Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1191 chữ

Ông nghĩ động tĩnh mà mình gây ra khi phá giải trận pháp sẽ bị vệ binh trong thành nhanh chóng phát hiện và khi họ chạy tới thì sẽ hiểu ra mọi vấn đế. Dù sao thì cả một toà đấu trường sẽ không vô duyên vô cớ bị phong tỏa cách ly với toà thành như vậy mà không thông báo.

Vũ Thạch đã dùng hết thủ đoạn mà mình có để có thể phá vỡ trận pháp rồi tiến vào bên trọng. Động tính lớn đến mức cả toàn thành đều có thể cảm nhận được. Sự chấn động mãnh liệt của cả tòa đấu trường chính là do Vũ Thạch gây ra.

Lúc Vũ Thạch phá vỡ tòa trận pháp xông vào thì vệ binh cũng chưa có tiến đến, không hiểu vì vấn đề gì mạ họ lại chậm chạp như vậy.

Nhưng cũng không thể trách vệ binh bảo vệ thành được. Động tĩnh Vũ Thạch gây ra quá lớn các vệ binh trinh sát khi nhận ra Vũ Thạch là một Võ Đế đã sợ hết hồn.

Từ vẻ bề ngoài thì Vũ Thạch đang công vào trận pháp phong tỏa đấu trường có vẻ như ông không phải là kẻ địch. Nhưng trong tình huống không rõ ràng như vậy các chỉ huy không giám có hành động gì mạo hiểm dù họ có đủ binh lực để bao vây Vũ Thạch. Họ chỉ theo dõi Vũ thạch từ một khoảng cách an toàn và sơ tán dân chúng gần đó trong khi chờ đợi thành chủ tới.

Chuyện này Vũ Thạch cũng có phần không phải nếu như ông không quá nôn nóng mà nói một tiếng với ai đó để họ thông báo cho vệ binh thì đã không đến lỗi như vậy.

“Long nhi con không sao chử?”

“Ôn…” Vũ Long có chút bất ngờ suýt chút nữa thì đã gọi Vũ Thạch là ông nội. may mà câu kịp nhận ra.

“Sư phụ con không sao. Bị thương tuy nặng nhưng không quá nguy hiểm.”

“Mấy người bạo vệ thằng bé đi đám người này giao cho ta là được.”

Vũ Thạch nói với mấy người của học viện.

Anh mắt ông sắc lạnh làm cho đám người Trí Đặng cũng phải run lên mặc dù biết người này không hề có ác ý với mình.

Trí Đặng dẫn theo các giám sát lui lại tạo thành vòng tròn bảo vệ Vũ Long chặt chẽ.

Đám tu sĩ áo đen lúc này đã trở lên rối loạn người vừa xuất hiện quá mạnh mẽ. Chỉ một chiêu đã giết chết một người trong bọn họ như sắt rau vậy.

Vũ Thạch cũng không để cho đám tu sĩ này có nhiều thời gian vì hành động sau đó của ông khiến chúng thật sự sợ hãi. Thân hình Vũ Thạch lóe lên rồi biến mất mỗi lần như thế là một tên trong số chúng mất mạng.

Đây là một cuộc đồ sát theo đúng nghĩa. Vũ Thạch mặt không cảm tình sách theo cây đao đoạt mệnh tước đoạt đi sự sống của những kẻ muốn giết chết đứa cháu yêu quý của mình.

Tên sát thủ giao chiến kìm chân Trí Đặng lúc trước nhận ra tình huống không ổn, hắn biết người vừa tới quá mạnh mẽ liền lấy ra một chiếc kèn thổi lên. Tiếng kèn vang vọng khắp đấu trường.

Vũ Thạch cũng không có ngăn cản tên sát thủ này. Ông biết hắn đang thổi kèn hiệu cầu viện.

Đối với Vũ Thạch hiện giờ ông muốn giết càng nhiều càng tốt. Đến bao nhiêu ông giết bấy nhiêu. Chỉ có vậy ông mới phát tiết được sự giận dữ trong lòng mình.

Đám Võ Hoàng bên phía đám sát thủ nghe được tiếng kèn thì hoảng hốt. Chúng không thể hiểu được đám thuộc hạ với quân số đông đảo như vậy tại sao lại thổi kèn hiệu cầu viện. Dù không rõ tình huống, chúng vẫn phải buông vây khốn mấy người trưởng lão của học viện Lôi Chấn phá vỡ vách ngăn gian phòng lao ra ngoài sân đấu trường.

Nhưng điều này là vô vọng Võ hoàng đầu tiên của đám sát thủ lao tới còn chưa kịp hiểu rõ tình huống thì đã bị Vũ Thạch chém làm hai nửa.

Hai vị Võ Hoàng tầng 7 mạnh nhất của chúng nhận ra được Vũ Thạch là một vị Võ Đế thì đã rất hoảng sợ.

Chúng còn không kịp phản ứng gì thì Vũ Thạch đã giết chết một tên trong số chúng và tên này chỉ kịp kêu lên hai từ “Đế” “Lui”

“Muốn chạy sao? Bất kỳ kẻ nào muốn thương tổn đến đồ đệ của ta đều phải trả giá thật lớn. Cái giá đó các người chỉ có thể lấy mạng mình để trả.” Vũ Thạch lạnh băng nói.

“Tử lệnh!” Tên Võ Hoàng tầng 7 còn lại tuyệt vọng phát ra mệnh lệnh.

Đám sát thủ Võ Hoàng lấy ra một bình đan dược uống vào. Khí tức của chúng sau đó bộc phát ra một cách mạnh mẽ.

Hai con mắt của đám sát Võ Hoàng thủ trở lên huyết hống chúng lao về phía Vũ Thạch tấn công.

Đám sát thủ đã bị bức đến tuyệt cảnh và chúng đã phải sử dụng một loại cấm dược mà trong thời gian ngắn sẽ cho chúng sức mạnh lớn hơn so với bình thường nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn có thể phải trả giá bằng chính mạng sống của chúng. Trong hoàn cảnh này chúng không có lựa chọn nào khác.

Uống vào cấm dược đám sát thủ có thể tăng một mảng lớn sức mạnh qua đó phối hợp với nhau đối chiến với Vũ Thạch nhưng chúng không ngờ được rằng Vũ Thạch không phải một Võ Đế tầm thường. Ông là một Võ Đế tầng 4 điều này thì đám sát thủ không thể ngờ đến.

“Bố…” Sát thủ Võ Hoàng tầng 7 không kịp nói xong thì đã bị Vũ Thạch bóp gãy cổ mà chết.

“Chúng ta thật sự xong rồi.” Một vị sát thủ Võ Hoàng tầng 6 tuyệt vọng nói. Dù không nghe hết được đồng bọn nói hết câu nhưng vẫn có thể đoán được đồng bọn của mình nói gì. Nếu Vũ Thạch chỉ là một Võ Đế tầng 1 thì với cấm dược chúng cũng có thực lực chiến với ông một trận, nhưng sức mạnh của Vũ Thạch đã vượt qua khả năng của chúng.

Vũ Thạch trở thành cơn ác mộng với đám sát thủ.

Các trưởng lão của học viện khi thấy đám sát thủ từ bỏ vây giết mình thì trong lòng đại hỉ. Họ cho rằng thành chủ đã đem theo vệ binh đánh vào.

Đuổi theo đám sát thủ ra sân thi đấu thì các trưởng lão mới nhận ra suy đoán của họ hoàn toàn sai. Người đến cứu viện họ không phải thành chủ mà là một vị Võ Đế xa lạ.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.