Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Gian Tổ Thạch

Tiểu thuyết gốc · 2602 chữ

Không biết đã qua thời gian bao lâu , Lạc Vũ rốt cuộc tỉnh dậy

Đập vào mắt hắn , là vô cùng vô tận bóng tối , không có bất cứ một điểm sáng , đủ để người sinh tuyệt vọng , đến nỗi tất cả giác quan đều không có tác dụng

- Đây là địa ngục sao ?

Lạc Vũ nhìn khắp vô tận bóng tối , khẽ thì thào

Chợt , trong không gian xuất hiện một quang điểm màu lam nhỏ

Trong tầm mắt kinh ngạc của Lạc Vũ , quang điểm từ từ đến gần hắn , rồi tán đi quang mang bao bọc , lộ ra chân thân là một viên tinh thạch màu lam

Lạc Vũ sắc mặt đại biến , không tự chủ được lùi về phía sau . Bởi vì hắn nhận ra , viên tinh thạch màu lam này giống hệt với viên Lam Minh Ngọc mà Mẫu Bích Hổ đưa cho hắn

Lạc Vũ đã có trước đó giáo huấn , lần này đương nhiên sẽ không khờ dại đi chạm vào viên Lam Minh Ngọc này

Bỗng , từ trong hư không nhô ra một viên thú trảo , bóp chặt lấy viên Lam Minh Ngọc này

Nhưng cũng trong khoảnh khắc con thú trảo này bóp lấy Lam Minh Ngọc , một cỗ lực lượng từ trong Lam Minh Ngọc phóng ra , chấn động không gian xung quanh

Ngay cả con thú trảo này cũng bị chấn đến vỡ ra , máu chảy như suối

Bất quá , mặc cho vết thương chồng chất , con thú trảo này vẫn mảy may không thả ra nắm tay

Thế nhưng , dù cho nó không thả nắm tay cũng không có nghĩa là có thể giữ được Lam Minh Ngọc . Chỉ thấy không gian thoáng ba động một chút , Lam Minh Ngọc bỗng xuất hiện trong không gian cách thú trảo vài thước

Vừa hiện ra , nó liền hóa thành một tia sáng bắn về phía Lạc Vũ , dọa đến người sau muốn lùi lại , lại phát hiện cả cơ thể như bị định trụ , ngay cả nhấc ngón tay cũng không thể , chỉ có thể trở mắt nhìn Lam Minh Ngọc từ từ lại gần

Mà lúc này , trong không gian bỗng có tiếng gào thét :

- Không , Không Gian Tổ Thạch , ta mới là chủ nhân của ngươi !

Nhưng Lam Minh Ngọc lại không dừng lại mảy may , tiếp tục di chuyển cho đến khi tiến vào cơ thể Lạc Vũ , hòa cùng một thể với hắn

Lam Minh Ngọc vừa mới hòa vào một thể , Lạc Vũ liền cảm nhận được cơ thể như đang thăng hoa , phảng phất cả vùng không gian này đã hòa cùng một thể với hắn , chỉ cần giơ tay là có thể chưởng khống tất cả

Đồng thời , hắn cũng nhìn thấy nhiều hơn một số thứ

Trước mặt hắn , nguyên vốn là hắc ám không gian , bỗng nhiên nhiều hơn một con yêu thú khổng lồ . Yêu thú cao lớn tựa như núi , hình dáng giống như mèo , toàn thân màu đen , ngay cả đôi cánh trên lưng cũng một màu đen tuyền , chỉ có hai đôi mắt màu ngân sắc phá lệ nổi bật .

Thật vất vả nhìn thấy một sinh linh trong không gian tối đen này , Lạc Vũ muốn nói gì , nhưng đại miêu đã nói trước :

- Ngươi , tự sát đi !

Cái quỷ gì !

Lạc Vũ dựng tóc gáy lui về sau mấy bước . Con đại miêu này không những biết ngôn ngữ nhân loại , mà còn bảo hắn tự sát , đây rốt cuộc là chuyện quỷ dị gì

Lạc Vũ còn chưa tiếp lời , đại miêu đã nói tiếp :

- Cho ngươi hai cơ hội . Một là lập tức tự sát , hai là để ta ra tay tra tấn ngươi đến chết . Khuyên ngươi nên chọn tự sát , nếu để ta ra tay ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là sống không bằng chết

Âm thanh rất từ tốn , nhìn không ra hỉ nộ , nhưng đủ làm Lạc Vũ căng thẳng

Nhìn kích thước của con đại miêu này , chỉ cần một hơi thở là đủ để giết hắn

Lạc Vũ nhìn đại miêu , trong lòng dãy dụa kịch liệt

Đại miêu đã mất kiên nhẫn , lạnh nhạt nói :

- Thế nào , còn chưa tự sát ?

Một lúc sau , Lạc Vũ mới nói :

- Ta sẽ không tự sát , cũng sẽ không để ngươi giết ta

Đại miêu ánh mắt dần chuyển băng lãnh , giọng nói cũng lạnh lẽo hơn :

- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi ?

Lạc Vũ cố giữ cho tinh thần trấn định , nói :

- Thứ cho ta nói thẳng , nếu như ngươi có thể giết ta , vậy đã sớm ra tay , làm sao còn dài dòng làm gì ? Ta biết , đối với võ giả tu vi cao thâm , những kẻ tu vi thấp kém như ta còn chẳng bằng sâu kiến , huống chi là yêu thú như ngươi ?

Đại miêu nhìn chằm chằm Lạc Vũ , bầu không khí trong lúc nhất thời im lặng đến cực điểm . Một lúc sau , đại miêu mới thở dài , nói :

- Ngươi nói đúng , tình huống hiện tại của ta xác thực không dễ dàng xuất thủ

Lạc Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm , đã cảm thấy một luồng áp lực như núi đè nặng lên cơ thể khiến hắn khuỵu xuống . Lạc Vũ gian nan ngẩng đầu lên thì thấy con đại miêu lúc trước đã phóng đại lên gấp hàng nghìn hàng vạn lần , Lạc Vũ hiện tại còn chưa bằng một cái móng chân của đại miêu

Đại miêu ánh mắt nghiêm lại , mở miệng lộ ra răng nanh trắng buốt , giọng như ác quỷ từ Cửu U Địa Ngục gọi lên :

- Nhưng , ngươi cũng đoán sai !

Kế đó , áp lực bỗng nhiên tang mạnh , trên vai Lạc Vũ lúc này như cõng một tòa núi lớn , nặng đến mức khiến hai đầu gối hắn đã có chút không chịu nổi , dần khuỵu xuống , nhưng áp lực vẫn không có chiều hướng dừng lại

Lạc Vũ vạn vạn không ngờ , con đại miêu này vẫn có thể ra tay với hắn . Đây mới chỉ là uy áp của nó thôi đã mạnh như vậy , nếu như nó ra tay thì chỉ cần trong chốc lát có thể khiến hắn hồi phi yên diệt

Đại miêu đạm mạc nhìn Lạc Vũ , như nhìn sâu kiến , nói :

- Quỳ xuống !

Theo lời nói , uy áp lại tang mạnh một mảng lớn , đến mức xương cốt Lạc Vũ đã bắt đầu kêu “ cách cách “ , làn da vỡ ra , máu chảy nhuộm cả người hắn thành một huyết nhân

Nhưng dù vậy , Lạc Vũ vẫn kiên trì chống đỡ , hai chân dù có khuỵu xuống , nhưng vẫn chưa hề quỳ !

Lạc Vũ gắt gao nhìn chằm chằm đại miêu , gào thét :

- Mơ tưởng !

Đại miêu tức giận , giơ trảo lên vỗ xuống

Một trảo này lớn như có thể che khuất cả bầu trời , sợ rằng dù gì có Vọng Nguyệt Tông tại cũng có thể bị một trảo này đánh thành khói bụi , càng đừng nói đến một tên đệ tử nhỏ nhoi như Lạc Vũ

Bất quá , một trảo này không thể nào vỗ xuống

Bởi vì ngay tại thời điểm lúc đại miêu định vỗ xuống , không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số xích sắt , trong chốc lát đã đem bao vây toàn thân đại miêu , mà cỗ uy áp kinh khủng kia cũng biến mất vô ảnh vô tung

Đại miêu sắc mặt đột biến , gào thét :

- Không thể , ta mới là chủ nhân của ngươi , ngươi không thể làm vậy với ta

Nhưng mặc kệ đại miêu gào thét thế nào , xiềng xích vẫn không ngừng co rút lại . Mà xích sắt càng co rút lại , hình thể đại miêu cũng theo đó co rút lại , khí thế cũng hạ xuống vô số lần

Chỉ một lúc sau , vạn trượng đại miêu đã co lại đến mức chỉ nhỏ bằng một con mèo đen nhỏ , nhìn qua không khác gì so với bình thường hắc miêu , chỉ là đôi mắt của nó vẫn là một màu ngân sắc

Đại miêu hai mắt nhìn chằm chằm Lạc Vũ , như muốn đưa hắn ăn tươi nuốt sống

Lạc Vũ như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết , nằm xuống đất thở dốc . Trong lòng đang tính toán sẽ xử lý con đại miêu này như thế nào , xém chút nữa bị nó hại chết , Lạc Vũ tất nhiên không thể bỏ qua cho nó

Nhưng loay hoay một lúc sau Lạc Vũ mới phát hiện hắn căn bản không thể làm gì con mèo này , đại miêu giống như chỉ là một hư ảnh chứ không phải thực thể , dù cho thân mình bị trói chặt nhưng mọi công kích của Lạc Vũ đều chỉ có thể đánh xuyên qua nó chứ không thể nào chạm vào được

Đại miêu mỉa mai nhìn Lạc Vũ , nói :

- Chỉ bằng dăm ba công phu mèo ba chân của ngươi , mơ tưởng chạm vào bản vương

Thân thể của nó hiện tại bị màu bạc xích sắt trói chặt , lại dám nói lời kiêu ngạo , xem ra thì thật buồn cười , nhưng Lạc Vũ lại không cười nổi

Hắn không biết xích sắt này có thể trói buộc được con mèo này bao lâu , vạn nhất như để xổng ra , con mèo này có thể sẽ một kích giết chết hắn

Đánh không lại , lại không chạy trốn được , Lạc Vũ quyết định ngồi xuống trò chuyện với nó :

- Tiểu miêu , nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là thứ gì ? Đây là đâu ?

Lập tức , đại miêu nhảy dựng lên , tức giận thét :

- Tiểu miêu ? Ngươi gọi ai tiểu miêu ? Cả nhà ngươi mới là tiểu miêu . Nói cho ngươi biết , mau mau trả lại Không Gian Tổ Thạch cho bổn vương . Bằng không một khi bổn vương thoát khốn sẽ hành hạ ngươi đến sống không bằng chết

Lạc Vũ không sợ hãi , nói :

- Không Gian Tổ Thạch ? Ý ngươi nói chẳng lẽ là viên Lam Minh Ngọc lúc nãy chui vào cơ thể ta ? Nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy , nó tự động muốn đi vào , ta lại không thể ngăn cản , cũng không phải là cố ý lấy đồ của ngươi . Về phần lấy nó ra , hiện tại ta còn không cảm ứng được nó có còn tồn tại trong cơ thể ta hay không thì làm sao lấy ra ?

Đại miêu ngẫm nghĩ một lát , cảm thấy có lý , giọng hơi hòa hoãn :

- Nếu như vậy bổn vương cũng không trách ngươi nữa . Như vậy đi , chỉ cần ngươi tự sát , Không Gian Tổ Thạch sẽ lại trở thành vô chủ , bổn vương liền có thể lấy lại nó

Đại miêu giọng nói bình thản , như nói một chuyện vô cùng bình thường

Lạc Vũ trợn mắt lên , con mèo này lại muốn hắn tự sát . Lạc Vũ lại nói :

- Có thể không tự sát sao ?

Đại miêu lắc đầu , nói :

- Không thể , tu vi của ngươi quá thấp không thể lấy ra được , mà bổn vương bị phong cấm cũng không thể giúp ngươi được , chỉ có thể để ngươi tự mình tự sát mới có thể lấy ra Không Gian Tổ Thạch được

Lạc Vũ nói :

- Vậy xong , chúng ta không có chuyện để nói

Đại miêu giận dữ nói :

- Khốn kiếp , rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật . Quả là phường trộm cắp vô liêm sỉ , đợi bản vương thoát khốn nhất định làm gỏi ngươi

Lạc Vũ không chú ý đến nó , con mèo này căn bản không thể nói lý

Bông nhiên , Lạc Vũ cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ , giống như là có cái gì đang mời gọi hắn

Cảm giác này rất mãnh liệt , khiến Lạc Vũ cảm giác như đó là thứ thân thiết nhất với hắn

Do dự một lúc , Lạc Vũ vẫn là quyết định đi tới

Đi một lúc lâu sau , Lạc Vũ mới thấy được đó là một cái quang điểm màu vàng

Quang điểm lớn bằng nắm tay , nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bên trong nó là một quyển trục

Lạc Vũ không biết quyển trục này là gì , nhưng trong thâm tâm hắn luôn có một cảm giác thúc đẩy nhất định phải có được quyển trục này , giống như quyển trục này chính là một phần sinh mệnh của hắn

Lạc Vũ không rõ vì sao lại có cảm giác này , nhưng hắn bất tri bất giác đã chạm vào quang điểm

Ngón tay vừa chạm vào , quang điểm trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh

Mà trong đầu Lạc Vũ , lại có thêm một đoạn ký ức to lớn

Thiên Diễn Vô Cực Kinh !

Chỉ mới đọc sơ qua nội dung của đoạn ký ức này , Lạc Vũ đã cảm thấy kỳ ảo không cách nào hình dung

Loại cảm giác này giống như phàm nhân đọc được một công pháp của người tu võ , thâm ảo đến không cách nào hiểu được , nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự lợi hại bên trong nó

Có thể nói , Thiên Diễn Vô Cực Kinh này là một bản tâm pháp tu luyện , so với tâm pháp Luyện Khí Quyết mà hắn đang tu luyện thì thâm ảo hơn vô số lần . Việc này đối với Lạc Vũ bây giờ như là tìm được một con đường sáng trong bóng tối vô tận

Bốn năm trong Vọng Nguyệt Tông , không ai hiểu được hắn đã khuất nhục như thế nào

Một kẻ chỉ dừng bước ở Đoán Thể Cảnh Tứ Trọng bốn năm , đã không có tương lai đáng nói . Người như thế ở trong Vọng Nguyệt Tông giống như ung nhọt , không chỉ đám đệ tử khinh thường mà còn bị cao tầng ghét bỏ

Đến nỗi , ngay cả nàng , người thân cận nhất của hắn cũng rời đi

Nhưng hiện tại có được Thiên Diễn Vô Cực Kinh trong tay , Lạc Vũ biết hắn còn một cơ hội , là thượng thiên cho hắn cơ hội

Truy cầu võ đạo , đăng đỉnh thiên hạ

Nói với nàng , năm đó câu kia “ hai chúng ta không cùng một thế giới “ , là sai lầm !

Bạn đang đọc Võ Thần Bất Diệt sáng tác bởi tuoitrengongcuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuoitrengongcuong
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.