Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xe Buýt Ma

Phiên bản Dịch · 1447 chữ

Phía Tây mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời dần dần mờ đi,trái đất trở nên mờ ảo. Lúc này, mặt trăng trên cao đã sự ảm đmả và mờ ảo ấy trong nháy mắt thắp sáng.

"Hôm nay trăng thật sáng!" Trương Lam ăn một chiếc hamburger trong miệng ngước nhìn ánh trăng sáng cảm khái nói.

"May mắn là đêm nay mặt trăng đủ sáng. Nếu không chúng ta nên về nhà đi ngủ đi." Trần Huy trêu chọc.

"Các cậu nói xem , xe buýt đó sẽ xuất hiện trong đêm nay chứ?" Trương Lam cắn miếng burger cuối cùng, dùng tay lau miệng, rồi nhìn sang Diệp Bân, người đang cẩn thận quan sát trạm xe buýt bên cạnh anh.

"Này, ai biết được! Cách đây một thời gian, Tiểu Lưu đã ở lại nơi cậu bé biến mất trong một thời gian dài, nhưng không tìm thấy gì." Trần Huy cười khổ nói, nhưng sau đó nghĩ đến điều gì đó, "Các anh nói xem, chiếc xe buýt này sẽ được lên lịch chứ? Nó sẽ xuất hiện ở một điểm cố định chứ? "

Diệp Bân phớt lờ cuộc trò chuyện giữa hai người, nhìn qua kính viễn vọng, quan sát trạm xe buýt ở đằng xa.

"Cũng rất có thể sẽ xuất hiện vào một thời điểm cố định." Trương Lam nghĩ đến những lời của Trần Huy. Nhưng rồi anh lắc đầu, "Này, bây giờ chúng ta thậm chí còn chưa nhìn thấy xe buýt, chúng ta không chắc nó có thực sự tồn tại hay không, làm sao chúng ta biết khi nào nó sẽ xuất hiện chứ?" Trương Lam bất lực, cho đến bây giờ, Về chuyến xe buýt "Đường 18", cũng chỉ là nghe lời kể của người khác cũng chưa từng tận mắt chứng kiến.

"Bân tử, nghỉ chút đi! Cậu ăn cơm trước đi." Trần Huy cầm một chiếc hamburger ,đưa đến trước mặt Diệp Bân. Thực tế, Diệp Bân đã nhìn chằm chằm vào trạm xe buýt kể từ khi màn đêm bắt đầu buông xuống.

"Được rồi, nhìn chằm chằm lâu như vậy, đôi mắt cũngkhông thể chịu đựng được nữa rồi. Hai chúng tôi đang quan sát đây. Cậu mau đi ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một lúc đi." Trương Lam cũng thuyết phục.

"Huh!" Diệp Bân nghe vậy cũng không khách khí. Anh đặt kính viễn vọng xuống cầmlấy chiếc hamburger từ tay Trần Huy và bắt đầu ăn.

Trần Huy cầm kính viễn vọng quan sát chiếc xe buýt .

Ba người họ thay phiên nhau giám sát trạm xe buýt, đột nhiên trời đã khuya rồi.

"Đã gần mười hai giờ rồi. Tôi sẽ trông coi trước. Hai người sẽ nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi." Trương Lam cầm chiếc kính thiên văn trong tay Diệp Bân ra hiệu cho hai người nghỉ ngơi.

"Được rồi, một giờ sau, Lam ca, hãy đánh thức tôi dậy nhé!" Diệp Bân cũng không khách khí. Sau khi đưa kính viễn vọng cho Trương Lam, anh quay lại xe nghỉ ngơi một chút.

"Tôi cũng nghỉ ngơi một lúc và Bân tử lát nữa nhớ gọi tôi dậy nhé." Trần Huy đang nằm bên cạnh Diệp Bân cũng bắt đầu mê man.

" Buồn ngủ quá!" Trương Lam ngáp một cái, rồi đưa ống nhòm lên, nằm trên nóc xe, theo dõi trạm xe buýt.

Thời gian trôi qua, Trương Lam ngày càng buồn ngủ không ngừng ngáp dài. Chưa đầy nửa giờ theo dõi, Trương Lam đã buồn ngủ không thể chịu được nữa rồi, chỉ còn một mắt mở để theo dõi, còn con mắt còn lại đã khép kín tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.

Ngay khi Trương Lam cảm thấy không thể cầm cự được, đột nhiên, trong kính viễn vọng, một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trước trạm xe buýt mà anh đang theo dõi.

Nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt, Trương Lam tỉnh dậy ngay lập tức, sau đó nhẹ nhàng vỗ vào cửa sổ xe bên dưới, "Này!Trần Huy! Diệp Bân Có động tĩnh rồi!"

Cả hai bị đánh thức bởi tiếng đập, nghe những lời của Trương Lam, cả hai đều lập tức rời khỏi xe. Cả hai đều giơ kính viễn vọng lên và nhìn vào vị trí trạm xe buýt.

Lúc này, trước trạm xe buýt, ánh sáng yếu dần và ánh đèn càng sáng hơn. Khoảng năm phút sau, một chiếc xe buýt bị bỏ hoang,không biết từ chỗ nào từ từ lái xe vào biển báo trạm dừng xe buýt .

"Xuất hiện rồi! Xe buýt đường 18!" Trương Lam nuốt nước bọt, anh ta nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh xe buýt, mã số xe buýt được ghi trên đó chính là "Đường 18".

"Trùng khớp với lời kể của Lưu Gia Hưng." Mắt của Diệp Bân nhanh chóng liếc nhìn vào thân xe, cửa sổ bị vỡ thân xe loang lổ vết rỉ sét, giống hệt như chiếc xe buýt Đường 18 được Lưu Gia Hưng mô tả lại.

" Mờ quá!! Không nhìn thấy được bên trong xe." Trương Lam muốn xem ai ở bên trong xe, nhưng tình hình bên trong xe mờ mịt căn bản không thể nhìn thấy gì cả.

"Bân tử, nhìn vào cửa sổ cuối cùng của xe buýt!" Trần Huy đột nhiên mở miệng. Sau đó, đôi mắt của Diệp Bân và Trương Lam lập tức di chuyển nhìn về hướng Trần Huy nói đến.

"Kia là! Tay gãy!" Diệp Bân và Trương Lam đồng thanh lên tiếng, cả hai đều rùng mình một chút.

Ở cửa sổ ở cuối xe buýt, cậu có thể thấy rõ một bàn tay gãy rủ xuống khỏi cửa sổ. Đầu ngón tay của bàn tay bị gãy, cũng như rỉ máu, trông cực kỳ đáng sợ.

"Có gì đó trên xe buýt!" Giọng nói của Trương Lam khẽ run lên. Bàn tay gãy kia khiến anh cảm thấy ớn lạnh, giờ cũng không dám tưởng tượng bên trong xe buýt còn tồn tại điều đáng sợ gì nữa.

Diệp Bân khuôn mặt bình tĩnh ,cau mày, anh ta cũng bị cảnh đó làm cho chấn động một phen. Trước đây đã từng nghe thấy chiếc xe buýt "đường18" từ miệng người khác, nhưng dù người khác nói gì, trong lòng Diệp Bân không hề sợ hãi, nhưng bây giờ,được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Diệp Bân cũng xuất hiện cảm giác sợ hãi.

"Bân tử, bây giờ phải làm gì?" Trần Huy rời mắt khỏi kính viễn vọng. Sau khi thấy bàn tay bị gãy kia, Trần Huy đã không tiếp tục giám sát nữa.

Diệp Bân không trả lời. Mắt anh ta tiếp tục tìm kiếm trên chiếc xe buýt, trong khi anh đang tìm kiếm, cửa trước của xe buýt lặng lẽ mở ra. Sau đó, Diệp Bân nhìn thấy cảnh tượng khó quên nhất trong cuộc đời anh.

Lúc cửa trước của xe buýt mở ra, một cái đầu đầy máu treo trên cửa trước của xe buýt. Đầu của nó hai mắt hiện ra với tia đỏ thẫm , miệng mở một nửa, diện mạo hung tợn đang nhìn chằm chằm vào phía trước, Diệp Bân nhìn chằm chằm vào chiếc đầu kia. Chiếc đầu kia chầm chậm di chuyển bất chợt chạm vào ánh mắt chăm chút của của Diệp Bân.

"A!" Diệp Bân bất ngờ run rẩy, ném kính viễn vọng trong tay xuống đất. Sau đó, cả người lùi lại, dựa vào phía trước xe, khuôn mặt sợ hãi.

Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Bân, cả Trương Lam và Trần Huy đều hốt hoảng chạy đến.

"Diệp đội!"

"Bân tử!"

"Cậu không sao chứ?" Hai người đồng thanh, dù làTrần Huy hay Trương Lam, cả hai đều không thấy hình ảnh cửa trước xe buýt sau khi mở ra, bởi vậy họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra với Diệp Bân.

"Hoo! Hoo! Hoo!" Diệp Bân thở hổn hển, những giọt mồ hôi lạnh liên tục ứa ra, trong đầu vẫn là cảnh đối mặt với cái đầu kia.

"Ah! Ah!" Diệp Bân run rẩy, hét lên không ngừng.

"Cái này! Phải làm gì đây?" Nhìn bộ dạng của Diệp Bân, Trần Huy hốt hoảng, lập tức nhìn về phía Trương Lam.

Trương Lam cau mày, một lúc sau, ra hiệu cho Trần Huy đỡ Diệp Bân. Sau khi hai người đưa Diệp Bân lên xe, họ không còn quan tâm đến chiếc xe buýt ma kia nữa trực tilái xe đến bệnh viện gần nhất.

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.