Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Bắc Kinh.

Tiểu thuyết gốc · 1853 chữ

'Hôm nay sẽ là cuộc viếng thăm chính thức của Tam Hoàng Tử đế quốc Đại Nam đến Hạ Hoa. Chuyến bay bằng phi cơ riêng của hoàng gia từ Kinh Đô đến Bắc Kinh sẽ kéo dài 3 tiếng 30 phút. Đây là cuộc viếng thăm sang nước ngoài đầu tiên của Tam Hoàng Tử, để dự tiệc trưởng thành của Thái Tử Lý Triều Càn."

"Cùng với Đại Nam, các quốc gia lãnh đạo cấp cao khác cũng sẽ nhân dịp này có mặt để bàn bạc về vùng tranh chấp giữa Liên Bang Bắc Mỹ và Đế Quốc Nga đã diễn ra trong vài chục năm nay."

"Sau đây là hình ảnh Tam Hoàng Tử lên phi cơ đến Bắc Kinh."

Hình ảnh nhất chuyển.

Nguyễn Duy đi qua dòng người phóng viên bước vào sân bay, vị này thiên tài của hoàng gia đang trở nên 'sốt dẻo' trong thời gian gần đây. Dù vậy y vẫn khăng khăng mình không phải thiên tài cái gì.

"Thưa quý khán giả, ngay phía sau tôi là Đại Nam Tam Hoàng Tử, người đã trở thành Võ Sĩ hơn một tuần trước. Mặc dù niên kỷ nhẹ nhàng nhưng cũng không khiến ngài trở ngại trong việc thể hiện thiên phú tuyệt diễm của mình."

"Theo như nguồn tin của chúng tôi từ Hoàng Cung Tam Điện Hạ là một người sống rất có quy tắc, sáng luyện võ chiều đi đọc sách không lỡ một ngày. Có lẽ bởi vì thế mà ngài có được thành tựu như vậy."

Trong khi phóng viên luyên thuyên về tiểu sử của mình thì Nguyễn Duy đã lên phi cơ riêng của Hoàng Gia. Ngồi kế cậu là phủ tướng Đại Nam, tên Lê Quang Diêu. Một người trung niên mập mạp, đầu có vài chỗ hói tuy nhiên bề ngoài như thế nhưng ông cũng là một võ sĩ, chỉ là ông là quan văn không cần cái gì lưng hùm vai gấu.

"Điện Hạ, lần đi này dự tiệc chỉ là thứ yếu. Quan trọng là lần đàm phán giữa Nga và Bắc Mỹ, lần này chúng ta cũng tham dự với tư cách là người hòa giải." Lê Quan Diêu nói.

"Hòa giải ? Như thế cũng không phù hợp với lợi ích của chúng ta không phải sao.?"

Lê Quang Diêu trầm mặc một lúc.

"Đúng vậy thưa Điện Hạ, vậy là ngài đã nhận ra. Đại Nam chúng ta không có khả năng chen chân vào vụ việc này, Hạ Hoa không dễ dàng cho phép chúng ta làm vậy, kể cả Đại Nam hay Xiêm."

Nguyễn Duy nhấm một ngụm nước.

"Việc của chúng ta cố gắng làm cho họ đánh nhau, đánh càng to càng tốt."

"Đúng vậy thưa Điện Hạ. 2 bên giằng co lâu nhưng chưa từng động thủ, có lẻ họ cần một mồi lửa. Chỉ có điều là việc này rất khó, khó vô cùng."

"Đúng vậy, lần này đàm phán mười phần chắc tám là cả 2 bên muốn hòa hoãn. Cả hai bên cũng không chịu được lệnh phong cấm lâu dài."

Sau lần trước thuẫn Nga, Hoa Hạ liên tiếp cấm vận Bắc Mỹ và Bắc Mỹ cũng cấp ngược lại. Cả ba nước đều không thể kéo dài tình trạng này khi mà thiệt hại càng ngày càng to lớn. Hơn nữa trong thời gian này Châu Âu cũng không ngồi yên, ngoài việc lên tiếng chỉ trích thì sau lưng lại trục lợi vô số của cải.

Nhất Là Vương Quốc Anh, cái này đảo quốc dựa và hải quân bá đạo đi vớt chỗ tốt cực nhiều.

Đương nhiên khiến bên này bất mãn, thế là liền có hội nghị này.

Lê Quang Diêu cảm khái không thôi, sự thông mình và trầm ổn hơn tuổi của vị Điện Hạ này y cũng đã nghe qua, hôm nay coi như là kiến thức đến.

Thấy Lê Quang Diêu cũng không nói nữa, Nguyễn Duy cũng yên lặng quay ra phía cửa sổ vẫy tay chào phóng viên phía dưới. Những người này đều là nhân viên kiếm điểm danh vọng cho cậu nha.

Máy bay rốt cuộc cũng cất cánh.

Trải qua một tuần tập luyện cậu cũng cơ bản nắm giữ những năng lực của mình. Cậu không biết mình mạnh bao nhiêu, nhưng có lẽ cũng đủ để tự vệ đi, hy vọng là như vậy.

Ngồi nhàn nhã trên máy bay cho đến khi nữ tiếp viên thông báo sắp hạ cánh tại Bắc Kinh, Nguyễn Duy liên đứng lên cùng với Lê Quang Diêu sửa soạn một chút quần áo. Dù sao lần này cũng đại biểu cho quốc gia không thể để tình huống bẻ mặt xuất hiện được.

Không trờ đợi quá lâu, phi cơ cũng đã hạ cánh thành công. Cửa được mở ra, Nguyễn Duy là người ra đầu tiên, theo sau đó là Lê Quang Diêu.

Những ống kính máy quay tia thẳng vào người cậu, đèn flash nhấp nháy liên tục khiến cậu khá khó chịu. Cũng không thể hiểu những diễn viên điện ảnh làm sao có thể chịu đựng được mấy cái này mà vẫn có thể cười tươi như hoa. Phục.

Đi xuống thảm đỏ, người ra đón tiếp là thủ tướng Hạ Hoa, Lý Chiêu Thành. Cũng là đủ cho mặt mũi, cũng không thể để người hoàng gia ra đón tiếp, vì người đến thăm nhiều lắm với lại cũng không đến cùng ngày nên mọi thứ cũng giản lượt đi.

"Chào mừng đến với Bắc Kinh, Nguyễn Duy hoàng tử, Lê Quang Diêu các hạ." Lý Chiêu Thành nói bằng tiếng trung sau đó sẽ có người phiên dịch.

Thế giới này khác biệt với thế giới trước, làm cường quốc số một, với hơn 1 tỷ người sử dụng, tiếng Trung lại trở thành tiếng thông dụng quốc tế, theo sau đó là tiếng Ấn và tiếng Anh.

Tuy nhiên để tôn trọng văn hóa giữa các nước, các cuộc viếng thăm cũng sẽ có người phiên dịch và mỗi nước nói ngôn ngữ của dân tộc mình lấy đó làm tự hào.

"Cảm ơn ngài đã đón tiếp nồng hậu, ngài thủ tướng."Nguyễn Duy nhìn những người đón tiếp cầm cờ của hai quốc gia vẫy vẫy.

"Rất vinh hạnh thưa các hạ." Lê Quang Diêu ôn tồn nói. Hai người cũng là đồng liêu, đối thủ nhiều năm.

Tán ngẫu hữu nghị với nhau vài câu.

Đúng là không thể nói cuộc chào đón này cũng nồng hậu, sau đó hai người được đưa đi khỏi sân bay và sắp xếp đến hoàng cung, tuy nhiên cũng chỉ là ngoài rìa, cũng không thể vào sau trong tẩm cung được chứ.

lần này Lý Chiêu Thành cũng không đi cũng mọi người, sau đó ông còn phải đón tiếp các nước khác cũng không có bao nhiêu thời gian để hao phí.

Đến Tử Cấm Thành cách đó cũng không xa, Nguyễn Duy không khỏi cảm thán độ quý phái của nó. Không hổ là lắm tiền nhiều của quốc gia. Hoàng Cung ở Gia Định đúng là có hơi không bằng.

Một đoàn người đi vào Tử Cấm Thành, đây là lần đầu tiên Nguyễn Duy nhìn thấy thái giám. Cậu cố tình nhìn lâu hơn một chút, nhưng cũng không quá lâu sợ rằng người ta nghĩ cậu cái gì lại không tốt, thêm nữa cậu cũng không thấy thái giám cùng người thường khác biệt bao nhiêu liền dứt khoát không nhìn nữa.

Được an bài trong một biệt viện, cảnh sắc cũng không tệ, còn được an bài cho cả thị nữ. Cái này cũng là Nguyễn Duy lần đầu tiên được thấy, ở Gia Định thì lại không có thị nữ riêng cái việc này. Hoàng Tộc nhà Nguyễn không có thói quen này.

Cũng bắt nguồn từ vị Thương Hoàng, là người có lối sống tương đương đoan chính, cả đời ông chỉ có một vợ, Hoàng Cung cũng không có thị nữ riêng ( không tính cung nữ làm công việc lặt vặt, việc chung cho hoàng cung). Kết quả là những hoàng đế đời sau phải chịu khổ, nhìn hoàng đế Hạ Hoa, người nào không tam thê tứ thiếp. Trở ngại mấy vị lão bối họ Nguyễn cũng không tốt than vãn cái gì.

'Aizz, ta cũng muốn có hậu cung 3000 nha.'

Lúc đến thì cũng đã giờ trưa, cậu liền được phục vụ bữa ăn. Vì cậu yêu cầu nên đoàn ngoại giao cũng ăn chung với vị Hoàng Tử này. Không vì cái gì cậu chỉ muốn kiếm chút điểm danh vọng, có còn hơn không.

Nói thật ra thì còn tới gần một tháng mới đến tiệc trưởng thành của Thái Tử Lý Triều Càn nhưng lại đến sớm như vậy là vì việc của Nga-Bắc Mỹ. Việc trên bàn tiệc tùng thì cũng không mất bao nhiêu thời gian, việc trên bàn đám phán mới cần tốn nước bọt.

Nếu hòa bình còn tốt, còn hệ chiến tranh thì rất có thể dấy lên thế chiến thứ 2. Dù các nước liên quan đến vụ việc này không có bao nhiêu nước nhưng mà nếu thấy đánh nhau liệu các nước khác sẽ đứng bên ngoài nhìn sao, này là tuyệt đối không có khả năng.

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Duy cũng không hiểu tại sao vì chút dầu mỏ lại dẫn đến căng thẳng như thế. Vì mặt mũi sao ? Có thể nước Nga bốc lên mâu thuận này nhưng lại là người xuống nước trước thì chẳng phải chê cười ?.

'Không không, liên quan đến lợi ích thì chắc chắn không có mặt mũi cái khái niệm này. Có thể là trên vùng đất này có cái gì đó lợi ích khiến cho các nước không thể không tranh.'

Nhưng là cái gì thì Nguyễn Duy thừa nhận trí thông minh của mình không đủ sài.

'Dù là gì thì, chắc chắn Đại Nam đã nắm giữ thông tin gì đó mới có thể để thủ tướng của một nước đi công du liền một tháng. Có chỗ bất thường mà ta không biết.'

Khoản thời gian còn lại cậu cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, mấy việc đó cứ để cho Lê Quang Diêu đau đầu đi.

.....

Một nơi khác.

"Đã có bao nhiêu nước đến ?"

"Thưa Ngài, đến chiều hôm nay đã có 5 nước đến. Đại Nam, Xiêm, Nga, Liên Bang Bắc Mỹ cùng Mông Cổ."

"Hoàng Tử Đại Nam Nguyễn Duy, Công Chúa Xiêm Pha Chao Nanno, Công Tước Ivanikov Romanov. Còn 2 nước khác thì thủ tướng tự mình đến."

"Các nước khác thì sao."

"Dạ bẩm, các nước biểu thì trước một tuần bữa tiệc sẽ đến."

"Vậy là họ vẫn chưa biết ?"

"Thưa, ta nghĩ là chưa."

"Tốt lắm, người lui đi"

Người lui xuống, để lại người thanh niên một mình đang ngắm nghía một thứ trông như địa đồ.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.