Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Minh Cẩn Khổ Tâm.

Tiểu thuyết gốc · 2004 chữ

Dù sao thì đoạn Status này mang lại cho Nguyễn Duy, một lượng lớn điểm danh vọng. 1.500 điểm Danh Vọng và đang không ngừng gia tăng, cậu nghĩ đây là do thân phận Hoàng Gia mang lại phúc lợi.

Vẫn còn một đoạn thời gian Trần Minh Cẩn mới có thể đuổi tới. Nên Nguyễn Duy nghĩ đây là lúc sử dụng Sơ Cơ Kiếm Pháp bí tịch.

'Hệ thống, sử dụng cơ sở kiếm pháp.'

'Đinh ! xác nhận.'

Trước khi sử dụng cậu cũng đã cố tình điều chỉnh lại tâm tình của mình, việc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phong cách kiếm pháp của cậu sau này.

Điều chỉnh đến trạng thái đỉnh cao nhất.

Một luồn sóng cảm ngộ tràn vào trong óc, được tẩy lệ bởi những lần trước nên Nguyễn Duy lần này xe nhẹ đường quen, liền ngồi xuống tĩnh lặng hấp thu.

Một cái kiếm thực hiện các chiêu thức đơn giản nhất thứ kiếm thức, khiêu kiếm thức, vân kiếm thức...tổng cộng mười bốn thức.

Trên đời kiếm pháp cho dù là cao thâm, phức tạp như thế nào đi nữa cũng sẽ chỉ dựa vào những chiêu thức này làm gốc rễ. Bây giờ Nguyễn Duy có thể gọi là một tên kiếm đồ, chỉ cần phối thêm một bộ kiếm pháp phù hợp liền thành kiếm khách.

Quan trọng nhất là, nhờ vào xuất phẩm hệ thống nên cơ sở của Nguyễn Duy trên kiếm đạo là cực kỳ vững chắc. Không kém những thiên tài tuyệt thế kiếm đạo mẩy may.

Ngồi xuống liền là 2 giờ trôi qua. Nguyễn Duy đột nhiên mở mắt, Kiếm Khí lan tỏa ra xung quanh vô cùng sắt bén.

Thở ra một ngụm trọc khí.

'Phù... Mẹ nó cảm giác này có thể nghiện, thật là sung sướng. Chỉ hao tốn 2 giờ mà như đã cầm kiếm cả năm trời.'

Nguyễn Duy liên đứng lên, ý định tìm một thanh kiếm thử sức nhưng tất nhiên là tìm không ra. Cậu bèn câm lấy một khúc cây ngoại vườn.

Ngoài ý muốn là thi thường thuận tay. Chắc có lẻ kiếm khách cầm thứ gì dài dài liền cảm thấy thuận tay... Phi, ta nghĩ cái gì dễ gây hiểu lầm nha.

Cầm cây gỗ Nguyễn Duy liền thực hiện lần lượt 14 thức cơ bản của kiếm. Ban đầu có hơi loạn vì thân thể vẫn chưa theo kịp tiết tấu của bộ não. Nhưng sau khi làm quen rồi thì cũng trôi chảy, quy quy củ củ. Kiếm khí từ người cậu tỏa ra cảm giác nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, trơn tru nhưng đầy sắc bén, đây là kiếm cách của riêng cậu. Có đánh chết người ta cung không tin đây là lần đầu Nguyễn Duy cầm kiếm.

Chơi đã hơn nữa giờ cũng chán, nhưng kỳ lạ là vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Trần Minh Cẩn. Lấy tác phong của y thì đã xuất hiện từ 1 tiếng trước rồi.

Nguyễn Duy tấm tắc thấy lạ. Mình trở nên mất giá nha.

Nhìn đồng hồ cũng buổi tối rồi, Nguyễn Duy nghĩ muốn sử dụng nối cuốn cơ sở quyền pháp.

'Hệ thống, ta học tạp như vậy không có vấn đề gì chứ.' Sở dĩ hỏi như vậy là do Nguyễn Duy thấy cửa hàng còn có bán Thương, Đao, kích pháp các loại bí tích. Cũng không muốn uống phí, tổng học nhiều càng tốt.

'Không có vấn đề, yên tâm, hàng của hệ thống là tinh phẩm.'

'Nói như vậy, Sau này ta tất cả đều thông, trở thành một cái vạn năng Võ Sĩ. '

'Nghĩ tốt lắm, Ký chủ có thể thành thạo tất cả nhưng ngoại trừ kiếm là chủ tu ra thì còn tại phụ tu chỉ có thể đạt tới cơ sở thôi.'

'Tại sao lại là kiếm ?'

'Vì ký chủ mua bí tịch về kiếm chứ sao. '

'Vậy nếu ta mua quyền pháp đầu tiên ?'

'Thì hệ thống nhận định ngươi chủ tu quyền pháp, còn lại chỉ có thể đạt tới sơ cấp.'

'Con mẹ nó, hố như vậy.? Vẫn may là mua kiếm bí tịch trước tiên.'

'Hệ thống, thật không có cách nào khác sao ?'

'Có là có, nhưng mà để mua bí tịch cao hơn của phụ tu thì cần phải đánh thuế nha, thuế rất nặng. Xem xét sự nghèo nàn của ký chủ thì vẫn là quên đi thôi. Hay là tự mình đi học rất tốt.'

'Con mẹ nó thật sự chỉ có hệ thống mới dám kêu ta nghèo, Ta đường đường là hoàng tử nha.'

'Đánh thuế nặng bao nhiêu ?'

'Gấp năm lần, không tính quá nặng.'

'Mẹ nhà người sao không đi ăn cướp ?'

'Cướp của ngươi ? Mẹ nó nghèo như vậy có gì để cướp ?'

'...' Sắc mặt của Nguyễn Duy đen lại.

'Vậy ta có thể mua công pháp vu sư hay kỵ sĩ loại hình sao ?'

'Có thể, thêm chút thuế.'

'Thêm bao nhiêu ?'

'Gấp 20 lần.'

'... F-CK YOU.'

'F-ck you too.'

'Bây giờ ta muốn sử sụng cơ sở quyền pháp.'

Hệ thống cũng không đáp lại.

Tĩnh tọa hơn một tiếng, Nguyễn Duy liền hoàn thành lĩnh ngộ quyền pháp.

'Hệ thống, ngươi bán hàng giả sao. Lần trước kiếm pháp rõ ràng là 2 tiếng à.'

'Ký chủ, Quyền khác Kiếm. Quyền pháp ban đầu không khó nhưng càng về sau càng ảo diệu khó lường, đây là vũ khí tự nhiên của con người không thể so sánh với kiếm. Sau này quyền pháp bí tịch vẫn sẽ mắc hơn các loại khác một ít. Ký chủ vẫn là chăm chỉ học thêm để tăng kiến thức nha.'

'Ra vậy, thảo nào quyền pháp cơ sở bí tịch lại rẻ hơn nhiều.' Còn về việc hệ thống chửi bới, Nguyễn Duy trực tiếp không quan tâm, dù sao chửi nhiều như vậy cũng sinh đề kháng lực.

Không còn nghĩ, Nguyễn Duy liền đứng lên mua quyền một chút. Lần này cũng không loạn mà cực kỳ ổn thỏa vì quyền pháp cơ sở vẫn chưa phức tạp, chỉ là thân thể con người đứng vững trãi, đấm đá tốc độ, sức mạnh tăng lên rõ rệt. Động tác cũng làm cho người ta cảm thấy một cổ hạo nhiên chính khí.

Cái này đương nhiên là do tâm trạng của Nguyễn Duy tạo thạnh, Lúc nãy cãi nhau với hệ thống làm cậu cảm thấy hắn là một cái gian thương, còn mình là một cái đại hiệp trừ gian diệt bạo bảo vệ thiên hạ. Nói ra cũng trùng hợp.

Sau khi lĩnh xong 2 bí tịch Nguyễn Duy cũng cảm thấy mệt mỏi. Dù là trong lúc đó cực kỳ thoải mái nhưng não bộ đã có chút chịu không nổi, mà dù gì cũng không còn bí tịch cho Nguyễn Duy sài nên dứt khoát đi nghỉ. Võ Đạo cái này cần phải khổ nhàn kết hợp, mặc dù cậu không làm gì ngoài ngồi một chỗ.

Sáng hôm sau, vừa sử dụng bữa sáng vừa lưới web, nhàn nhã cực kỳ.

'Chiều muộn hôm qua, vùng miền núi Tây Nguyên xảy một trận sạc lỡ dữ dội. Theo cơ quan chức năng vụ việc này xảy ra do việc khai thác quá mức cây cối khiến cho đất bị sói mòn nghiêm trọng, tuy nhiên không có sự thiệt hại và mạng người. Bây giờ vùng này đang được tiếp quản bởi quân đội.'

Nghe phần tin tức này Nguyễn Duy lông mày liền nhíu lại.

Cậu biết đây cũng không phải cái gì sạc lỡ. Không có khả năng sạc lỡ liền phái quân đội đi tiếp quản, có một khả năng...'Ma Quật'.

Vừa vặn, Tây Nguyên có một cái 'Ma Quật'. Cái này mười phần chắc tám là 'Ma Quật' bạo loạn. Những cái này vị cậu là một Hoàng Tộc nên mới có biết, còn người thường chỉ có thể xem như là vụ sạc lỡ bình thường.

Dùng xong bữa ăn của mình Nguyễn Duy liền gặp được Trần Minh Cẩn. Nhưng khác mọi khi là y đang bị thương, phần đầu bị băng bó cho Nguyễn Duy biết điều đó.

"Điện Hạ, chúc mừng ngài trở thành một tên Võ Sĩ." Trần Minh Cẩn cười nói, sắc mặt cũng không tệ lắm, có thể thương không nặng.

"Đạo sư, ngươi bị thương.?

"Điện Hạ nói là cái này ? Không có việc gì chỉ là chày ngoài da thôi, vài ngày là khỏi hẳn ấy mà." Trần Minh Cẩn vừa nói vừa chỉ chỗ băng bó trên đầu mình.

"Là 'Ma Quật' sao ? Chuyện gì xảy ra ?"

"Cái này bây giờ không phải ngài nên biết, có lẽ cần chờ ít năm nữa."

Thấy Trần Minh Cẩn trầm mặt, Nguyễn Duy cũng không tiếp tục hỏi. Hỏi cậu cũng không thể giúp bận bịu, dù là đã trở thành Võ Sĩ nhưng cậu cũng không có kiêu ngạo ý tứ.

Trần Minh Cẩn chắc chắn là một đại cao thủ nếu không cũng không thể làm Đạo sư cho cậu được. Nhìn người ta còn bị thương thì cậu làm được cái gì à.

"Được rồi Điện Hạ, nếu là ngài đã trở thành Võ Sĩ thì cũng nên lựa chọn con đường tu luyện của mình, ngài muốn như thế nào." Dù vậy Trần Minh Cẩn nội tâm đang run rẩy, mới bao nhiêu thời gian à, cái thằng vô lại này thế mà đã thành Võ SĨ.

"Vậy liền tu Kiếm đi, ta muốn làm kiếm khách." Nguyễn Duy cũng không do dự.

"Kiếm tu, kiếm khách là những tu sĩ sát phạt nhất. Nhất niệm nhất chuyển, thiên biến vạn hóa. Có lẽ sẽ phù hợp với Điện Hạ."

"Vậy ta sẽ hướng dẫn Điện Hạ, cơ sở kiếm pháp." Nói nói, Trần Minh Cẩn lấy ra một cái kiếm gỗ.

"Kiếm pháp có tất cả mười bốn thức, dựa vào mười bốn thức này người và kiếm cùng tiến cùng lùi giết địch. Kiếm còn người còn, kiếm vong người vong. Kiếm là mạng, là chiến hữu." Vừa nói, Trần Minh Cẩn vừa huy kiếm. Làm ra đầy đủ 14 thức.

Kiếm cách của y là lăng lệ, bá đạo, lạnh lùng. Giống như là thanh kiếm được rèn đúc từ chiến trường, leo ra từ trong đống xác người. Dù cùng là 14 thức không sai biệt nhưng Kiếm của y lại khác hẳn so với kiếm của Nguyễn Duy.

"Điện Hạ, mọi người có một kiếm cách khác nhau, nó được hình thành qua hành trình cầm kiếm của mỗi người."

Nói đoạn Trần Minh Cẩn nhìn qua Nguyễn Duy.

"Ngài nhớ kỹ sao ?"

'Ta đã nhớ từ hôm qua ngươi tin sao.?'

"Nhớ kỹ"

"Tốt ngài thực hiện lại 14 thức cho ta xem thử."

Cũng không nói, Nguyễn Duy liền cầm lấy thanh kiếm gỗ diễn luyện lại một lần 14 thức cơ bản. Nhưng khác là kiếm cách của cậu lại khác với Trần Minh Cẩn, kiếm nhanh nhưng nhẹ, vừa sắt vữa tĩnh.

Đằng xa Trần Minh Cẩn há hốc mồm, trán nổi lên từng hột mồ hôi.

'Con mẹ nó chuyện gì xảy ra.' cũng không phải Y trấn kinh trước việc Nguyễn Duy ghi nhớ nhanh như vậy, dù gì những lần trước chứng mình cậu là một cái thiên tài. Thứ khiến Trần Minh Cẩn trấn kinh là :

'Ta đang thấy cái gì ? Kiếm cách ? con mẹ nó mới bao lâu, chưa tới mười phút. Đùa ta đây. Cái thằng vô lại này còn là người à.'

Cái này Trần Minh Cẩn còn không biết Nguyễn Duy đã có Quyền Cách. Nếu biết thì giết người tâm tư cũng có.

'Ta vị này Điện Hạ là cái... YÊU NGHIỆT.'

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.