Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Vũ

Tiểu thuyết gốc · 2614 chữ

Từ thời thượng cổ , con người đã luôn là sinh linh yếu ớt nhất trong thiên địa . Không có thể chất cường tráng như Yêu Thú , cũng không có tuổi thọ dài đằng đẵng khiến cho loài người luôn phải trốn tránh trước sự truy đuổi của các giống loài khác . Nhưng con người vốn tự ngạo , sao lại cam tâm chịu khuất phục , chịu bị săn đuổi ?

Cũng vì lòng tự ngạo và động lực sinh tồn ấy , khiến cho “ Võ “ được tạo ra . Ban đầu , “ Võ “ vốn chỉ để sinh tồn trước những giống loài khác , nhưng dần dần theo thời gian con người đã khám phá ra những cảnh giới cao hơn của “ Võ “ , khiến cho “ Võ “ không còn để tự vệ mà còn là thứ để con người thống trị trên những sinh linh khác , từ thế bị động trở thành chủ động

Lúc ấy , con người mới phát hiện ra những truyền thuyết như hái tinh trủng nguyệt , trường tồn cùng thiên địa âu cũng chẳng phải chỉ là truyền thuyết .Kể từ đó , “ Võ “ trở thành chủ lưu , vô số tông môn và quốc gia dần dần tạo nên , với “ Võ “ là căn bản

Thương Vân đại lục là một thế giới như vậy , nơi đây võ đạo thịnh hành đến mức võ giả nhiều như kiến , tông môn võ phái cũng mọc lên như nấm . Thương Vân đại lục chia làm năm đại vực : Đông Vực , Tây Vực , Nam Vực , Bắc Vực và Trung Vực . Trong đó , Bắc Vực là nơi có nhiều sơn mạch và Yêu Thú nhất trong năm vực

Yêu Linh Sơn Mạch là một trong những địa bàn của yêu thú lớn nhất Bắc Vực , quanh vùng sơn mạch này có tứ đại tông môn cùng nhau cai quản , lần lượt là Vọng Nguyệt Tông , Kim Nguyên Các , Bách Hoa Cốc , Minh Nguyên Tông

. . . . . . . . . .

Mặt trời đã lên đỉnh từ lâu , Lạc Vũ vẫn vác trên vai một bao tải to bằng nửa thân người , chậm chạp đi trong Yêu Linh Sơn Mạch

- Nhanh lên cho ta , có còn muốn thù lao nữa hay không ?

Một giọng nữ chua ngoa vang lên , phá tan yên tĩnh trong sơn mạch . Người nói là một nữ tử trẻ tuổi , nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi , mặc một bộ y phục màu lam , tướng mạo cũng có thể coi là dễ thương. Tháp từng bên cạnh nàng là hai tên nam tử trẻ tuổi , nhìn qua niên kỷ cũng tương tự

Lạc Phong đi ở phía sau ba người , nắng gắt làm mồ hôi hắn tuôn ra như suối , khiến cho gương mặt thiếu niên như già nua thêm mấy tuổi . Lạc Phong nghe thấy nữ tử nói liền cắn răng , vội gồng người lên dùng hết sức bình sinh bước đi , nhờ vậy mà cũng tăng thêm một chút tốc độ . Hắn vừa bước đi vừa nghĩ thầm :

- Cố lên , nhận được thù lao lần này xong là có thể đổi được Đoán Thể Đan rồi

Nhưng tốc độ này hiển nhiên không thể làm cho nữ tử cảm thấy hài lòng , hai tên nam tử đi cùng cũng biết điều ấy . Trong đó , một người có gương mặt vuông vức chỉ về phía không xa , nói :

- Điềm Điềm , ngươi xem ở kia có phải là có một con Bích Hổ hay không

Điềm Điềm đảo mắt nhìn sang thì quả thật thấy được một con hổ con màu ngọc lục đang nằm dưới gốc cây , dáng vẻ như đang nghỉ ngơi . Nữ tử thiên tính là yêu thích sinh vật đáng yêu , Điềm Điềm cũng không ngoại lệ . nàng hai mắt như tỏa ánh sáng , nói :

- Đúng là Bích Hổ rồi . Mã Ưng , Vương Kiên chúng ta đi bắt nó

Nói , nàng lập tức chạy về hướng Bích Hổ , hai tên nam tử đi phía sau cũng vội đuổi theo

Lạc Vũ đứng một mình tại chỗ nhìn ba người , nhưng không có đuổi theo , thậm chí là có thoái ý

Hắn có thể không có tu vi cao bằng ba người này , nhưng để hành nghề trong Yêu Linh Sơn Mạch này , hắn đã đọc qua tất cả điển tịch liên quan

Điềm Điềm nhìn thấy là một con Bích Hổ non xinh đẹp . Nhưng Lạc Vũ thấy , lại là một nguy cơ trí mạng

Bích Hổ trước khi trưởng thành , thường sẽ không rời xa mẹ , cho nên nếu như thấy một con Bích Hổ trong sơn mạch , vậy Mẫu Bích Hổ chắc chắn không xa

Mẫu Bích Hổ là Bích Hổ đã trưởng thành , thực lực có thể so với võ giả Đoán Thể Cảnh Bát Trọng . Nhưng bởi vì trời sinh thân thể cứng cáp nên ngay cả một số võ giả Đoán Thể Cảnh Cửu Trọng cũng không dám đối đầu

Nếu quả thật có một con Mẫu Bích Hổ xuất hiện , đoán chừng cả bốn người Lạc Vũ đều không đủ một bữa ăn cho nó

Nhìn thấy Điềm Điềm đã bắt được con Bích Hổ non , Lạc Phong muốn buông lời khuyên ngăn nàng , nhưng bỗng nhiên một cảm giác nguy cơ trào dâng

Cảm giác này , luôn xuất hiện mỗi khi hắn đối mặt với sinh cơ sinh tử

Như để chứng minh , một tiếng hổ gầm chợt bạo phát , lớn đến nỗi làm rung động cả cỏ cây xung quanh

Điềm Điềm bọn người nhao nhao nhìn lại , bỗng thấy một con Bích Hổ to lớn bước ra , ánh mắt nó đỏ như máu nhìn Điềm Điềm , chính xác hơn là nhìn vào Tiểu Bích Hổ trên tay nàng

Chỉ chớp mắt , Mẫu Bích Hổ biến mất ngay tại chỗ . Đám người Điềm Điềm thấy vậy , sắc mặt đại biến vội thả Tiểu Bích Hổ xuống đất rồi quay đầu chạy

Chưa đầy một khắc , Mẫu Bích Hổ đã xuất hiện ở trước người Tiểu Bích Hổ , ánh mắt đau lòng nhìn nó , nhưng chợt hóa thành dữ tợn , nhìn chằm chằm vào phương hướng đám người Điềm Điềm rồi đuổi theo

Lạc Vũ sớm đã chạy đi từ trước , nhưng bởi vì bao vải quá nặng nên chẳng mấy chốc đã bị đám người Điềm Điềm vượt qua . Mắt thấy Mẫu Bích Hổ đã gần tiếp cần , Lạc Vũ cắn răng định buông xuống bao vải thì đột nhiên có một bàn tay từ phía trước thò ra , đẩy ngược hắn về phía sau

Người đẩy , là Vương Kiên

Lạc Vũ giận dữ đến điên rồi , không ngờ tới trong lúc nguy cấp lại bị người đâm một đao , đây khác nào đẩy hắn vào chỗ chết !

Vương Kiên sau khi đẩy Lạc Vũ cũng không thêm ngoái đầu nhìn Lạc Vũ một chút mà thẳng thừng chạy đi . Mãu Bích Hổ đang chạy thì thấy Lạc Vũ bị đẩy ra chắn ở trước mặt , nó chỉ nhìn một chút liền đưa chân trước ra gạt hắn đi như gạt lá rồi tiếp tục truy kích . Cú đanh mạnh đến nỗi làm Lạc Vũ văng ra mấy thước rồi mới ngã trên mặt đất

Lạc Vũ lúc này cảm thấy toàn thân xương cốt như gãy thành nhiều mảnh , tứ chi hoàn toàn mất cảm giác buông thõng trên mặt đất , toàn thân vết thương chồng chất , máu chảy nhuộm đỏ cả y phục

Dù vậy , Lạc Vũ vẫn dùng toàn bộ chút sức tàn còn lại muốn đứng dậy , nhân lúc Mẫu Bích Hổ còn đang ở xa mà chạy đi

Đáng tiếc , còn chưa đầy một nén hương thời gian sau , Mẫu Bích Hổ đã trở về , nhìn bộ dáng hậm hực của nó xem ra là không bắt được bọn người Điềm Điềm

Lạc Vũ sắc mặt đắng chát nhìn Mẫu Bích Hổ , trong lòng suy nghĩ ngổn ngang

Mười hai tuổi nhập Vọng Nguyệt Tông , đổi lại là bốn năm chỉ dừng ở Đoán Thể Cảnh Tam Trọng

Thiên phú này , cộng với tính cách không chịu khuất phục , đã làm cho hắn có biệt danh “ Phế vật ngông cuồng “ nổi danh Vọng Nguyệt Tông

Nhưng Lạc Vũ không để ý , vẫn miệt mài khắc khổ tu luyện , mong một ngày dựa vào cố gắng để bù đắp lại thiếu hụt thiên phú

Chỉ tiếc là , giờ đây mệnh đã mất , cố gắng hay không cũng không quan trọng nữa rồi

Mẫu Bích Hổ vẫn nhàn nhã từ từ đi lại gần , Lạc Vũ đã không thể thoát khỏi miệng cọp của nó , vậy cũng không cần phải vội vã làm gì

Nhưng bỗng nhiên , từ phía sau truyền tới tiếng hổ nấc đau đớn , Mẫu Bích Hổ sắc mặt biến đổi , vội quay đầu , bởi vì đây là tiếng nấc của Tiểu Bích Hổ

Tiểu Bích Hổ lúc này đang đau đớn dãy dụa trên một phiến đá nhỏ , hai chân trước không ngừng moi móc vào trong cổ họng , khuôn mặt đã chuyển thành màu tím , đã sắp khó chịu đựng nổi . Mẫu Bích Hổ nhìn thấy Tiểu Bích Hổ đau đớn nhưng cũng không thể làm được gì , lòng đau như cắt

Lạc Vũ thấy Mẫu Bích Hổ đã không còn chú ý đến hắn , liền sinh ra một tia hi vọng muốn nhân cơ hội này chuồn đi , đáng tiếc Mẫu Bích Hổ bỗng nhiên trừng mắt lại gần khiến hắn không dám có hành động không suy nghĩ nào nữa

Nhìn Tiểu Bích Hổ đau đớn dãy giụa , Mẫu Bích Hổ đau lòng , Lạc Vũ bỗng nhiên nảy ra một ý

Lạc Vũ đứng lên lần nữa , nhưng đã không còn chạy trốn mà trái lại lại đi đến chỗ Tiểu Bích Hổ

Mẫu Bích Hổ thấy Lạc Vũ lại gần liền quay đầu lại , ánh mắt đỏ hoe giận dữ nhìn Lạc Vũ , như cảnh báo nếu hắn có thêm bước đi nào liền sẽ chết

Lạc Vũ nhìn thấy bộ dạng này cũng ớn lạnh , giơ hai tay lên hô to :

- Ta có thể cứu nó !

Mẫu Bích Hổ ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Lạc Phong , hai chân sau đã lấy đà , như chỉ cần hắn bước lên một bước sẽ lập tức tấn công

Lạc Vũ mới chợt nhớ ra , yêu thú và con người không cùng một loại ngôn ngữ

Nghĩ ngợi một lát , Lạc Vũ mới lấy từ túi áo ra một mảnh lá xanh , sau đó siết chặt nắm đấm cho đến khi thành bã , có chất dịch màu xanh chảy ra

Sau khi làm xong , Lạc Vũ mới chỉ vào bã lá còn đang chảy ra dịch màu xanh trên bàn tay , rồi lại chỉ vảo Tiểu Bích Hổ

Lần này , tuy Mẫu Bích Hổ vẫn còn trừng mắt nhìn hắn , nhưng đã không còn ngăn cản mà mặc kệ hắn tiến lên

Lạc Vũ từ từ tiến lại gần Tiểu Bích Hổ rồi nghiêng bàn tay , chất dịch màu xanh từ bã lá chảy từng giọt rơi thẳng vào cổ họng Tiểu Bích Hổ . Lạc Vũ không biết chữa bệnh , ngay cả chữ nghĩa văn tự cũng là khi hắn học đươc khi còn lưu lạc đường phố thì càng đừng nói đến y thuật

Nhưng theo Lạc Vũ nhận xét , Tiểu Bích Hổ không ngừng moi móc cổ họng vậy có thể là có vật gì mắc bên trong cổ họng , chỉ cần khiến nó nôn ra là xong . Nếu chỉ là như vậy , Lạc Vũ lại có một ít loại dược vật có thể khiến người nôn thốc nôn tháo , nhưng đây chỉ là dùng trên người , chưa thử nghiệm trên yêu thú

Thời gian đã trôi qua mấy phút , Tiểu Bích Hổ vẫn chưa có động thái gì khác , Lạc Vũ đã bắt đầu nóng lòng , Mẫu Bích Hổ cũng khó kiên nhẫn thêm nữa

Giữa lúc Mẫu Bích Hổ đã sắp hết kiên nhẫn , Tiểu Bích Hổ đột nhiên có động tinh

Chỉ thấy nó lúc này đang không ngừng nôn , không biết tên chất lỏng không ngừng chảy ra từ miệng của nó , tạo thành cả một dòng chảy dưới chân phiến đá

Lạc Phong cười cười , còn may phương thuốc này hữu hiệu . Tiểu Bích Hổ không ngừng nôn , cho đến sau khi nôn ra một vật cuối cùng mới đình chỉ , thoi thóp nằm trên phiến đá thở dốc từng ngụm từng ngụm lớn

Lạc Vũ ánh mắt nhìn lại mới thấy vật cuối cùng mà Tiểu Bích Hổ nôn ra là một viên đá màu xanh ngọc , ước chừng to bằng quả nắm tay , có lẽ chính vật ấy đã chặn lại cổ họng khiến Tiểu Bích Hổ khó thở

- Lam Minh Ngọc !

Lạc Vũ kinh ngạc thốt lên

Nếu như hắn nhớ không nhầm , viên đá này thật ra tên là Lam Minh Ngọc , giá trị liên thành . Hơn nữa viên Lam Minh Ngọc này còn lớn bằng nắm tay , nếu như bán đi thì có thể có được rất nhiều kim tệ , có thể đổi được càng nhiều Đoán Thể Đan

Nghĩ đến đây , Lạc Vũ vui sướng nhặt lên Lam Minh Ngọc , cười không dứt miệng

Trước đó Lạc Vũ đã bị Mẫu Bích Hổ đả thương , cho nên lúc này trên tay hắn vẫn còn chút máu tươi , giờ phút này Lạc Vũ vội cầm Lam Minh Ngọc lên , chút máu tươi này cũng theo đó vấy lên Lam Minh Ngọc

Lạc Vũ thấy vậy liền vội lau đi máu dinh trên Lam Minh Ngọc , sợ rằng chút máu tươi này sẽ ảnh hưởng đến giá trị Lam Minh Ngọc

Một lúc sau , chút máu này mới chậm rãi mờ dần đi , nhưng không phải do Lạc Vũ lau đi mà là đã thấm vào Lam Minh Ngọc . Không những thế , những vết thương trên cơ thể hắn vốn đã dần đông máu thì nay bỗng nhiên lại mở ra , máu tươi từ trong những vết thương này chảy ra thành dòng như suối liên tục rót vào trong Lam Minh Ngọc

Lạc Vũ sắc mặt đại biến , nếu như cứ thế này , hắn sẽ bị Lam Minh Ngọc hút sạch máu mà chết

Nhưng mặc cho Lạc Vũ có làm gì , Lam Minh Ngọc lại giống như đã thành một bộ phận cơ thể với hắn , dù vung thế nào đều không đi . Theo máu tươi không ngừng mất đi , tầm mắt Lạc Vũ đã xuất hiện càng nhiều điểm đen , ý thức đã mờ dần . Cuối cùng , theo ý chí không cam lòng , Lạc Vũ rốt cuộc ngã xuống , ngất đi

Bạn đang đọc Võ Thần Bất Diệt sáng tác bởi tuoitrengongcuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuoitrengongcuong
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.