Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đọc Sách.

Tiểu thuyết gốc · 1054 chữ

Nguyễn Duy đang ngồi trong quốc thư, Đây là nơi cậu xuất hiện thường xuyên nhất chỉ sau phòng của mình, là nơi luyện công.

Sự hiếu học và khắc khổ của Nguyễn Duy cũng được truyền trong cung, hạ nhân ai cũng khen lấy không thôi. Hình ảnh một đứa bé ngồi chăm chú đọc sách và luyện công ai thấy cũng hài lòng. Hận con của mình không bằng vị này Hoàng Tử một góc.

Qua một tháng, Danh vọng của Nguyễn Duy tăng lên 300 danh vọng điểm, nâng tổng điểm lên 1.500 điểm. với số điểm này cậu có thể mua một bộ kiếm pháp cơ sở, sau đó dùng sách lĩnh ngộ để tu luyện. Cậu dự định làm cái kiếm khách.

Nghĩ đến biết bao đẹp trai nha.

Trên tay cậu đang là sách lịch sử. Nguyễn Duy bây giờ phi thường quan tâm phương diện lịch sử vì nó chứa đựng rất nhiều thông tin của thế giới này.

Trên sách ghi. Sau thế chiến, các nước hoàn thành chia của, nhưng không được bao nhiêu năm thì lại dấy lên nguy cơ chiến tranh tiếp theo.

Là việc giữa Đế Quốc Nga và Liên Bang Bắc Mỹ. Sau Thế chiến là nước thắng cuộc Liên Bang Bắc Mỹ yêu cầu một mảnh đất rộng lớn ở phía rìa đông nước Nga tiếp giáp với lãnh thổ tây Bắc Mỹ chỉ cần qua eo biển nhỏ là đến.

Mảnh đất này cũng cũng có chất béo gì chỉ có tuyết và một cái 'Ma Quật' không lớn không nhỏ.

Phía đông cũng không có gì đáng giá đồ vật nên Nga dứt khoát liền ném cho Bắc Mỹ. Người muốn à, tốt lắm liền cho người. Vì lãnh thổ quá rộng lớn, kéo dài đông tây, vứt bỏ một cái 'Ma Quật' tốn thất không lớn. Nước Nga sức mạnh nằm ở rìa đông quốc gia cơ, ném cái rìa tây lãnh thổ không tính là gì. Hơn nữa nhân lực đi quản lý cái này lãnh thổ cũng phiền phức.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Liên Bang Bắc Mỹ trúng cái gì vận cứt chó hoặc có thể là tính được từ trước, lại phát hiện trên lãnh thổ này lại có mỏ dầu. Hơn nữa lại không nhỏ.

Với người siêu phàm thì tiền không tính là gì, không bằng tài nguyên tu luyện. Tiền có thể mua tài nguyên nhưng là một số tài dụng căn bản tiền mua không được.

Người siêu phàm không xem trọng nhưng người thường thì có nha. Có dầu mới có thể sản xuất, có sản xuất mới có kinh tế mạnh, có kinh tế mạnh mới có cường giả. Càng nhiều tiền thì càng nhiều nội tình. Người ta nói 'Giàu võ, nghèo văn' không phải nói nhảm.

Thế lại hai bên gây gỗ lên, lẫn nhau nhìn không thuận mắt. Đế Quốc Nga cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi, bị lừa gạt. Liên Bang Bắc Mỹ thì không muốn nhả ra đồ đã vào trong miệng.

Thế là cả hai lôi kéo đồng minh, giương cung bạt kiếm chuẩn bị chiến tranh.

Sửng sốt Hạ Hoa lần này lại đứng đội với Đế Quốc Nga, tất nhiên là được hứa hẹn chỗ tốt, cũng có thể quốc nội vẫn còn loạn chưa yên từ thế chiến nên chỉ có cách như vậy. Chứ nếu trên chính trị nói thì Hạ Hoa lúc này nên cắn Đế Quốc Nga một ngụm rồi hẳn nói tiếp. Mông Cổ vì lý do địa lý liền theo 2 anh lớn làm xã hội đen.

Liên Bang Bắc Mỹ thì lôi kéo Châu Âu cùng Nam Mỹ lên thuyền giặc. Lúc này Nhật Bản thì chờ thời cơ phát huy truyền thống tốt đẹp 'Cháy nhà liền hôi của'. Không thể không nói cái này bản sự nhất lưu làm người ghen tỵ không thôi.

Đại Nam và Xiêm không tham dự trọng thịnh hội này, thứ nhất là quá xa, thứ hai là từ cuộc thế chiến lấy được chiến lợi phẩm còn chưa tiêu hóa hết đâu.

Chính giữa hai quốc gia này là hai cái tiểu quốc, trước là nước phụ thuộc vào Hạ Hoa nhưng vì lôi kéo Đại Nam cùng Xiêm vào bàn tiệc nên đã ném cho hai quốc xử lý những cái này tiểu quốc.

Đại Nam và Xiêm cũng dứt khoát chia đôi hai cái tiểu quốc Đại Nam lấy tiểu quốc phía Bắc, Xiêm lấy phía Nam. Cả nhà vui vẻ, Đại Nam không cần biển vì bờ biển của mình còn sài không hết đâu, liền đưa tiểu quốc phía Nam cho Xiêm làm hữu nghị.

Nam Á cũng không có ý định xen vào cái này vũng bùn. Hoàng Tộc Ấn Độ biểu thị ' Ta không rảnh chơi đùa.'

Bắc Phi Pharaon biểu thị mình cũng bận tắm nắng liền không vui chơi.

Hai bên chiến ý sôi sục nhìn nhau như cái gai trong mắt, có thể thấy được lượng dầu mỏ tìm thấy lớn đến cỡ nào. Còn lớn bao nhiêu liền không biết, chắc hẳn không bằng các thổ hào trung đông. May mắn là mấy cái thổ hào này cũng đang bận đánh nhau túi bụi nếu không cũng sẽ tới kiếm canh húp một chút.

Dù căng thăng là vậy nhưng hai bên cũng chỉ thị uy giương cung bạt kiếm. Cũng không thật đánh nhau, Nguyễn Duy xét thấy Đế Quốc Nga hẳn là nhận thua dù sao thì mình cũng không chiếm lý.

Người buồn nhất có lẽ là Nhật Bản. Nhật Bản hận không thể hô : 'đánh đi, đánh càng lớn càng tốt. Người mẹ nó nhát như vậy, nhanh đánh nhau nha.'

Có thể thua trận nhưng không thể thua khí thế. Nga cũng ghim Bắc Mỹ con hàng bỉ ổi này, thế giằn co căng thẳng vẫn kéo dài đến bây giờ. Đến khi nào mới hết chắc có lẽ đợi khi nào Bắc Mỹ lấy xong dầu mỏ lại nói.

Nguyễn Duy lần nữa cảm khái cái thế giới này mẹ nó quá phức tạp đi. Là một Hoàng Tộc cậu nghĩ là mình sẽ trốn không thoát cái này chính trị vòng tròn.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.