Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạm xe cuối cùng

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Chạy hết quãng đường, theo sau Diệp Bân, cả ba người chạy vào một khu rừng rậm rạp ở phía xa thôn Hắc Thủy.

Nhìn từ bên ngoài, những khu rừng rậm tựạ hồ mười phần dày đặc. Khoảng cách giữa các cây rất nhỏ,chỉ lưu lại vài con đường hẹp có thể miễn cưỡng tiến lên. Nhưng sau khi vào rừng, ba người phát hiện ra rằng trong rừng rậm rạp này lại có một con đường rất rộng, thậm chí đủ để lái cả một chiếc xe.

"Nơi này thật sự còn có một khoảng trời riêng đó!" Trương Lam thở dài, thật không ngờ rằng ở nơi rừng rậm này lại có một con đường rộng đủ để lái một chiếc xe .

Con đường rộng trong khu rừng rậm này thông rất sâu, nháy mắt đã không thấy đầu rồi.

"Đi thôi xem chỗ đó cuối cùng thông đến đâu?." Diệp Bân dự định sẽ men theo con đường rộng này mà đi.

Trương Lam và Trần Huy không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu, đi theo phía sau Diệp Bân. Thực ra, hai người họ lúc này cũng rất tò mò, con đường rộng này rốt cục dẫn đến đâu?

Ba người bọn họ đi dọc theo con đường rộng,khoảng mười phút bỗng xuất hiện dấu vết lốp xe trên mặt đất. Nhìn theo vết bánh xe, phía trước con đường rộng lớn dường như đã đến đích, ba người mơ hồ nhìn thấy một trạm xe buýt.

"Trạm xe buýt!" Trương Lam nói trước. Khi nhìn thấy trạm xe buýt, Trương Lam đã nghĩ đến điều gì đó.

"Dấu vết của lốp xe rất mới hẳn là chỉ mới để lại gần đây thôi." Mặc dù, ở đằng xa Diệp Bân cũng chú ý đến trạm xe buýt , nhưng lúc này anh ta lại đang tập trung sự chú ý của mình vào những dấu vết của lốp xe trên mặt đất.

"Lẽ nào nơi này lưu thông xe buýt sao?" Trần Huy lẩm bẩm, nhưng lập tức lắc đầu, "Không đúng! Chúng ta đi bộ suốt, rừng bị chặn bởi những cây xung quanh, các phương tiện giao thông căn bản không thể vào đây được!"

"Đi thôi, đi xem trạm xe buýt kia trước." Diệp Bân đứng dậy cùng Trương Lam và Trần Huy đi đến trạm xe buýt. Trên đường đi, ba người nhìn xung quanh, tìm hướng mà chiếc xe có thể đi vào. Nhưng từ đầu đến cuối, ba người họ dù đi đến cuối con đường ,bên cạnh trạm xe buýt, họ vẫn không thể tìm thấy lối có thể lái xe vào.

"Thật kỳ lạ! Rốt cục thì vết xe này lưu lại khi nào?" Trần Huy lẩm bẩm, trong lòng cực kì nghi hoặc ,không có lối để lái xe vào rừng, nhìn qua vết xe trên mặt đất cũng không thể biết lưu lại khi nào và làm sao có thể vào đươc đây?

"Trạm xe buýt đường 18". Nhìn xuống trạm xe buýt cũ phía trước, sắc mặt Diệp Bân trong nháy mắt liền trầm xuống.

"Đây là trạm cuối cùng của trạm xe buýt đường 18, thôn Hắc Thủy." Trương Lam khuôn mặt ủ rũ, cẩn thận nhìn tuyến xe buýt trên trạm xe buýt,cuối cùng biết rằng biển báo dừng này là trạm xe buýt cuối cùng của trạm xe buýt đường 18.

Một bên Trần Huy vẫn còn thắc mắc về dấu vết của lốp xe trên mặt đất, anh nhìn thấy biển trạm xe buýt Đường 18,cả người sững sờ, đột nhiên có chút rùng mình. "Lẽ nào dấu lốp xe của chiếc xe này là từ xe buýt 'Đường 18"

"Lam ca, khi cậu đến công ty xe buýt để hỏi thăm, tôi nhớ cậu từng nói rằng có một người đã chạy tuyến đường này trên xe buýt 'Đường 18", người chạy tuyến đường này đã chết cách đây năm năm rồi. " Diệp Bân nghĩ đến những gì Trương Lam nói trước đây.

‘Hừm’ Trương Lam khẽ gật đầu, đối với việc này Trương Lam biết được cũng là từ miệng của Vương lão đầu. Nhưng bây giờ Vương lão đầu đã chết, manh mối cuộc điều cũng bị gián đoạn,thậm chí lúc đó tập tin về Vương lão đầu cũng biến mất cùng với cái chết của lão.

‘Lam ca, anh có nhớ, tên tài xế xe buýt đã chết là gì không?"

"Tên là..." Trương Lam cau mày, suy nghĩ một lúc lâu, rồi từ từ mở miệng, "Hình như là..., gọi là Chu ... Chu...Chu gì đó ."

"Chu?" Đôi mắt của Diệp Bân đột nhiên nheo lại.

Trương Lam gật đầu khẳng định: "Mặc dù tôi quên gọi là Chu gì , nhưng chắc chắn là họ Chu."

"Dân làng ở thôn Hắc Thủy đều là họ Chu." Câu tiếp theo của Diệp Bân khiến Trương Lam và Trần Huy đều sững sờ đột nhiên có chút rùng mình.

"Cái gì? Ý cậu là ? Lẽ nào người lái xe buýt đã chết là người thôn Hắc Thủy?" Trần Huy đoán được trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.

"Cũng có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng chỉ cần điều tra một chút hẳn sẽ có kết quả."

"Nếu đó thực sự là một người ở thôn Hắc Thủy, thì xe buýt " Đường 18 "chắc chắn có liên quan đến thôn Hắc Thủy, vả lại sau khi cậu nói vậy, tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, năm năm trước, thôn Hắc Thủy xảy ra chuyện, tên tài xế xe buýt cũng chết cách đây năm năm. "Trương Lam trước sau liên hệ một chút, phát hiện một điều trùng hợp hơn.

Diệp Bân nhìn chằm chằm vào biển báo dừng xe buýt trước mặt suy ngẫm.

Dựa trên những manh mối hiện tại, ba người bọn họ đã đều cho rằng xe buýt siêu nhiên 'Đường 18' có thể có mối quan hệ nhất định với thôn Hắc Thủy.

"Bây giờ, điều kỳ lạ nhất, làm thế nào mà dấu lốp xe lại xuất hiện được ở đây." Trương Lam đem ánh mắt bí ảnh nhìn theo vết lốp xe.

Diệp Bân lấy điện thoại di động ra chụp một vài bức ảnh về vết lốp xe trên mặt đất và trạm xe buýt bên cạnh, rồi chuyển những bức ảnh cho Trần Huy.

"Trần Huy, cậu cầm những bức ảnh này, quay lại cục cảnh sát điều tra chút xem là xe gì để lại. ‘Lam ca và tôi sẽ ở lại đây tối nay để xem liệu chúng tôi có thể bắt được chuyến xe buýt ‘’Đường 18’kia không? ’ Diệp Bân quyết định một cách quyết đoán.

Về quyết định của Diệp Bân, Trương Bân chỉ gật đầu đồng ý.

"Không được! Chuyện này quá nguy hiểm!" Trần Huy trực tiếp phủ nhận quyết định của Diệp Bân. "Như vậy đi, tôi lấy một chiếc camera từ cục cảnh sát và đặt nó ở xa để theo dõi. Vậy thì, ta có thể tránh được nhiều nguy hiểm." Trần Huy lo lắng Diệp Bân và Trương Lam gặp nguy hiểm liền nghĩ cách để theo dõi an toàn hơn.

Đáp lại, Diệp Bân lắc đầu: "Giám sát có quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Vấn đề này phải được chính chúng ta xác nhận." Thực tế, Diệp Bân cũng đã nghĩ đến phương pháp giám sát này, nhưng là, Diệp Bân cảm thấy việc theo dõi có thể xảy ra vấn đề cũng không đáng tin cậy.

"Nhưng nó quá nguy hiểm!" Trần Huy vẫn không đồng ý. Gần đây, vì chiếc xe buýt "Đường18"này mà ba người đã chết không rõ nguyên do. Trần Huy không dám để hai người mạo hiểm.

Diệp Bân bước tới và nhẹ nhàng vỗ vai Trần Huy. "Yên tâm đi, tôi tìm người coi số mạng rồi.Tôi có thể sống hơn 90 tuổi, tôi không chết được đâu!"

"Cậu bớt nói chuyện phiếm lại đi! Khi nào rồi còn tin vào bói toán!" Trần Huy biết rằng người kia chỉ đang an ủi mình. Với tính cách của Diệp Bân, sao anh ta có thể đi đoán mệnh được?

"Được rồi! Chúng tôi có biện pháp riêng của chúng tôi, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, sẽ ngay lập tức rời đi." Trương Lam cũng nói thuyết phục Trần Huy.

"Đó là một con quỷ ! Làm sao có thể thoát khỏi khi đã cảm nhận được sự nguy hiểm chứ!" Trần Huy vẫn từ chối để cho bộ đôi này ở lại, nhưng anh biết rằng cuối cùng anh cũng không thể lay chuyển được hai người này nên đã quyết định, "Vậy đi, tôi cũng sẽ ở lại nếu không, tôi sẽ không bao giờ để hai người ở đây hôm nay. "

Nhìn thấy vẻ ngoài quyết đoán của Trần Huy, Diệp Bân chỉ có thể bất lực thở dài, "Được."

Cứ như vậy, Diệp Bân gọi điện thoại và chuyển những bức ảnh được chụp cho thẩm định viên. Sau đó, ba người tìm ba chiếc kính thiên văn và lái chiếc xe đến một nơi khuất, nơi có thể quan sát rõ trạm xe buýt.

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.