Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Hồ.

Tiểu thuyết gốc · 2500 chữ

Nguyễn Duy cùng Lý Triều Càn đám người đang trên đường đi đến Tây An Lĩnh. Còn đường đi không hề gần, cần phải đi bằng máy bay sau đó lại lái xe hơn 3 giờ đồng hồ mới có thể tới nơi.

Tây An lĩnh là một khu rừng rậm to lớn cắt ngang biên giới giữa Hạ Hoa và Kazakhstan. Cái này được tính là thâm sơn cùng cốc.

Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quang cảnh dần dần lui lại thoát khỏi tầm mắt. Từ khi rời Tử Cấm Thành đến nay, đi đường thôi đã hoa hơn 5 tiếng đồng hồ.

Lý Triều Càn thì phụ trách lái xe, Ivanikov cũng không có bao nhiêu hào hứng như lúc ban đầu. Chỉ có Nanno vẫn vui vẻ phấn khỏi lạ thường, như một đứa bé lần đầu dẫn đi sở thú.

Nói ra sợ không ai tin, cái đại cô nương này lại là người phản đối kích liệt lúc đầu. Giờ thì tốt rồi.

Một chiếc xe bán tải dừng lại trước một thôn xóm dân dã.

Đám người Nguyễn Duy bước xuống không khỏi làm cho thôn dân ngỡ ngàng, cái thôn này đã lâu không có người tiến đến, người đi ngược lại có không ít, đều là người trẻ tuổi lên thành phố kiếm sống cả. Trong thôn chỉ có người già và trẻ em.

Rất nhanh, đoàn người được chào đón bởi trưởng thôn. Bây giờ vào tháng lạnh, mùa đông người trong thôn không có việc gì làm nên cũng thanh nhàn ra nhìn xem đám người mới tới.

"Các vị tiểu hữu, đường xa đến đây là có việc gì." Ngài thôn trưởng nói.

"Vị này bá bá, chúng ta đoàn người đến đây chỉ để du lịch ngắm phong tình một chút. Không có ý làm phiền."Lý Triều Càn xung phong lên tiếp chuyện.

"Du lịch. Có thể chúng ta nơi này hoang sơn dã lĩnh có cái gì để ngắm nhìn ?"

Vấn đề này Lý Triều Càn cũng không có ý tứ trả lời trưởng thôn.

"Tiểu tử họ Triệu tên Càn không biết tiền bối đại danh ?"

"Không tính cái gì đại danh, ta là nơi này thôn trưởng. Các ngươi có thể gọi Thạch bá đi."

"Không biết chúng ta có thể ở lại trong thôn ít ngày sao. Đương nhiên, chúng ta sẽ trả tiền đàng hoàng."

Nghe vậy thôn trưởng ngẩn người một hồi.

"Cái này ngược lại không có vấn đề, trong thôn có nhiều gian phòng trống. Dù sao người trẻ đều bỏ đi chỉ có mấy người các ngươi lại đến, nói ra cũng hiếm lạ."

Lão trưởng thôn coi như đồng ý Lý Triều Càn. Dù sao cũng là mùa đông tuyết sắp rơi không có việc gì làm, với lại ai cũng không có không thích túi tiền nhiều một chút. Người ta cũng nói sẽ không ăn trực.

"Đạ tạ, Thạch bá. Cái này, chúng ta liền nhờ ngài."

"Được rồi các ngươi đi theo ta."

Từ trên xe lấy xuống những thứ đồ lặt vặt, đoàn người liền đi theo lão trưởng thôn.

Nhân cơ hội này, Nguyễn Duy liên hung hăng dò xét tình huống xung quanh thôn một cái. Nhớ tới vụ con Hồ Ly cậu lại có chút bức rức, biết đâu cái thôn này có quỷ thì sao.

Rất nhanh, đám người được sắp xếp trong một viện tử, chủ cũ đã dời lên thành phố sống. Ngôi nhà cũng để cho thôn quản lý, nói là quản lý nhưng người ta cũng chỉ cam đoan là nó không bị sụp đổ xuống thôi, còn việc lâu dọn thường xuyên thì vẫn là quên đi.

Đám người nhận phòng, ai cũng sắc mặt âm trầm, chỉ có Nguyễn Duy là phản ứng bình thường, các ngươi nghĩ như thế nào ?

Ở nơi thâm sâu cùng cốc muốn có một cái chuẩn khách sản 5 sao à ?.

Cũng bởi vì đám người ở nhung lụa quen nên chưa thể thích ứng được mấy cái này.

Chia ra mỗi người một căn phòng riêng, ngôi nhà cũng đủ lớn để bốn người ở thoải mái. Nguyễn Duy chọn cho mình căn phòng dưới lầu gần chỗ bếp vì lười phải leo lên trên.

Thoáng dọn sạch sẽ một hồi, căn phòng cũng coi như có thể tạm ở lại. Cậu lấy ra những món đồ mà mình đã chuẩn bị cho chuyến đi lần này.

Một thanh kiếm, một túi ngủ ngoài trời, mấy phần cơm đóng hộp, vài ba đồ lỉnh kỉnh lặt vặt. Lý Triều Càn cũng nói có thể sẽ ăn ngủ ngoài trời, nên phải chuẩn bị tru toàn.

Việc này Nguyễn Duy cũng cắn rắn ? tại sao lại phải ngủ ngoài trời ? chúng ta chỉ đến tìm mấy bọn thích khách thôi mà.

Thu thập một chút, Nguyễn Duy ra chỗ phòng khách tụ tập. Đám người có lẽ đứng đó cũng được một lúc.

"Ngươi làm sao như thế lâu ?" Nanno lên tiếng.

"Ta thu thập căn phòng nên tốn một chút thời gian, thất lễ, thất lễ." Nguyễn Duy ngượng cười.

"Sao phải thu thập ? Thời gian ở đây cũng không dài, cần chi phải tốn sức nha." Ivanikov

Vấn đề này Nguyễn Duy cũng không đáp lại, các ngươi có thể chịu dơ nhưng ta thì không được rồi.

"Được rồi, vào vấn đề chính. Mục tiêu đánh dấu là nằm mở một con sông phụ cận nơi này, đi về phía đông bắc 20 dặm liền sẽ tới. Từ giờ đến tối chủng ta sẽ tìm hiểu thông tin, đúng 9 giờ liền xuất phát." Lý Triều Càn chỉ chỉ vào tấm bản đồ.

"Tại sao phải đi vào buổi tối ?" Nguyễn Duy có chút không hiểu. Cả đám người cũng đưa mắt về phía Lý Triều Càn.

"Chỉ là để che mắt người thôi, không có việc gì lớn. Ngộ nhỡ có đánh nhau thì cũng không làm người chú ý." Lý Triều Càn nhún vai.

Thấy hợp lý đám người cũng không truy xét.

"Mọi người chia ra thu thập thông tin về truyền thuyết nơi đây, có gì liên quan đến Hồ Ly đồ vật không."

"Hồ Ly ? chẳng phải chúng ta đến để tìm tung tính người áo đen hay sao ?"

Lý Triều Càn ngẩn người một hồi liền nói. "Phải, trong quá trình điều tra cũng không thể quên dò hỏi nơi này có đám người thần bí nào không, ta nghĩ tìm ra nguồn gốc Hồ Ly thì sẽ tìm được bọn chúng. Vị này thế nhưng đã xem thiên cơ như vậy."

Lý Triều Càn chỉ chỉ vào Nguyễn Duy.

Nhận thấy đám người không ý kiến, Lý Triều Càn nói " Được rồi, bây giờ đi gặp Thạch trưởng thôn trước, xem có mò được gì không."

"Thời gian không nhiều, ta nghĩ mình nên tản ra tốt hơn." Nguyễn Duy nói.

"Tản ra sợ rằng làm cho người ta nghĩ chúng ta có ý đồ tới." Ivanikov nghi hoặc.

Một đám người mới đến liền đi khắp nơi hỏi đông hỏi tây thì nhìn thế nào cũng giống người xấu.

"Không có việc gì, ta thấy nơi này có một cái quán rượu ngươi đến đó dò xem thử. Ngươi chỉ cần nói mua rượu để đêm nay uống."

Quán rượu là nơi tụ tập nhiều thông tin và dễ lấy nhất, chợ cũng đồng dạng như vậy.

"Còn Nanno thì đến phiên chợ gần đây, mua chút đồ ăn sẵn tiện vơ tình báo."

"Ta thì thuận tiện đi theo Lý Triều Càn gặp Thạch trưởng thôn nói chuyện."

Nguyễn Duy nói xong mọi người cũng đồng ý, Ivanikov biểu thị mình không có bài xích với rượu, Nanno đối với chợ cũng không ý kiến.

Thế là đám người chia quân ba đường, cấp tốc đi tìm hiểu thông tin.

Cái này thôn nằm ở xa thành phố nên tỏ ra có chút keo kiệt. Đường đất, cây cối, ít thấy được những công trình hiện đại. Nhìn xa xa thấy được cũng chỉ có một cái tháp phát sóng điện thoại. Nghĩ nghĩ, chí nhất là có thể gọi điện.

Nguyễn Duy cùng Lý Triều Càn rất nhanh tìm được thôn trưởng, ông lão đang ngồi bên bàn cờ hút thuốc. Lão có vẻ như đang đợi người, có thể là người bạn cờ của lão.

"Thạch trưởng thôn, ngài chờ ai à." Nguyễn Duy lên tiếng.

Thạch trưởng thôn nghi hoặc một chút, nhưng nhìn thấy Lý Triều Càn đi cạnh cậu thì nói.

"Không có đợi ai, vốn dĩ có lão bằng hữu mỗi ngày đến đánh cờ. Những vài hôm trước đã lên thành phố thăm con cháu rồi, chỉ ngồi đây hóng gió chút."

"Thạch thôn trưởng, ngài không phiền nếu ta đánh cờ cùng ngài chứ."

Thạch lão đầu nhìn sang bàn cờ một chút.

"Ngươi biết đánh cờ vây sao."

"Coi như là biết một chút." Lý Triều Càn cười cười.

"Người trẻ bây giờ biết đánh cờ vây thật hiếm có." Thạch trưởng thôn vuốt vuốt sợi râu dài.

Lý Triều Càn cũng không bút tích trực tiếp ngồi xuống đối diện lão.

Nguyễn Duy cũng lấy cái ghế ngồi xuống.

"Tiền bối ta Hà tên Trọng, khi nãy chưa kịp giới thiệu mong tiền bối chớ trách."

Nguyễn Duy trực tiếp mượn tên của Hà lão ở tàng kinh các dùng một chút.

Thạch trưởng thôn cũng không nói chỉ khẻ nâng cằm xem như chào hỏi.

Hai người cũng nâng lên cờ tử bắt đầu hạ nước cờ đầu tiên xuống. Trong quá trình Lý Triều Càn cũng đưa mắt ra hiệu cho Nguyễn Duy.

Lĩnh ngộ hắn ý tứ Nguyễn Duy cũng lên tiếng.

"Thạch tiền bối, thế nhưng là trong nhà có người trẻ sao.?" Nguyễn Duy nhìn vẻ phía căn nhà của lão trong như là không có người khác.

"Không, lão đầu ta xưa nay không có con cháu, chỉ ở một mình."

"Tiền bối không có người chăm sóc như vậy ổn chứ. Dù sao tuổi tác của ngài..."

Thạch trưởng thôn nhìn sang Nguyễn Duy một cái lại đưa mắt về bàn cơ.

"Ta không cần người chăm sóc. Thường ngày đều sẽ lên núi săn bắt chút gì, ăn uống không lo."

"Săn bắt ? Ý ngài làm ở cánh rừng gần đây sao." Nguyễn Duy chỉ tay về hướng tây.

"Phải, nơi đó gọi là Hồ Hoắc Tiểu lĩnh."

"Hồ Hoắc Tiểu lĩnh ? Cớ sao lại có cái tên này ?"

'Lại là Hồ Ly, có lẽ là đã đến đúng chỗ.'

Thạch trưởng thôn trầm ngâm chốc lát.

"Nghe đồn ngày xưa có một con Bạch hồ, từ trên núi xuống. Ai cầu nguyện cái gì nó cũng đều sẽ đáp ứng."

"Người ta khi đó đổ dồn đi tìm con Hồ Ly với mong muốn được đổi đời. Đúng là ai đến cũng sẽ được vinh hoa phú quý, thăng quan tiến chức. Nên danh tiếng của con Bạch Hồ này càng ngày càng vang xa đến cả mấy thôn lân cận."

"Dòng người cứ thế đổ dồn đến, khi được ban ân thì người ta lập ra một cái miếu thờ con Bạch Hồ này, gọi là Hồ Đại Tiên Miếu. Cái tên Hồ Hoắc Tiểu Lĩnh cũng từ đó mà ra."

Cả Nguyễn Duy lẫn Lý Triều Càn đều khựng lại một nhịp nhìn Thạch lão. Có thể thấy lẫn nhau trong mắt kinh ngạc.

"Sau đó thì sao hả Thạch Bá."

Thạch lão cũng ngừng lại, ngửa đầu nhìn trời một chút, sau lại cúi xuống bàn cờ hạ quân. : "Trên đời này làm gì có bữa ăn miễn phí."

"Ai được nó đáp ứng về sau, khi người đã chết thì con cháu sẽ phải trả lại hết. Những người đó đều bị bắt đi vào trong miếu để phục vụ cho con Bạch Hồ suốt đời, kể cả con cháu đời sau nữa."

Lý Triều Càn nâng cờ bỗng khựng lại một chút. Nghi hoặc nhìn về phía Thạch lão.

"Còn có cái chuyện này ? Thạch trưởng thôn, ngài sẽ không lừa bọn hậu bối chứ."

Thạch trưởng thôn liếc mắt nhìn.

"Ta không có lừa các người tất yếu. Nhưng đó là những gì mà ta nghe được, cũng không biết thực hư ra sao."

"Tiền bối, thế người dân không giết chết cái kia bạch hồ sao ?"

Thạch lão đầu trầm ngâm không nói. Tiếp tục nâng cờ.

"Có chứ, có người đã giết chết nó. Nói nó là một con yêu nghiệt, cần phải giải quyết trừ hậu hoạn."

"Đó là ai ?" Nguyễn Duy nói.

Vấn đề này, Thạch lão cũng không có cho câu trả lời. Lý Triều Càn liền lái qua chuyện khác.

"Tiền bối thế nhưng thấy qua nơi này có những người khả nghi xuất hiện.?"

"Người khả nghi ? Các ngươi chẳng phải đến đây đi du lịch sao ? Còn tìm cái gì người khả nghi."

Nguyễn Duy ngượng cười.

"Chẳng giấu gì tiền bối, trên đường đến đây chúng ta một đoàn người sắc mặt hung hung nhìn không phải người tốt. Lai giả bất thiện. Nên ta chỉ là hỏi một chút."

Không gian yên lặng xuống tới.

" Ngươi đánh không tệ, ép lão phu một đầu. Ván này ta thua rồi." Thạch trưởng thôn nói.

"Thạch trưởng thôn quá khen, lại đến một ván sao."

"Thôi không chơi, không chơi. Ta mệt rồi, đi nghỉ. Các ngươi tự tiện đi."

Nói đoạn Thạch trưởng thôn bỏ vào trong nhà, để lại Nguyễn Duy và Lý Triều Càn ở lại tại chỗ.

Cả hai đều thấy trong mắt nhau sự nghi hoặc.

'Bạch hồ, đáp ứng lời cầu nguyện ?"

Cũng không suy nghĩ nhiều, hai người đứng lên đi về nhà. Bây giờ đã gần chiều, thêm phần tháng này ngày dài đêm ngắn rất nhanh mặt trời sẽ lặn, bây giờ cũng không thấy người nào đi trên đường.

Nhàn nhã bước đi, Nguyễn Duy lên tiếng.

"Đây sẽ không phải là trùng hợp, con Hồ Ly mà lão Thạch nói rất quỷ dị, có thể tin sao."

"Làm sao không thể tin ? thế giới này kỳ nhân dị sĩ nhiều lắm cũng không thiếu cái lạ."

"Có lẽ vậy, Sự tình ngươi thấy được có lẽ sẽ phát sinh vào tối nay, đến đề phòng mới phải."

"Cũng có thế là bọn thích khách chính là thờ phụng còn Bạch Hồ này, có khi... chúng là hậu duệ của những người được con Bạch Hồ đó ban ân thì sao.?"

"Mọi chuyện đều có khả năng cả."

Rất nhanh, hai người về đến nhà, nhưng vẫn chưa có ai trở về, đành phải đợi thêm một chút.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.