Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan Thiên Tháp.

Tiểu thuyết gốc · 2024 chữ

Trong bữa tiệc trong Tử Cấm Thành, nơi các sứ đoàn ngoại giao được chào đón bằng hữu nghị của Hạ Hoa.

Nguyễn Duy đang đứng một góc cũng với Lê Quang Diêu, cũng không phải vì cái. Sau bữa ăn thịnh soạn thì sẽ đến tiếc mục các nhân vật đi trao đổi với nhau, như một bữa tiệc đứng của phương Tây.

Nguyễn Duy cùng ngài thủ tướng biểu thị mình ăn có chút no nên cần đứng tiêu hóa một hồi.

Không được bao lâu, liền có người đến bắt chuyện cùng với họ.

"Xin chào, tôn kính Đại Nam Hoàng Tử cùng thủ tướng các hạ. Xin tự giới thiệu ta là Hạ Hoa bộ trưởng Bộ Thương Nghiệp. Doãn Hi. Rất hân hành được làm quen."

"Rất vui được gặp ngài bộ trưởng." Nguyễn Duy lễ phép đáp lời.

"Doãn Hi, ngài vẫn là như vậy sung sức nha." Lê Quang Diêu nói.

"Haha, ta cái này mỗi ngày được làm việc cho Bệ Hạ, làm việc cho Hạ Hoa đương nhiên là sung sức rồi."

"Thế mà ta nghe nói ta nghe nói vị vụ Bắc Mỹ mà làm cho thương mại Hạ Hoa có chút lao dốc nha, ngài như thế sung sức là ta yên tâm."

Dụng ý : Mẹ nó thương nghiệp với Bắc Mỹ là cái số lớn, bị cấm vận tất nhiên thiệt hại. Làm sao Bộ trưởng như ngươi càng ngày càng béo đâu.

Doãn Hi trầm mặc một chút. "Cũng không có việc gì, ít lâu nữa chuyện này cũng sẽ được giải quyết. Cũng không thể cho các hạ nhọc lòng."

Dụng ý : Dù gì thì việc này cũng sẽ kết thúc, ngươi cũng không cần phải dòm ngó tới cái này bàn tiệc.

"Thế thì chúc ngài may mắn, nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói. Đại Nam ta gần đây xuất hiện một chút hàng lậu từ phương Bắc mà ta sơ ý để lọt nha."

Dụng ý : Ngươi cố tình để biên giới xuất hiện hàng lậu tuồn vào, ta rất là không vui. Không chừng cũng có chút hàng lậu từ phương Nam nha.

"Ồ, đạ tạ hữu ý của các hạ, cũng thật bất ngờ khi Đại Nam xuất hiện hàng lâu, cái này có chút khó chịu nha."

Dụng ý : Đúng là hàng lậu từ Hạ Hoa nhưng ta chết sống không nhận, làm gì ta. Còn có thể buồn nôn một phen.

"Đúng là khó chịu như một con ruồi nhặn, nghĩ muốn đập chết nó."

Dụng ý : Nếu còn tiếp tục đập chết ngươi.

Doãn Hi định nói trở về nhưng lại thôi, lần này y cũng không đến vị cái Lê Quang Diêu này. Mà là vị này trước mặt Đại Nam Hoàng Tử.

"Đại Nam hoàng tử, ngài đến nơi này cảm thấy thế nào." Doãn Hi hiền hòa nói, khí thế lúc nãy biến mất tăm.

"Không hổ là Triều Đại lâu đời, mọi thứ đều rất trang trọng và quý phái." Nguyễn Duy cười đáp.

"Tạ ơn ngài khen thưởng, lần này cũng là ngài đến dự buổi tiệc đúng là Hạ Hoa chúng ta vinh hạnh đâu. Nghe nói ngài là một cái thiên tài, chỉ mới 15 tuổi đã thành Võ Sĩ nha."

"Ngài quá khen, thiên tài chữ này ta không dám nhận. Chỉ là có người tuổi ta cũng có thành tựu như vậy, ta dựa vào tài nguyên của hoàng gia mà đạt được thôi."

'Còn có hệ thống trợ giúp nữa.'

"Ngài quá khiêm tốn, tuổi ngài có như vậy thành tựu cũng là đáng mừng." Nhưng xác thực mà nói, 15 tuổi Võ Sĩ cũng không làm người kinh hãi thế tục.

Doãn Hi không biết Nguyễn Duy chỉ tiếp xúc Võ Đạo thời gian chưa đầy 3 tháng liền có thành tựu. Nên nhớ thiên tài cũng muốn 1 năm ở tình huống tài nguyên đầy đủ.

Đó là lý do mà người ta thường chỉ tập võ lúc 18 tuổi, tuổi mà căn cơ đã phát triển xong. Dù sớm tập võ sẽ giúp võ đạo con đường rộng mở hơn nhưng cũng do độ tuổi mà rất khó bước vào võ đạo. 3 tháng thời gian dường như là chưa từng nghe qua.

"Ngài có thể không biết, Hoàng Cung có một nơi rất đẹp để ngắm sao về đêm, không bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm ánh sáng. Nghe nói ngài thích nghiên cứu thiên văn học nên nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể đến Quan Thiên Tháp, thông tri cấm quân một tiếng liền sẽ có người dẫn ngài đi."

'Ta sẽ nghiên cứu thiên văn ? Ta cũng không có nhàm chán như vậy nha. Mấy ngôi sao có gì đáng để coi ? Ai nói cho ngươi như vậy nha.' Nguyễn Duy có chút mộng.

"Cái này cũng được, Điện Hạ cứ việc đi. Cũng không cần ở lại nghe mấy lão già này nói chuyện."

'...'

Nói đoạn có người liền gọi Doãn Hi dường như có việc.

Vị này chấp tay nói : "Ta có việc đi trước." liền rời đi.

Nguyễn Duy nhìn xung quanh thấy có người sắp tiến tới bắt chuyện. Nguyễn Duy cũng không muốn nghe mấy ông này chửi nhau. Không thể không nói, người có học chửi nhau vẫn cảm giác như hát hay.

"Thế thì ta liền đi đến cái gì Quan Thiên Tháp đi."

"Ngài cứ tự nhiên Điện Hạ, ở đây cứ giao cho ta." Lê Quang Diêu nhìn người xung quanh chiến ý nổi lên.

'Đúng là quan ngoại giao đều là cái đức hạnh này. Gặp người liền chửi, còn như thế phấn khích. Nơi này không nên ở lâu.'

Bước ra khỏi phòng, Nguyễn Duy liên được Cấm Vệ Quân dẫn đi xem Quan Thiên Tháp.

Trên đường đi cậu triệu hồi ra bảng hệ thống. Nhờ cuộc ngoại giao này, cùng truyền thông của 2 nước Nguyễn Duy thu được 50.000 điểm danh vọng. Cảm giác như nhà giàu mới nổi.

Lâu lâu cậu nghĩ, có lẽ ngón tay vàng của cậu là thân phận kiếp này của mình chứ không phải hệ thống. Thử nghĩ nếu sinh ra bình dân kiếm đâu ra danh vọng. Thiên phú của cậu cũng không được tốt, sẽ không được nổi danh, sẽ không có danh vọng.

Nhiều như vậy điểm Danh Vọng cậu tạm thời không nghĩ ra nên mua cái gì liền quyết định để dành.

Nhàn nhã bước đi trên con đường lát gạch đẹp đẽ.

"Này người anh em, Quan Thiên Tháp là cái gì vậy ? "

"Thưa, là tháp được xây dựng để quan sát thiên tượng thời xưa, nơi dành cho các học sĩ ở. Nhưng bây giờ vệ tinh cũng đã phóng vũ trụ cái này chức năng liên trở thành nơi để ngắm sao khi buồn chán." Cấm Vệ Quân nghiêm cẩn đáp.

"Ra vậy, cũng không cần quá căng thẳng người anh em."

"Hỏi cái, sao hôm nay không thấy Hạ Hoa Bệ Hạ mà chỉ có thủ tướng các hạ chủ trì.?"

Nghĩ Nghĩ một hồi. "Ta cũng không biết, một cái cấm vệ nho nhỏ làm sao biết chuyện của thiên tử."

Vị này Cấm Vệ Quân rất nhanh bỏ xuống vẻ nghiêm cẩn, dù sao cũng là người hiện đại hơn nữa người ta cũng không phải bổn quốc Hoàng Tử, chỉ cần tôn trọng là được rồi.

Nghe vậy, Nguyễn Duy cũng không tiếp tục hỏi. Lẳng lặng nhìn về phía trước, vì phía trước có một cái nữ hài đang tiến về đây.

Cấm vệ quân cũng nhíu mày, theo lẽ người đi trong cung phải có cấm vệ hoặc tùy tùng đi theo. Vị này nữ tử lại không có tùy tùng, tất nhiên là không phải người trong cung, nếu là khách thì phải có cấm vệ dẫn đường, ở đâu ra chạy loạn như vậy.

"Vị này nữ tử xin dừng bước, cho hỏi ngài đang đi đâu ?"

"Ta muốn tìm nơi vui chơi một chút, bữa tiệc quá chán ngắt."

"Xin hỏi ngài là." Cấm vệ hỏi.

"Ta là Công Chúa của Xiêm. Này nơi này có chỗ nào chơi vui sao."

Cấm vệ quân định lên tiếng thì Nguyễn Duy đã trước một bước nói.

"Xin chào vị này nữ tử, ta dự định đi đến Quan Thiên Tháp để ngắm sao, ngài muốn đi cùng sao."

Phải, dù gì thì có gái đi cùng còn hơn đi một mình. Hơn nữa vị này Xiêm Quốc công chúa lại là cái mỹ nhân nha, đúng thật bất ngờ.

"Thật sao, xin cảm ơn. Ta là Pha Chao Nanno. Rất hân hạnh được làm quen."

"Ta là Nguyễn Duy. là vinh hạnh của ta thưa nữ sĩ."

"Nguyễn Duy ? Ngài chẳng lẽ là Tam Hoàng Tử của Đại Nam sao."

"Chính là tại hạ."

"Ồ, hạnh ngộ, hạnh ngộ."

Một đoàn người liên cùng đi tới Quan Thiên Tháp. Một ngọn tháp cao đồ sộ cũng đã được phục dựng lại với bê tông nhưng lại không đánh mất vẻ xưa cũ của nó.

"Hai vị, ta liền đưa đến đây, có nhiệm vụ tại thân. Thứ lỗi, thứ lỗi."

"Không có việc gì, cảm ơn đã đẫn đường, người anh em."

Sau khi người đi, Nanno liền không chịu được bắt đầu leo tháp. Nguyễn Duy thì nhàn nhã theo sau, cậu cũng không phải thật có ý định ngắm sao cái gì.

Ngọn tháp này đúng thật là cao, 12 tầng đại biểu cho 12 tháng trong năm, tháng trong tiếng trung viết chữ Nguyệt có nghĩa là trăng, vị tinh tú to nhất mà con người thấy được vào ban đêm.

Có võ công tại người, cả hai đều rất nhanh đến đỉnh tháp.

Nhưng điều bất ngờ đó là lại xuất hiện hai người sớm có mặt tại nơi này.

Một người cao lãnh, thanh mi mục tú. một người lại có phần mập mạp, dư thừa thịt mỡ.

Cả hai đang đánh cờ dưới ánh trăng, nhưng có vẻ như vị này anh mập mạp lại chịu khổ khá nhiều, vừa đánh vừa bức tóc tai loạn xạ.

Cảm giác có người đến, cả hai cùng quay sang nhìn. Có chút nghi hoặc.

"Xin chào 2 vị khách mới." Người thanh niên thanh mi mục tú lên tiếng.

Cả hai cũng không tiếp tục chơi cờ mà đứng lên bước về phía này.

"Ta là Lý Triều Càn, còn vị này là Công Tước Ivanikov Romanov. Các vị là..."

Ồ ra là Thái Tử, vị này làm sao ở đây ? Còn có cái này người Nga nữa.

"Xin chào ta là Nguyễn Duy. Còn vị này là pha chao Nanno của Xiêm."

"Xin chào."

"Xin chào."

Cả bốn người đánh cái chào hỏi cũng coi như quen biết.

Tìm cái ghế ngồi xuống vị Công Tước nói.

"Ai muốn uống Cocktail sao. Ta cái này rất có tay nghề nha."

"Ta muốn."

Cả ba người đều dơ tay, muốn thưởng thức một chút tay nghề của vị công tước trẻ tuổi này.

"Các người có thể nói cho ta biết mình muốn uống vị gì sao ?"

Nguyễn Duy chọn cay, cùng liệt. Còn vị Thái Tử thì muốn uống chút gì nhẹ nhẹ. Nanno thì lại muốn uống ngọt.

Nghe Trong đám người nghe Nguyễn Duy muốn uống liệt tửu có chút bất ngờ. Trong đám người cậu coi như là nhỏ nhất, mới 15 tuổi. Còn lại ba người đều ở 17, 18 khoảng chừng. Đàn ông Đại Nam đều khốc như vậy.

Cũng không phải cái gì, chỉ là sở thích kiếp trước thôi, muốn uống để hoài niệm một chút.

Không mất bao lâu, đồ uống liền ra.

Cầm trên tay ly nước, vị này Thái Tử giơ lên nói.

"Hôm nay, gặp nhau là một cái duyên phận. Các vị cùng nâng ly chúc mừng thế nào."

"Được.". Ba người đồng thanh nói.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.