Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi bắt hay là trò chơi

Tiểu thuyết gốc · 1435 chữ

Vừa ra khỏi thành, Nguyễn Lý đã cảm thấy có nhiều luồng thần niệm khóa chặt vào mình, thậm chí lúc nãy tên thanh niên áo xanh kia đã vô thanh vô tức hạ lên người một mùi hương nhẹ, không để ý sẽ không phát hiện ra. Nguyễn Lý cười nhẹ: "Trò hay giờ mới bắt đầu đây." Hắn chuyển thân chạy về hướng khu rừng kia, trong đầu suy nghĩ làm sao để vui đùa cùng với đám người theo đuôi này..

Vừa đến bìa rừng, một đôi nam nữ đã chặn ở trước, hắn liếc qua thì thấy đều là trúc cơ sơ kỳ, hai người đều mặc cùng một loại đồng phục, chắc là môn phái nào gần đây, thấy hắn chạy đến, người con trai nói:

"Vị huynh đệ, ngươi không nên đi vào khu rừng này, trong này rất nhiều yêu thú cấp cao, có yêu thú tam giai đạt đến cấp bậc kim đan rồi, không phải là thứ chúng ta có thể chống lại. Ta có một đề nghị thế này, không biết ngươi nguyện ý nghe không?"

Nguyễn Lý dừng lại, cười tủm tỉm: "A, có cách gì vậy, có thể nói cho ta nghe được không?"

"Hiện nay ngươi bị rất nhiều người theo dõi, thân thế cô lập, nếu như ngươi chịu đem toàn bộ số đan dược Địa Xú Đan thì bọn ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi." Tên thanh niên kia đáp.

"Tại sao ta phải tin ngươi?" Nguyễn Lý cố nhịn cười đáp.

"Ngươi không tin cũng phải tin, ở địa bàn Ngô Thủy thành này sẽ chẳng có mấy thế lực dám không nể mặt mũi Vạn Kim tông bọn ta đâu." Thanh niên kia nghĩ sắp dao động được Nguyễn Lý đành nổ thêm về sự bá đạo của tông môn, tuy nổ nhưng cũng là có bảy, tám phần sự thật nha. Tại Ngô Thủy thành này có ba thế lực xâu xé mãi nhưng chưa phân chia được, ba thế lực gồm Độc Xà quật, Vạn Kim tông và Hoàng Hà tông. Vì vậy lời thanh niên này nói có thể chấp nhận được.

Nguyễn Lý giả bộ cau mày rồi nói:

"Vậy cũng được, nhưng các ngươi phải bảo vệ ta an toàn rời khỏi đám đông truy cướp này trước đã."

Hắn vừa dứt lời thì phía sau truyền tới âm thanh vang dội.

"Hôm nay ai cũng không bảo vệ được tên này, có Âu Tử ta đây, nếu hắn không nôn ra loại đan dược kia thì đừng hòng toàn mạng"

Lời vừa dứt thì 1 lão giả bay tới, nhìn đồng phục thì chắc là trưởng lão của Độc Xà quật vừa đến, quanh năm làm bạn với rắn và độc nên nhìn khuôn mặt lão rất là ghê rợn, đôi mắt láo liên nhìn chằm chằm vào Nguyễn Lý.

"Aaa, đáng sợ quá, các ngươi nãy nói bá đạo lắm mà, ra đánh lão đầu này đi, ta đảm bảo sẽ đưa đan dược cho các ngươi." Nguyễn Lý hét lớn rồi chạy vòng ra sau lưng hai tên xưng là đệ tử Vạn Kim tông trốn thập thò, lòng thì cười nở hoa. "Đánh nhau đi a, như này còn chưa vui lắm, đánh đi đánh đi".

Hai người nam nữ Vạn Kim tông đó lúc này cũng đang bối rối, không nghĩ đến người của Độc Xà quật lại tới nhanh như vậy. Lão già Âu Tử kia cất giọng cười the thé: "Ha Ha, chỉ bằng hai tên trúc cơ kỳ nhỏ bé Vạn Kim tông các ngươi mà cũng đòi bảo vệ hắn ta ư. Mau giao tên đó ra cho ta, nể mặt Vạn Kim tông ta sẽ không làm khó dễ các ngươi."

"Ai nói Vạn Kim tông ta không bảo vệ được hắn." Từ trong cánh rừng, lại một lão giả bay tới đứng cùng hai người nam nữ kia. Lão quay lại nhe hàm răng cười với Nguyễn Lý: "Đừng sợ, có ta ở đây, lão già Độc Xà quật kia không làm gì được ngưoi đâu"

Nguyễn Lý cười nói to: "Ta tất nhiên yên tâm rồi, nãy hai vị sư huynh sư tỷ này đã nói Vạn Kim tông ở nơi này nếu xếp số hai thì không ai dám xếp số một mà."

Lão giả Độc Xà quật nghe vậy thì hơi nhăn mặt lại, tuy Vạn Kim tông mạnh hơn một xíu so với Độc Xà quật nhưng đệ tử đối phương dám đắc ý như vậy cũng là lần đầu nghe thấy. Hai tên nam nữ nghe vậy mặt liền biến sắc, quay đầu về lão giả mới đến kia dập đầu lia lịa: "Dương trưởng lão, bọn ta không hề nói như thế.."

"Các ngưoi nói thế còn gì, còn bảo nếu Vạn Kim tông ra tay, Độc Xà quật cũng chỉ có chịu thua khuất phục mà thôi." Nguyễn Lý cắt ngang xen vào, lão giả họ Dương kia nhướng mày: "Tiểu tử, đừng có nói xấu Vạn Kim Tông ta, nếu ngươi không chịu hợp tác, ta sẽ cưỡng ép thi triển thủ đoạn bắt ngươi đấy."

Nguyễn Lý nghe vậy không nhịn nổi nữa, trực tiếp cười lớn.

Hai lão giả đồng thanh hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Nguyễn Lý dừng cười đưa tay chỉ xung quanh: "Các ngưoi chẳng lẽ không để những người đuổi theo vào mắt à, đây cũng không phải địa bàn của Vạn Kim Tiong hay Độc Xà quật nha. Chẳng lẽ người của đại phái đều bá đạo như vâyu?"

"Hừ, ngươi đừng mơ mộng chạy thoát, bọn họ dám động đến người của Tông môn bọn ta ư."

Nguyễn Lý cười khinh thường: "Đừng bao giờ xem thường người khác, ta thấy trong đó cũng có mấy lão giả đạt đến Kim Đan kỳ nha, giết các ngưoi ở đây rồi trốn đi thì biết ai làm chứ".

Hắn nói xong liền quay đầu, sử dụng bộ pháp nhanh nhất dùng tu vi trúc cơ kỳ chạy đi, do quá bất ngờ, không ai nghĩ hắn dám chạy trong trường hợp này cả, để hắn chạy được quãng xa thì tất cả mọi ngưoif mới kịp bừng tỉnh đuổi theo. Lúc đầu thì trúc cơ còn theo đuôi được, nhưng sau một canh giờ, các tu sĩ trúc cơ đều thở hổn hển mà mất dấu Nguyễn Lý, chỉ còn 5 lão giả Kim Đan kỳ còn đuổi kịp, lúc đầu bọn họ cũng nghĩ bằng với tu vi của mình, chỉ một lát sẽ bắt được, ai ngờ thân pháp của Nguyễn Lý hết sức quỷ dị, càng chạy càng nhanh, để mấy lão giả hoảng sợ là trúc cơ kỳ sao chạy mãi mà không hao hết chân nguyên trong cơ thể, 5 người vừa đuổi vừa dụ dỗ và dọa dẫm, tuy nhiên cứ luôn cách Nguyễn Lý một khoảng nhất định, công kích thì không tới, chạy mãi cũng không đuổi kịp, bọn họ càng quyết tâm bắt được hắn, chắc chắn hắn có bộ pháp phải đạt đến huyền cấp đỉnh hoặc có thể đến địa cấp mới có thể chạy nhanh như vậy. Lúc này đây rượt đuổi mục tiêu đã đổi thành tra hỏi công pháp là chính. Đến gần chiều tối, Nguyễn Lý bèn ăn gian để lại khí tức nhưng vọt đến tận mấy trăm dặm, hắn bắt 1 con yêu thú nhất giai nướng ăn, vừa ăn vừa ca hát, ăn uống no nê thì mới thấy 5 tên kia đuổi đến, truy đuổi đường dài tuy có tu vi Kim đan nhưng 5 lão cũng sắp đếnn cực hạn rồi, đến nơi lại thấy hắn đang nằm nhấm nháp thịt nướng, hơi giận công tâm suýt ói máu ra.

"Haizz, các ngưoi chậm quá, ta ăn no rồi a, các ngươi đói chưa, còn cái móng heo, ai ăn không nè?"

Năm lão giả: "..."

"Ta nói cho các người nghe, trên đời này, có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn c. T mà thôi. Nhá! Thôi hôm nay chơi chán rồi, hẹn gặp lại"

Nguyễn Lý thoắt cái lướt đi xa xa, năm lão tuy mệt nhưng đoán chắc Nguyễn Lý cũng chỉ làm bộ, trúc cơ kỳ khi nào mà có thể khôi phục nhanh như vậy, nhưng để họ tức giận là chỉ sau một lát, không còn khí tức của hắn lưu lại nữa, giống như bốc hơi khỏi thế gian này.

Bạn đang đọc Vô Thiên Vô Địch ký sáng tác bởi NĐL37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NĐL37
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.