Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐẠI ĐẾ TRỞ LẠI

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

“Ta đang ở đâu vậy?”

“Rốt cuộc ta là ai?”

Tại bãi tha ma Lục gia, một cổ quan tài không ngừng rung lắc, giống như bị một thế lực nào đó thúc đẩy, đột nhiên một đường sấm chớp lóe sáng, bổ thẳng vào phía trên cổ quan tài.

Cổ quan tài bị sét đánh nát thành mấy mảnh, một người thanh niên mặt trắng bệch từ trong đó từ từ đứng dậy

Người loạng choạng nhìn quan sát xung quanh tứ phía, trong mắt hắn chứa đầy sự mê hoặc và xa lạ.

Thật lâu sau đó, hắn mới thở một hơi thật dài.

“Không thể ngờ được, quả nhiên ta đã có thể sống lại.”

“Hơn nữa còn được phục sinh trong cái thế giới của ba ngàn năm sau sao.”

Người đó là Lục Huyền, vốn là Võ Tôn đại đế của Tinh Thần Đại Lục, ở ba ngàn năm trước, ngài gần như đã quét sạch cả một mảnh lục địa rộng lớn, không một địch thủ. Đồng thời, thực lực của ngài đã đem đến cho ngài danh dự, địa vị, quyền lực, phụ nữ.

Có thể nói, tất cả những ham muốn, dục vọng trong cuộc đời của đàn ông, ngài đều sở hữu tất cả.

Nhưng có một thứ ngài chưa thõa mãn, đó chính là trường sinh, cho dù cường tráng khỏe mạnh như đại đế, cũng không thể suốt đời không chết, thế nên ngài quyết định thăm dò thượng cổ di tích, trải qua cửu tử nhất sinh, tuy rằng đến cuối cùng ngài cũng đạt được bí mật của trường sinh.

Nhưng điều mà ngài không thể ngờ được, người phụ nữ mà ngài yêu quý nhất cấu kết với huynh đệ tốt nhất của ngài, ngay đúng thời khắc ngài bước ra từ khu di tích đó đã xảy ra bạo loạn.

Trong hoàn cảnh không hề có chút phòng bị nào, đã để cho bọn họ ám sát thành công, ngài ôm hận mà ngã xuống.

“Ha ha, tiện nhân Thanh Liên, ta đối đãi với nàng không tệ, cảm tình của mấy ngàn năm không bằng với bí mật của trường sinh, nàng có biết rằng, ngày hôm đó sau khi ta có được bí mật của trường sinh, người ta muốn chia sẽ đầu tiên chính là nàng”

Lục Huyền cười thảm một tiếng, nhân trung lộ rõ sự lạnh lùng và thất vọng.

Cả một đời người của ngài, xưa nay không hề có đối thủ xứng tầm, giao hữu lại rất ít, Thanh Liên là hồng nhan tri kỷ duy nhất của ngài,cũng là vì muốn cùng nàng trường tương tư thủ, Lục Huyền mới quyết định một mình mạo hiểm đi vào khu thượng cổ di tích với muôn trùng hiểm nguy.

“Người đời thường nói ‘độc nhất phụ nhân tâm’, xem ra đúng thật là như vậy!”

Lục Huyền đem bi thương cất vào trong lòng, mắt ngài sắc lạnh, khóe miệng khẽ nhếch với góc độ cực nguy hiểm, một kiểu sát khí nhất thời từ người ngài bộc phát ra, thêm vào gương mặt âm trầm đáng sợ, dáng vẻ của người trở về để phục thù.

Nhưng mà, may mắn là…

Từ lúc vừa mới đoạt được bí mật của trường sinh, Lục Huyền đã tự mình nhỏ máu lên trên khiến cho pháp bảo này phải nhận mình làm chủ.

Đó là một viên châu nhỏ, tên gọi Huyền Hoàng Châu, cũng chính nhờ hạt châu này mà Lục Huyền không thật sự chết, vẫn còn sót lại một chút hồn phách đang từ từ được ôn dưỡng lại.

Trải qua ba ngàn năm, linh hồn của Lục Huyền mới từ từ đạt được đến mức độ hồi sinh, nếu không nhờ vậy thì đều mang tên là Lục Huyền, nhưng tên Lục Huyền xui xẻo kia sẽ không biết phải ngủ đến thời đại nào.

Coi như đoạt xá, mà cũng có thể nói là dung hợp.

Trong ký ức, ngài là đại thiếu gia của Lục gia, phụ thân là Lục Sơn, cũng là tộc trưởng của một gia tộc có danh tiếng tại thôn Ô Sơn.

Thôn Ô Sơn chỉ là một địa danh nhỏ, phụ thân Lục Sơn là một địa chủ điển hình, còn ngài cũng chính là đứa con ngu xuẩn điển hình của địa chủ gia.

Vì đứa con ngu xuẩn này, Lục Sơn đã hao tốn phần lớn gia tài, tận dụng tất cả mối quan hệ mới có thể đưa Lục Huyền vào học viện Linh Tiêu ở Xích Khung đế quốc.

Kết quả không ngờ tới là, đứa con ngu xuẩn này không chỉ tố chất có phần đần độn, mà lại không có tư duy cầu tiến, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, sắp đến tuổi trường thành rồi mà vẫn cứ như đứa trẻ chỉ dừng lại ở cảnh giới phàm mệnh cấp hai.

Hai ngày trước, còn bị học viện cảnh cáo, xém chút nữa bị đuổi ra khỏi học viện, Lục Sơn lại phải nào là tặng lễ, nào là là cười làm lành giải thích xin lỗi, khó khăn lắm mới có thể giữ lại đứa con ngu xuẩn này ở lại học viện.

“Không ngờ rằng hiện thân của ta lại là cái tên phế nhân như vậy?” Trong lòng Lục Huyền dấy lên sự bất bình.

Một quá trình Võ đạo, được chia làm mấy giai đoạn khác nhau.

Chỉ mỗi phàm mệnh cảnh giới một, lại có thể chia làm chín giai đoạn nhỏ nữa.

Người bình thường, chỉ cần chịu cực khổ luyện, tám năm mười năm là có thể luyện thành công tầng thứ năm, nhưng với Lục thiếu gia, đã gần mười tám tuổi sắp trưởng thành rồi, vẫn còn ở tầng hai của cảnh giới phạm mệnh.

Không thể không công nhận rằng: thật đúng là phế nhân.

“Ra khỏi khu mồ này rồi tính tiếp vậy.” Lục Huyền vỗ vỗ cát bụi dính trên người, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.

“Lục Huyền, quả thật ngài còn ở đây.”

Bạn đang đọc Vũ Đế Trở Lại (Dịch) của Vi Thiên Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FANNY168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.