này, đây là lần đầu tiên nghe được từ miệng Tô Dịch Văn nói ra, vừa xa lạ vừa quen thuộc, còn có thêm một loại cảm giác rất yên tâm.

Đây được gọi là cái cảm giác thuộc về mình sao.

Đào Nhạc quay sang, cười cười gật đầu, “Phong cách này là do anh thiết kế sao?”

Tô Dịch Văn nghiêng người quan sát, “Anh cũng đâu có thiết kế nội thất bên trong, chỉ là người ta đưa cho anh mấy bản thiết kế để anh chọn, đây là phương án anh thấy tiện dụng nhất, xem ra thì cũng không tệ lắm.”

Đào Nhạc hoàn toàn không thể nói gì, cô chỉ biết người đàn ông này không hề có tí xíu lãng mạn nào trong cách trả lời cả, cho dù là hò hét cũng được, đâu cần phải nói trắng ra như vậy.

“Chắc là tốn không ít tiền đây, em thật đau lòng giùm anh đó!”Đào Nhạc bắt đầu châm chọc.

Tô Dịch Văn bỏ hành lý xuống, “Em cũng đâu phải không biết là thời nay mua một căn nhà đắc đỏ bao nhiêu mà, anh còn phải đi vay đó.”

Đào Nhạc cởi giày ra, cả người ngã ra ghế sô pha, cảm nhận được sự mềm mại quả thật là rất tuyệt, đương nhiên Đào Nhạc biết rõ khuynh hướng bây giờ là thế này, trong mấy bộ phim truyền hình đều phản ánh cả.

“Lão Tô, có phải anh nói chúng ta sẽ không đổi nhà nữa phải không?”Đào Nhạc rất lo lắng hỏi một câu.

Tô Dịch Văn thở dài một hơi, “Tạm thời thì không.”

“Là ý gì chứ, sao lại là tạm thời thì không?”

“Nếu như một ngày nào đó cái chức cục trưởng anh không làm nữa, có lẽ em với anh phải lo lắng vì chuyện nhà cửa đó.”

Đào Nhạc vừa nghe mấy lời này, liền bật người ngồi dậy, “Anh mới vừa nhậm chức mà đã xuống chức sao?”

“Anh nói đây là ‘nếu như’, em đừng có ra vẻ khiếp đảm như vậy, nằm yên nào!”Tô Dịch Văn nói như ra lệnh.

Đào Nhạc vuốt vuốt ngực nói, “Làm em tưởng anh bị người ta điều tra chứ.”

Thái dương Tô Dịch Văn giật giật, “Đang yên đang lành tại sao lại bị người ta điều tra, anh có tham ô hối lộ đâu.”

“Bây giờ thì không , nhưng chưa chắc tương lai anh không có.”

“Đào Nhạc!” Tô Dịch Văn giương mắt nhìn, cố kiềm chế bản thân không đến bổ cái đầu nhỏ của Đào Nhạc ra.

“Thôi thôi, coi như em không nói.” Đào Nhạc vội vàng đầu hàng, “À, mà thỉnh thoảng anh tham chút ít cũng không sao, đừng để người ta phát hiện là được.” Đào Nhạc nghĩ, thời đại này mà không vớt vát chút béo bở thì không thể sinh sống, nhưng mà loại chuyện nguy hiểm này nếu không nắm chắc thì không thể làm được.

Tô Dịch Văn nổi nóng, “Đào Nhạc, em học pháp luật để làm gì, anh thắc mắc em có hiểu được những điều em vừa nói không vậy? ” Anh đúng là hết cách với cô, không thể đánh mắng cô được, người này bây giờ là vì được cưng chiều quá mới kiêu ngạo.

Đào Nhạc cúi đầu, “Còn không phải vì em suy nghĩ cho cuộc sống sau này của chúng ta sao, toàn bộ gia tài của anh chỉ còn có sáu trăm tệ, làm sao nuôi nổi em và em bé, chúng ta sớm muộn gì cũng phải ngồi hứng gió Tây Bắc thôi!”

“Ai nói thế? Em vậy mà không có lòng tin nơi anh? Ngay cả sống tạm qua ngày cũng không lo nổi sao?” Lòng tự trọng đàn ông của ai đó bị đả kích.

Đào Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, nói thật lòng, “Không phải em không có lòng tin với anh, nhưng mà vấn đề chúng ta phải đối mặt sau khi kết hôn nhiều lắm, anh xem, một lát là tiền sinh hoạt, lát nữa là tiền sữa, em lại không đi làm, tiền trợ cấp nghiên cứu sinh hằng tháng cũng chẳng đủ tiềm cơm, đừng nói là mua thêm vật dụng, nếu có thể, em sẽ quay lại viện kiểm sát làm việc, hay là anh nói bên nhà anh giúp đỡ chúng ta chút ít được không?”

Tô Dịch Văn dĩ nhiên có chút không vui, “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhờ gia đình tiếp tế, người ta nghe được họ cười cho, có khi còn bị ba mẹ anh trách mắng, cho rằng anh đây ngay cả vợ cũng nuôi không nổi.”

“Vậy —-“

Tô Dịch Văn chủ động ôm lấy cô, dịu dàng cắt ngang lời nói, “Nhạc Nhạc, em cứ ở nhà đọc thêm sách báo gì đó, nếu chương trình học nghiên cứu sinh vất vả quá thì tạm nghỉ một năm, chờ sinh con xong lại học tiếp. Còn những chuyện khác, em đừng quan tâm ,giao hết cho anh.”

Chỉ một câu ‘Giao hết cho anh’ đã làm lòng Đào Nhạc ấm áp hẳn, cô cũng thông suốt, mẹ già từng nói đời người con gái chỉ cần mong ước sống yên ổn, con đường này tuy không nằm trong kế hoạch của cô, dù gì cũng đã đi một bước rồi, vậy thì cứ chấp nhận, huống chi còn có một ông chồng tốt bên cạnh, cần gì phải suy tính nữa?

“Lão Tô, anh làm việc thì cứ tiếp tục đi, nhưng đừng lao lực tới chết, em còn đợi anh thực hiện đúng nghĩa vụ đó nha.” Đào Nhạc ôm cổ anh nũng nịu.

Tô Dịch Văn hôn chóp mũi cô, giọng cưng chiều, “Biết rồi, ngốc ạ.”

Trong bầu không khí ấm áp, Đào Nhạc vốn tưởng người nào đó sẽ muốn hôn cô, hai mắt cô nhắm tịt, vậy mà vòng tay trống rỗng, người đâu mất tiêu, Đào Nhạc nhìn quanh, thấy Tô Dịch Văn đã lên lầu, lát sau anh còn cầm theo vài cuốn sách với mấy chiếc đĩa CD bày trên bàn.

“Lão Tô, anh làm gì vậy?” Đào Nhạc tò mò.

Tô Dịch Văn cầm sách đưa cô, “Em đọc cho tường tận, đây là sách dưỡng thai.”

Dưỡng thai? Đào Nhạc nghi hoặc nhìn bìa sách, mẹ ơi, cuốn đầu tiên là Luận ngữ, phía dưới là Xuân thu, Mạnh Tử, còn có cả tuyển tập thơ Đường,Tống từ(*).

Đào Nhạc xém chút sùi bọt mép, anh đưa mấy thứ này để dưỡng thai đúng là điên thật rồi.

“Tô Dịch Văn, anh đừng nói với em anh không làm cục trưởng nữa, mà chuyển sang nghiên cứu phương thức nuôi dạy trẻ nha.” Đào Nhạc run sợ.

“Vậy thì sao chứ.” Tô Dịch Văn không phản đối, “Điều này rất bình thường.”

Đào Nhạc thật sự rất muốn nói bình thường mới là lạ, anh là một người đàn ông đứng tuổi, vậy mà đang ngồi đó nghiền ngẫm sách dưỡng thai, đúng là khác người.

“À, lão Tô, chúng ta thương lượng chuyện này đi, em có thể không đọc mấy thứ này không?” Đào Nhạc e dè hỏi.

Tô Dịch Văn đã chạy đến mở đĩa CD, ngay cả nhìn cũng không nhìn Đào Nhạc, anh thẳng tay từ chối, “Không được, nhất định phải đọc, hơn nữa còn phải đọc thành tiếng!”

“Em không đọc, em ghét nhất là cổ văn.” Đào Nhạc vứt sách, “Hơn nữa em bé còn ở trong bụng, nó nghe được mới lạ!”

Tô Dịch Văn xoay người, giống như đang kể chuyện lạ cho cô nghe, “Sao em biết em bé không nghe được? Thêm ít thời gian nữa chúng ta nói gì nó cũng nghe cả!”

“Thật à?” Đào Nhạc nghi ngờ, trong chuyện làm mẹ cô vẫn khá ngốc nghếch, nhưng cô cũng có nghe vài người còn lựa chọn mở nhạc nhẹ hoặc chuyện cổ tích cho em bé nghe, vậy là cô phải đọc mấy thứ này thật rồi!

Tô Dịch Văn văn nhỏ âm lượng, tiếng đàn piano du dương trầm bổng vang lên, cảm giác trong căn phòng kiểu châu âu có chút lãng mạn.

Còn Đào Nhạc lại chẳng thấy lãng mạn tí nào, cô nhìn mớ cổ văn, chẳng biết cái nào với cái nào.

Tô Dịch Văn thấy cô không có động tĩnh gì, anh bước qua chỗ cô rồi ngồi xuống, “Đây là mấy cuốn sách anh chọn lựa kĩ càng, em không muốn cũng phải xem, hôm nay đọc mấy cuốn này, mai lại đọc tiếp mấy tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng, Trung Tây kết hợp.”

Mấy chuyện kinh khủng này, chỉ có Tô Dịch Văn nhà cô mới làm thôi.

“Em không đọc, đọc mấy thứ này chắc em phát điên!” Rốt cuộc Đào Nhạc vẫn cố phản kháng.

Tô Dịch Văn bắt chéo chân, tựa ngườivào sofa, “Vậy anh sẽ nói với ba mẹ, em không chịu đọc sách, để ba mẹ xử lý em.”

Đào Nhạc giật mình, “Ba mẹ biết ? Họ cũng đồng ý?”

“Đúng thế, ba mẹ em, ba mẹ anh đều đồng ý, nói là ý kiến này rất hay, vừa khéo có thể tu thân dưỡng tính.”

Mấy người này là ai vậy trời!

Hay lắm, anh dám lấy người lớn ra đàn áp cô, chỉ cần người lớn ra tay là cô cùng đường. Đào Nhạc bất bình nhưng cũng đánh bất đắc dĩ mở Tống Từ ra, lớn tiếng đọc, “Bạch nhật y sơn tẫn…”

Khóe môi Tô Dịch Văn nhếch lên gian ác, trong lòng cảm thán, sớm biết kết hôn rồi cô nhóc sẽ nề nếp, ngay từ đầu anh cứ ra tay, bây giờ anh phải đi đường vòng, nhưng mà cũng tương ứng với câu nói, đường đi có quanh co thì tương lai mới sáng lạn, giống như quả đào nhỏ này, bây giờ cô đã bắt đầu hiểu chuyện rồi.

(*) Tống từ là một thể loại thơ gần giống với thể loại Thơ mới ở VN và Thơ bậc thang của Pháp, thể loại Từ có nguồn gốc từ rất xa xưa ở Trung Quốc và đến cuối đời Đường thì đã phát triển khá mạnh, sang đến đời Tống thì đã được các Từ Nhân hoàn thiện về Âm Luật và Phát triển rực rỡ. (Trong truyện Nàng dâu nhỏ CL từng viết bài “Ngã nùng từ” vào thư gửi cho CBC đó.)

Bạn đang đọc Xin chào, kiểm sát viên của Tô Thích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.