Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia tay

Phiên bản Dịch · 1828 chữ

Chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp mặc bộ trang phục của nha hoàn chạy đến. Nữ nhân này có gương mặt dễ nhìn, tóc dài bay theo gió, nếu như bộ y phục cô mặc không phải là y phục của nha hoàn thì người khác nhìn vào sẽ nghĩ nàng là tiểu thư của danh môn nào đó.

Tên nàng là A Bích, là nha hoàn của hôn thê của Lục Huyền, thường ngày họ nói chuyện với nhau đều thông qua nha hoàn này để chuyển lời.

Nghe thấy nàng gọi tên mình, trong lòng Lục Huyền thoáng chút không vui, chỉ là một tên nha hoàn mà dám gọi tên chủ tử của mình, thật là làm càn quá mức!

Nhưng vì ngài mới tái sinh chưa được bao lâu, ký ức vẫn chưa dung hợp, nên cũng không dám so đo quá nhiều, chỉ lạnh lùng đáp lại: “Chuyện gì?”

Đôi mắt đen sâu thẳm kia như muốn cuốn hút đối phương vào trong.

A Bích thoáng giật mình, Lục Huyền chỉ mới nhẹ nhàng nhìn lướt qua quan sát nàng đã khiến cho nàng toát mồ hôi lạnh cả người, cảm giác như nàng đang đối diện với một con yêu thú, khiến cho tâm tư nàng không còn đủ bình tĩnh để nghĩ ra cách để phản kháng lại.

“Lục Lục thiếu gia.” A Bích run sợ khúm núm lên tiếng, đồng thời thay đổi xưng hô: “Đại đại tiểu thư mời người đến trước phủ gặp mặt.”

Một lời nhắn rất bình thường của mỗi ngày, nhưng ngay lúc này đột nhiên cảm giác rất khó khăn.

Lục Huyền lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn nhiều lời với ả nha hoàn, không đáp trả đã xoay người rời khỏi bãi tha ma, để lại một mình A Bích ở đó.

Đợi sau khi Lục Huyền rời đi, A Bích đã bủn rủn tay chân ngồi chết trân tại chỗ, cả nữa ngày trời cũng không đứng dậy được, thật sự rất đáng sợ, một ngày của tên phế nhân Lục gia vẫn chưa hết, sao khí sắc đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, hắn chẳng qua chỉ là tên phế nhân phạm mệnh tầng hai, nhưng khí chất từ người hắn toát ra lại có thể đem so sánh với đại quái thú trong truyền thuyết. .

May mắn tuy rằng A Bích chỉ là nha hoàn, nhưng nàng cũng có tu luyện và đã là phạm mệnh tầng ba, chứ nếu không thì bị cái nhìn trừng mắt của Lục Huyên, không chừng cô đã bị dọa đến vãi cả nước tiểu ngay tại chỗ.

“Vị hôn thê? Là Hàn Chi Vận sao?” Lục Huyền đi được một đoạn đường, trí nhớ dung hợp đã gần như hoàn toàn, lúc này ngài mới nhớ ra vị hôn thê của ngài rốt cuộc là ai.

Trong ký ức, tên phế nhân đại thiếu gia Lục gia này quả thực có vị hôn thê xinh đẹp tuyệt trần, rất lâu trước đó, lúc mà thế lực của Lục gia còn to lớn như mặt trời giữa ban trưa, ngay thời điểm đó đã định chuyện hôn ước của Lục Huyền, nhưng vì lúc đó tuổi của hai người còn nhỏ, quan hệ cũng rất tốt, nên cũng được coi như hôn ước đính sẵn của hai người.

Nhưng sau này, khi hai người đã chính thức bước vào con đường võ đạo, khả năng thiên phú tu luyện cũng dần dần được thể hiện ra, Hàn Chi Vận cũng bắt đầu ít qua lại với Lục Huyền, cho đến sau cùng, hai người trò chuyện với nhau đều thông qua nha hoàn truyền lời.

“Thôi kệ, dù sao thì cũng đã hồi sinh, đoạn nghiệt duyên này, ta nên cắt đứt cho xong.”

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Huyền bèn bước đi nhanh hơn.

Đi đến trước cửa Lục phủ, ngài nhìn thấy nữ nhân mặc đầm trắng đứng ngay đó.

Người nữ nhân đó, chính là Hàn Chi Vận, vị hôn thê của Lục Huyền.

“Ngươi đến rồi.” Hàn Chi Vận nhìn cát bụi trên người Lục Huyền, vẻ mặt kỳ quặc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự đã ngủ cả đêm ở trong quan tài sao?”

Quan tài?

Lục Huyền nhất thời chưa định hình, suy nghĩ một lúc, rồi mới lục được một đoạn ký ức ra.

Đại thiếu Lục Gia này sở dĩ đột nhiên nằm trong quan tài là vì câu nói đùa của Hàn Chi Vận, cái gì mà cửu tinh liên châu, thiên cẩu thực nguyệt, chỉ cần nằm ở nơi khí âm nặng nhất, cho dù là phế nhân rác rưởi thiên bẩm đi nữa, thì cũng sẽ trở thành công lực tăng bội lần, có thể miễn được chục năm khổ luyện.

Vốn dĩ ban đầu chỉ là nói đùa, nhưng với cái não phế nhân của Lục đại thiếu gia sau khi suy nghĩ đảo hai vòng, lại thành câu nói thật, dù sao thì thử một chút cũng không tổn thất gì.

Kết quả đã rõ ràng trước mắt, một vị đại đế mang đầy hận thù đã trở ra từ cổ quan tài!

Nghĩ đến đây, Lục Huyền nhìn nàng với ánh mắt cổ quái, nếu như không vì câu nói đùa của cô, người đoán chắc mình không biết phải ngủ thêm bao nhiêu năm nữa.

“Thôi kệ. lấy công chuộc tội, coi như miễn tội chết vì dám trêu ngươi đại đế cho ngươi vậy.”

Trong thời gian ngắn ngủi, mà Hàn Chi Vận đã đi một vòng qua quỷ môn quan, được đầu thai rồi, nàng không hề phát giác và tiếp tục nói tiếp: “Lục Huyền, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Vừa đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn nói với nàng.” Ánh mắt sắc lạnh của Lục Huyền chuyển sang bình thản, ký ức hai kiếp đã dung hợp gần như hoàn toàn, ngài cũng bắt đầu thích ứng với thân thể mới của mình, ngài của bây giờ, tạm thời vẫn chưa phải là vị đại đế hô mưa hoán gió oai phong lẫm liệt, nên bất đắc dĩ phải yên tâm chịu tu luyện một thời gian, dung nhập hoàn toàn với thân thế Lục Huyền này mới là điều quan trọng.

Thế nên người bình thản mở miệng nói: “Nàng nói trước đi, ta nói sau cũng được.”

Tuy rằng ngài đã cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng cái điều mạc nhiên và siêu nhiên từ tận trong xương tủy lại không cách nào có thể thay đổi được.

Cũng may là Hàn Chi Vận đang suy nghĩ đến chuyện khác, cho nên không để ý đến sự khác biệt của Lục Huyền.

“Lục Huyền, chúng ta chia tay đi.” Hàn Chi Vận đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất kiên quyết mà Lục Huyền chưa bao giờ thấy qua.

Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Lục Huyền không phải là phẫn nộ, mà là thắc mắc.

Cảm giác bị người khác dùng lời nói đả kích là như thế nào.

Bây giờ Lục Huyền đã có thể hiểu được.

Những lời này vốn dĩ là hắn định nói trước, nhưng không ngờ lại được vuột ra từ miệng của Hàn Chi Vận, có vẻ như còn có ý khiêu khích khinh thường trong lời nói.

“Cho nên, nàng cố tình nhắn ta đến đây chỉ để nói như vậy?” Sắc mặt Lục Huyền vẫn như thường, không hề có chút gì gọi là nản lòng hay buồn bả.

Có lẽ vì phản ứng của Lục Huyền không như mong đợi của mình, Hàn Chi Vận cảm thấy có chút bất thường, nhưng nàng vẫn lên tiếng nói: “Đúng vậy, Lục Huyền, ta cảm thấy chuyện này ta cần phải nói rõ cho ngươi biết, tuy là phụ thân của ta và phụ thân của ngươi là bạn tốt của nhau, nhưng chắc bản thân ngươi phải biết cách biệt giữa hai chúng ta là chênh lệch như thế nào.”

“Chênh lệch?” Bất giác Lục Huyền cảm thấy nực cười.

“Ngươi chẳng qua là tên phế nhân thiếu chút nữa là bị đuổi ra khỏi học viện!” Hàn Chi Vận nói mà không hề nể nang tình nghĩa: “Nhưng còn ta thì khác, ta vốn trời sinh thông minh, dung mạo hơn người, chính ngày hôm qua đây, Quy Vân Tông đã bỏ rơi cành ô liu cho ta, tương lai của ta còn rộng mở, ta không thể để tên phế nhân như ngươi trói buộc ta cả đời ở cái thôn Ô Sơn nhàm chán này:”

“Lục Huyền à, ngươi tỉnh lại đi, ngươi chẳng qua chỉ là con cóc còi dưới đất, ta là thiên nga cao quý trên trời, định mệnh của hai chúng ta là không chung một thế giới, bây giờ ta và ngươi chia tay trong yên bình, có thể trong tương lai còn có thể làm bạn bình thường, buông tay đi, đừng làm phiền ta nữa.”

Hàn Chi Vận nói một tràn xông xáo như pháo nổ, khiến cho Lục Huyền nhất thời không hiểu rõ, nhưng sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng ngài cũng hiểu được ý của Hàn Chi Vận, nói chung hàm ý của nàng là đại đế này không xứng với nàng ta- con kiến với phàm mệnh tầng năm.

“Được, vậy ta chúc nàng hậu tiền cảnh quang minh vậy.” Lục Huyền gật gật đầu, lạnh nhạt nói.

Nói xong, Lục Huyền vừa chuẩn bị xoay người rời đi, chợt lúc này Hàn Chi Vận như nghĩ ra điều gì đó, nàng nói: “Đợi đã, ngươivừa rồi không phải có chuyện muốn nói với ta sao? Ngươi nói đi.”

“Thật ra thì cũng không có gì, cũng gần giống như những lời nàng vừa nói thôi, chẳng qua chỉ là bị nàng giành nói trước, nên ta cũng không cần lập lại nữa.” Lục huyền nhún vai.

“Còn nữa, lời nàng vừa nói có một câu nói không sai.”

“Quả thật chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, không phải Lục Huyền ta không xứng với nàng, mà là nàng Hàn Chi Vận cao phan không nổi Lục Huyền ta!”

“Chớ nói đến Quy Vân Tông nho nhỏ của nàng, cho dù là cả Xích Khung đế quốc, nguyên cái Tinh Thần Đại Lục! Ta đã khi nào để mắt tới đâu?”

“Cái cảm giác ưu việt của nàng, trong mắt ta một xu cũng không đáng!”

“Tầm nhìn của nàng quá nông cạn, nông cạn đến nổi chỉ bằng một phần ba đế quốc này, còn cái ta nhìn thấy, cả đời này của nàng cũng sẽ không thể nào chạm đến được.”

Nói xong Lục Huyền bèn xoay người thản nhiên rời đi, bỏ mặc Hàn Vận Chi cái biểu cảm kinh ngạc.

Bạn đang đọc Vũ Đế Trở Lại (Dịch) của Vi Thiên Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FANNY168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.