Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Hoắc Tiểu Lĩnh.

Tiểu thuyết gốc · 2532 chữ

Không cần phải chờ đợi quá lâu, Ivanikov và Nanno đều trở về.

Cả hai mang về một đống rượu và thức ăn. Tất nhiên là có cả tình báo mang về nữa, Ivanikov thì phàn nàn ở đây không bán Vodka nên cảm thấy khá thất vọng.

Lý Triều Càn đi lên trước hỏi : "Có hỏi được gì không ?"

Ivanikov xung phong lên nói trước : "Ta có hỏi những người trong quán rượu, chỉ toàn những người già và trung niên, còn có mấy người thợ săn trên núi."

"Không có thông tin gì đặc biệt, chỉ biết trên núi là nơi sinh hoạt của lũ gấu Ussuri. Bây giờ là mùa đông nên chúng đang tích góp lương thực, trữ mỡ để đi ngủ đông nên người nơi đây không giờ không dám tùy tiện lên núi đi săn nữa."

Gấu Ussuri là loài gấu nguy hiểm bậc nhất trên thế giới, con đực có khi nặng đến nữa tấn. Chỉ cần một cú tát của nó thôi cũng đủ để cho người ta ăn đủ. Loài gấu này phần bố nhiều ở Hạ Hoa và Nga nên sự có mặt của nó ở đây cũng không có gì bất ngờ cả.

"Yên tâm, ở Nga, gấu chính là vật nuôi. Đến một con giết một con, đến hai con giết một cặp." Ivanikov hùng hổ nói.

"Còn gì nữa không." Nguyễn Duy lên tiếng hỏi.

Võ Sĩ cũng không sợ gấu, cái chuyện tay không đả hổ ở thế giới này cũng không tính là hiếm lạ.

"Hình như có nói gì về trên núi có một cái ngôi mộ lớn, chôn cất một vị quyền quý nào đó..."Ivanikov chưa nói hết câu Nanno đã chen vào.

"Là thật có một ngồi mộ cổ trên núi, những người trong chợ nói hồi xưa vùng này xuất hiện một đám chuyên hành nghề trộm mộ, đào đất. Từng lên núi tìm bảo, nhưng về sau lại không thấy xuất hiện nữa. Nghe đâu là đã bị hại chết ở trong mộ rồi."

Nguyễn Duy nghe vậy, lông mày nhíu lại một đoàn.

"Trộm mộ ? còn có cái nghề này sao ?"

Lý Triều Càn ra vẻ suy nghĩ nói : " Trộm mộ là bọn hay đi tìm mộ cổ để đào lên lấy đồ tùy táng theo người chết để đem đi bán, vì công việc suốt ngày đi đào đất mà lại luôn phải lén la lén lút nên cũng được gọi là 'chuột đất'. Khi đi trộm mộ chúng kiêng kỵ dùng từ 'Trộm mộ' nên nói với nhau là đi 'Đổ Đấu.".

Nanno tiếp lời :" Bọn chuột đất này còn có tổ sư gia, tông phái nữa cơ.".

Tông phái ở thế giới này cũng là thịnh hành, các nhà có cho mình những tuyệt kỹ riêng, có chỗ độc đáo của riêng mình. Cũng là mười phần lợi hại lực lượng.

Nguyễn Duy suy nghĩ một hồi : "Có khi nào tổ chức thích khách là chuột đất không ?."

"Không có khả năng, nếu là chuột đất thì tội gì phải vào Tử Cấm Thành làm gì cả. Ở trong đó cũng đâu có mộ cho chúng đi đào."

Nguyễn Duy đang hồ nghi, tại sao đang tìm thích khách hang ổ lại móc ra một cái chuột đất. Mọi chuyện có vẻ như càng rối rắm thì phải.

Đúng lúc này Nanno lên tiếng hỏi : "Hai anh có tìm được thông tin gì sao."

Nguyễn Duy và Lý Triều Càn nhìn nhau một chút, Nguyễn Duy liền nói lại những gì mà hai người nghe được từ chỗ lão Thạch. Nếu đem hai câu chuyện gắn lại thì dường như không có liên quan gì đến nhau cả.

Nào là Hồ Hoắc Tiểu Lĩnh, nào là Bạch Hồ Ly, nào là chuột đất, trộm mộ. Sao lại có nhiều con vật đến như vậy chứ.

Hai người kia nghe xong cũng đồng dạng nghi hoặc vô cùng.

Lúc này Lý Triều Càn nói : "Được rồi, là gì đi nữa thì tối này chúng ta sẽ biết ngay thôi. Không cần phải mở đầu ra suy nghĩ làm gì cho phí sức."

"Phải lúc này nên nấu ăn, uống rượu mới là hợp tình hợp lý." Ivanikov chỉ vào đống thức ăn vừa mua về.

Không đợi trả lời, y liền lao đến xách xuống nhà bếp bắt đầu làm việc.

"Ngươi còn biết nấu ăn ? " Nguyễn Duy hỏi.

"Biết uống Vodka thì phải biết nấu mồi ngon chứ bạn tôi. Mọi người cứ ở yên xem tôi trổ tài."

'Con hàng này có chút đa tài, lần sau đi đâu thì kéo theo để hắn nấu ăn cho mình.' Nguyễn Duy trong đầu nghĩ nghĩ.

Vào khoảng 6 giờ tối một bàn ăn thịnh soạn được dọn lên. Nhìn những món này nhiều vô cùng nhưng thực ra chỉ là vừa đủ thôi.

Nên biết sức ăn của một võ sĩ lớn vô cùng, đóng đồ ăn trên bàn có thể miễn cưỡng bốn người tu luyện ăn.

Nói đến, thực lực càng cao, sức ăn càng lớn. Chỉ có khi nào lên đến mức độ thượng phẩm thì mới có thể mượn nhờ Đạo Khí thiên địa tẩm bổ cơ thể, không cần phải ăn uống nữa.

Cũng không biết ba người này thực lực cao bao nhiêu, Có lẽ đều là nhất, nhị lưu vì ai cũng hơn Nguyễn Duy vài ba tuổi, đến trình đồ này không có gì bất ngờ.

Trong bữa ăn Ivanikov cái thằng này bắt đầu nói nhảm về rượu, nói rằng ở nhà y có rất nhiều hầm rượu, toàn sưu tầm trên cả thế giới. Đam mê rượu có lẽ chính là bản tính của người Nga. Nó được ghi trong ADN di truyền của dân tộc này thì phải.

Dù vậy, nhờ gã mà cuộc ăn uống này cũng xem như không tệ, tinh thần ai cũng thoái mái. Tay nghề nấu ăn của y cũng thuộc hạng nhất lưu.

Một đám người ăn uống no say rồi chia ra về phòng đi nghỉ ngơi một chốc để chuẩn bị đi đêm lên núi.

Về đến phòng Nguyễn Duy liền gọi ra bảng hệ thống để xem còn bao nhiêu điểm danh vọng còn đề phòng bất trắc xảy ra. Cậu có cảm giác chuyến đi này có chút không bình thường.

Điểm danh vọng còn lại 40.000 điểm, cũng coi như đầy đủ đi.

'Hệ thống nếu như có chuyện gì xảy ra ngươi sẽ giúp ta sao.'

'Thưa ký chủ, tất nhiên sẽ giúp rồi.'

'Ồ, giúp như thế nào đây.'

'Tất nhiên là sẽ giới thiệu cho ký chủ những sản phẩm phù hợp cho từng loại tình huống rồi. Việc ký chủ cần làm chỉ có bỏ điểm danh vọng ra mua thôi, hai bên đều có lợi. Thế nào ?'

'Ngươi cái này cũng tính là giúp sao ?'

'Tất nhiên, tầm mắt của bổn hệ thống rất cao. Cái gì cũng có thể nhìn ra, sau đó trợ giúp ký chủ. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tiền.'

'Con mẹ nó, không có tiền liền không có tư cách làm người sao.'

'Thôi dù sao mình cũng xem như người có tiền, không tính toán với nó.'

Nguyễn Duy nhìn ra bầu trời đầu sao, khung cảnh này rất hiếm gặp ở thành phố. Tuy nhiên, so với khung cảnh trên Quan Thiên Tháp vẫn là còn thua một chút.

Rất nhanh, thì giờ đến. Đám người lại tập trung ở phòng khách, mỗi người mặc cho mình một bộ đồ đen chuyên dùng để dạ hành.

Ivanikov phàn nàn : "Chúng ta là đến bắt kẻ xấu, sao bây giờ lại trông không khác kẻ xấu thế này.". Cái thằng này khi này cơ hồ như say bất tỉnh mà bây giờ lại nói năng lưu loát, xem ra là tỉnh rượu rồi.

Có thể là tựu lượng cực cao hoặc dùng Đạo Khí trong cơ thể bức hơi men ra ngoài.

Lý Triều Càn chỉnh lại bộ trang phục nói : "Lần này hành động không thể sai sót, để tránh đả thảo kinh xà, chúng ta cần hành động bí mật thôi."

Nguyễn Duy đối với việc này cũng không ý kiến.

Một đoàn người bí mật đi ra khỏi thôn làng, hướng thẳng đến Hồ Hoắc Tiểu Lĩnh đi. Theo thông tin tìm được thì nơi cần đến nằm ngay nơi được gọi Hồ Hoắc Tiểu Lĩnh này.

Băng qua những cây cao vút, những cái cây sơ xác, vỏ cây sần sùi vặn vẹo, thêm nữa ánh trăng mờ mịt, lúc có lúc không khiến cho quang cảnh quỷ dị vô cùng.

Đám người lao nhanh để lại những cái bóng thoan thoát.

Sau một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cả đám cũng đến nơi được đánh dấu trên địa đồ.

Không thể không nói, trở thành võ sĩ khiến cho tố chất cơ thể được nâng cao vượt trội. Nếu như không cân nhắc đến Nanno là một Vu Sư thì có lẽ thời gian hao tốn sẽ giảm đi một nữa.

"Đến đúng nơi rồi sao ?" Nguyễn Duy nói với Lý Triều Càn đang nhìn bảng đồ.

"Đến đúng rồi."

Nguyễn Duy quay sang nhìn ngó xung quanh, nơi câu đang đứng chính là một cái vách núi cao, phía dưới chính là một con sông nhỏ chạy qua các khe đá dài và hẹp. Tuy là mùa đông nhưng có nước chảy khá siết nên cũng khó có thể đóng băng được.

"Địa đồ chỉ chỗ là nằm cạnh cái con sông kia, ở phía ngay dưới chỗ chúng ta đang đứng. Bán kính tìm kiếm khoảng 200 mét." Lý Triều Càn chỉ chỉ về phía dưới.

"Như vậy thì liền đi xuống thôi còn chờ gì nữa." Ivanikov nóng lòng thúc đẩy.

Cũng không thêm phần nhiều lời, cả đám lao xuống phía chân núi nơi mà Lý Triều Càn vừa chỉ.

Tốn một chút thời gian bọn người đã đến được chân núi.

dưới chân núi là một mảnh cát đá, có chút hương vị của bùn thoan thoải bốc lên.

Ngó đông rồi lại nhìn tây Nguyễn Duy cũng không thấy có cái gì khả nghi cả. : "Này, ở đây làm gì có cái sào huyệt nào cơ chứ."

"Bình tĩnh đừng lo lắng." Lý Triều Càn giơ tay ra hiệu trấn an mọi người.

Y đi một vòng xung quanh nơi này. Hết nhìn cây đến ngó núi, rồi lại dòm sông. Một chuỗi các hoạt động quái gở.

Ivanikov lúc này lên tiếng :" Này, ngươi làm cái quỷ gì vậy..."

Chưa đợi hết lời, Lý Triều Càn liền chỉ về một phương hướng nói :" Sào Huyệt chắc chắn hướng này."

Nanno nghe vậy trợn mắt : "Tại sao hướng này, rõ ràng đó là hướng khi nãy chúng ta đi xuống. Rõ ràng có thấy cái gì đâu."

Hướng mà Lý Triều Càn chỉ lại vừa vặn là hướng mà chúng xuống núi.

"Sào huyệt chắc chắn là bị ẩn giấu, không thấy cũng là chuyện bình thường."

"Thế làm sao ngươi biết hướng đó." Nguyễn Duy hồ nghi hỏi.

Lý Triều Càn chỉ chỉ :" Các ngươi xem, cái cây này, thế nước, cách con sông uốn lượn. Nơi đây chính là vị trí Long Trảo, nếu muốn ở lại thì chỉ có thể dựng theo hướng đó tới."

Nguyễn Duy há hốc mồm, Cái thằng vô lại này đang nói cái quỷ gì vậy, ai đó đến phiên dịch cho ta một chút.

Thấy đám người ngơ ngác Lý Triều Càn lại lên tiếng :" Đây là phong thủy, khi rảnh ta có nghiên cứu một chút."

Đám người ngoạc mồm một lần nữa. Còn mẹ nó Phong thủy, ngươi là đạo sĩ sao.

"Cái này có thể tin được sao." Nanno hỏi.

Lý Triều Càn vỗ ngực :" Yên tâm dùng, sẽ không có sai đâu."

Đám người nhìn nhau một chút cũng bước chân rời đi. Vì ngoại trừ làm theo thì không có cách nào khác, Nguyễn Duy cảm thấy coi bói của Nanno còn đáng tin hơn mấy phần.

Vu Sư thì chuyên mấy thứ đồ thần bí này, còn việc nghe từ miệng của một võ sĩ như Lý Triều Càn lại cảm thấy sai sai.

Đi về phía trước được ba trăm mét Lý Triều Càn bỗng nhiên dừng lại.

Ivanikov nhìn xung quanh một hồi :" Đại ca, xung quanh đây cũng không có gì đâu, toàn là cây với cây thôi."

Lý Triều Càn cũng không bối rối trước ánh mắt của đám người, y giơ tay lên bắt đầu tính toán các phương vị.

Lúc này thì Nguyễn Duy không còn gì để nói, con hàng này so Vu Sư càng giống Vu Sư, cùng Nanno một dạng.

Bỗng Lý Triều Càn chỉ về một phương hướng, đó là một cái cây to lớn, trên thân có một cái hố to vừa đủ cho hai người chui vào.

"Chắc Chắn là nơi đó rồi."

Đám người nhìn sang, quả thật cái gốc cây này to lớn vô cùng, còn có cái hố trên thân, người đi vào dễ dàng vô cũng.

"Nhìn xem trên đất có dấu vết để lại." Nanno chỉ xuống đất.

Dấu vết rất không rõ ràng, không rõ do gì tạo thành nhưng có thể chắc rằng là do sinh vật sống gây nên.

Lúc này Nguyễn Duy đã tin bảy, tám phần Lý Triều Càn truyện ma quỷ.

Chưa kịp đáp lời thì, Ivanikov lên tiếng :" Để ta đi vào thăm dò, các ngươi hãy ở đây đợi."

Ivanikov là một kỵ sĩ, da dày thịt béo lại to con nên không ai phản đối y đi xung phong.

Y thận trọn tiến lại gần gốc cây, cầm trên tay thanh kiếm của mình từng bước từng bước tiến lại gần.

Được một lúc Ivanikov liền biến mất trong tầm mắt của đám người.

Nhân dịp này Nguyễn Duy quay sang hỏi Lý Triều Càn. :" Vụ phong thủy khi nãy là thế nào.?"

Nanno cũng tò mò nhìn sang.

"Không có việc gì, người Hạ Hoa rất coi trong phong thủy, khí vận mấy cái đồ vật này. Ta nghĩ bọn thích khách sào huyệt cũng sẽ chọn nơi có phong thủy tốt để làm căn cứ. Sự thực chứng minh là ta đã đúng."

"Thích khách cũng để ý mấy cái này sao. Xem phong thủy để chuyện làm ăn phát tài à." Nanno nói.

"Không biết phát tài hay không nhưng mà chúng ta lại tìm được đến tận cửa rồi."

'Mẹ nó bắt gian cũng có thể chơi như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt.' Nguyễn Duy trong lòng chửi bậy.

Đang nói thì tiếng thất thanh của Ivanikov vang lên, đám người nhìn về phía cái cây.

Sắc mặt ai lúc này cũng vô cùng đặc sắc.

"Mẹ nó chứ." Nguyễn Duy chửi lớn tiếng.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.