Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 71: Thiếu

Phiên bản Dịch · 2757 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Quân Thanh Vũ như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của những người này, ngồi xổm xuống bắt đầu vẽ ra hình dạng của một trận pháp to ở trên mặt đất, rồi sau đó đặt dược liệu ở trên địa phương tương ứng.

Làm xong tất cả, nàng mới đứng lên.

Xoạt!

Một ngọn lửa màu xanh lục từ trên mặt đất nhảy lên cao, nháy mắt bao phủ ở khắp quảng trường……

Lúc này, nàng muốn luyện chế chính là Tụ Linh Trận thất cấp cỡ to.

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt ngưng trọng chưa bao giờ có, theo địa tâm chi hỏa bay lên, mồ hôi trên trán nàng chảy từ gương mặt xuống.

Trận pháp thất cấp, còn khó hơn nàng tưởng tượng.

“Hừ!” Ngô Phàm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rất khinh bỉ đảo qua khuôn mặt của Quân Thanh Vũ, đáy mắt chứa tia châm chọc: “Ta thấy hình như nàng luyện chế rất cố hết sức, không thành công cũng nói không chừng, ha ha, thi đấu không giống luyện chế bình thường, thất bại còn có thể làm lại, nếu ở trong lúc thi đấu xuất hiện sai lầm, lần tỷ thí này nàng cũng chỉ có thể trở thành một người đứng cuối.”

Ầm!

Bỗng nhiên, trên quảng trường phát ra một tiếng nổ vang, một thanh niên phía sau vẻ mặt đưa đám nói: “Xong rồi xong rồi, ta vốn tưởng đột phá ở trong lúc thi đấu, không nghĩ tới lại thua, còn thành một người đứng cuối……”

Kết cục người thứ nhất bị đào thải, tự nhiên đó là đứng cuối.

Sắc mặt của Ngô Phàm hơi âm trầm: “Không nghĩ tới có người sai lầm trước nàng, lúc này, dù vận khí của nàng không tồi, không thể rơi vào đứng cuối cùng, lúc trước không chỉ tỷ thí võ giả, dù là thi đấu Luyện Trận Sư Lưu Nguyệt Môn cũng vĩnh viễn là đứng đầu đếm ngược.”

Xuy!

Ngay ở lúc ánh mắt của Ngô Phàm lại quét về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, ngọn lửa của nàng đột nhiên nhảy lên, xuất hiện một sai lầm không lớn không nhỏ, tuy rằng rất nhanh đã ổn định, nhưng sai lầm vừa rồi kia vẫn khiến Ngô Phàm tin tưởng chắc chắn không nghi ngờ.

Có lẽ, kẻ thất bại tiếp theo sẽ là nàng……

Nhưng làm người ngạc nhiên chính là, rõ ràng nhìn thấy Quân Thanh Vũ khống chế khó khăn, nhưng vẫn không bại trận, lạ có một ít người của thế lực khác làm linh thạch bị hủy diệt……

Chưa đến nửa nén hương, toàn bộ quảng trường còn ở tham gia tỷ thí cũng chỉ dư lại sáu người.

“Xôn xao!”

Một ánh sáng từ trong trận pháp trước mặt Tiếu Liễu bắn ra, xông thẳng lên trên, chợt khuếch tán ra, mùi hương nhàn nhạt vờn quanh ở chóp mũi.

Ngô Phàm cười ha ha hai tiếng: “Xem ra người đầu tiên luyện chế thành công chính là Tiếu Liễu tiểu thư của Bắc Tông chúng ta, Hỏa Vân, bây giờ ngươi còn có lời gì để nói?”

Hỏa Vân hừ một tiếng, lười nhìn sắc mặt tiểu nhân đắc chí này của Ngô phàm một cái.

“Bát Phương Giai Sát Trận tứ cấp.”

Thành chủ híp mắt lại, lạnh nhạt gật đầu: “Ngươi có thể đi xuống.”

“Vâng, thành chủ đại nhân.” Khuôn mặt của Tiếu Liễu nở một nụ cười, đi nhanh đến bên người Đồng Nguyên, ánh mắt liếc mắt đưa tình kia dừng ở trên người Đồng Nguyên, kiều thanh nói: “Đồng đại ca, năng lực của muội như thế nào? Có phải ưu tú hơn người nào đó hay không?”

Mắt của Đồng Nguyên lộ ra ôn nhu, sủng nịch sờ đầu nàng ta: “Liễu Nhi, muội vĩnh viễn là ưu tú nhất.”

Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn không nhịn được quét về phía Mị Nhi, nhưng mà từ đầu đến cuối, ánh mắt của Mị Nhi đều không ở trên người hắn……

Lục tục lại có tỷ thí hoàn thành, trừ Vô Thượng Tông luyện chế trận pháp ngũ cấp ra, thế lực khác cũng không quá tứ cấp, bởi vì tốc độ không bằng Tiếu Liễu, cho nên Bắc Tông xếp hạng ở trên những thế lực đó.

Lúc này trên quảng trường, chỉ còn lại có hai người Quân Thanh Vũ và Thanh Xa……

Theo thời gian trôi đi, trận pháp của hai người cũng đã có hình dáng cụ thể, nếu nói Luyện Trận Sư Lạc Nguyệt Đảo chống được đến bây giờ về tình cảm còn có thể tha thứ, nhưng càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là, linh thạch Quân Thanh Vũ sử dụng còn chưa bị hỏng……

Ầm!

Ánh sáng mãnh liệt bắn lên trên không, nam nhân thanh bào đứng ở dưới ánh sáng màu xanh lá kia, mặt không biểu tình nhìn trận pháp trước mặt.

“Chân Linh Trận lục cấp!”

Chân Linh Trận là một loại trận pháp khôi phục, cũng là dùng cho khôi phục chân khí tiêu hao trong cơ thể, trình độ trân quý không thua kém Tiên Thiên Trận.

“Lạc Nguyệt Đảo không hổ là môn phái đệ nhất đại lục, tuy ở rên thi đấu võ giả thua, nhưng tới Luyện Trận Sư rồi cũng có thể dọn về một ván.”

“Cho dù vị cô nương của Lưu Nguyệt Môn kia cường đại, nhưng tạo nghệ phương diện Luyện Trận Sư cũng chưa dày dặn, cho dù nàng lấy linh thạch thất cấp ra cũng không đại biểu cái gì, nói như vậy, linh thạch thất cấp có thể luyện chế trận pháp ngũ lục cấp, linh thạch ngũ lục cấp lại không thể luyện chế trận pháp thất cấp, nhưng rất ít người sẽ lãng phí như vậy, dùng linh thạch thất cấp luyện chế trận pháp chưa chắc tốt hơn ban đầu, còn không bằng dùng linh thạch cao cấp đổi một chút linh thạch cấp thấp……”

Chỉ có nhân tài thích giả vờ sẽ dùng linh thạch cao cấp luyện chế trận pháp cấp thấp.

Tiêu Tề không nói gì, đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú nam nhân thanh bào, đáy lòng hơi phát ra một tiếng cảm thán.

Vị đại nhân này không hổ là người ở nơi đó tới, cũng chỉ có nơi đó mới có thể xuất hiện nhân vật thiên tài như vậy……

Ngay ở lúc mọi người rối rít đi về phía Lưu Nguyệt Môn, cuối cùng một ánh sáng trên quảng trường cũng phát ra……

Ánh sáng này quá mãnh liệt, thế cho nên bao trùm đôi mắt của mọi người.

“Trời ạ, đây là có chuyện gì?”

“Vì sao ta cảm giác được chân khí xung quanh quá nồng đậm?”

“Mau! Đừng lãng phí, mau tu luyện!”

Dưới ánh sáng, mọi người đều không kịp tự hỏi đã khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng hút chân khí nồng đậm xung quanh, có một số hộ vệ dưới Tiên Thiên, lại trực tiếp tu luyện đến đột phá……

Phạm vi của trận pháp này quá rộng, còn khiến các cường giả Tiên Thiên đều cảm nhận được chân khí nồng đậm, cũng cho mọi người một đáp án ——Tụ Linh Trận

cỡ lớn!

Không sai, trận pháp kia xác thật là Tụ Linh Trận cỡ lớn!

Trừ Tụ Linh Trận thất cấp cỡ lớn ra, còn có trận pháp nào có thể làm được loại trình độ này?

Ánh sáng từ từ tiêu tán, khắp quảng trường khôi phục yên tĩnh, nhưng không thể bình tĩnh chính là lòng của mọi người, như có một cục đá lớn ném vào mặt hồ mặt yên tĩnh, thế cho nên nổi lên một lớp gợn sóng……

Đám người Hỏa Vân cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên khuôn mặt thanh lãnh kia của nữ tử, đột nhiên ông cười ha ha.

“Ngô Phàm, đệ tử Luyện Trận Sư tứ cấp kia của môn phái các ngươi xác thật rất thiên tài, Lưu Nguyệt Môn chúng ta thật sự không thể so sánh.”

Lúc này mặt của Ngô Phàm vừa xanh vừa trắng, ánh mắt âm ngoan dừng ở trên người Hỏa Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc này, tính là các ngươi thắng!”

“Cái gì gọi là tính?” Hỏa Vân bĩu môi, khinh thường nói: “Vốn dĩ chính là chúng ta thắng, sao, ngươi không phục? Không phục thì so lại một trận, a, đúng rồi, ngươi còn không so được Vô Thượng Tông và Lạc Nguyệt Đảo, còn nghĩ đến so sánh với Lưu Nguyệt Môn chúng ta? Ngươi xác định ngươi tỉnh ngủ?”

Ngô Phàm phẫn hận nắm chặt nắm đấm, nếu không phải ngại thành chủ còn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đoán chừng ông ta đã sớm tranh cãi với lão nhân này rồi.

Nghĩ đến đây ông ta ngẩng đầu nhìn về phía thành chủ.

Lại phát hiện thành chủ vẫn đoan chính ngồi ở phía trước, cẩm y khẽ bay, như cũng không để Quân Thanh Vũ cường đại vào mắt, ngay cả một chút cảm xúc kinh ngạc cũng đều không có.

Kỳ thật không phải thành chủ không khiếp sợ, mà là ông ta trực tiếp trợn tròn mắt, nên làm ra phản ứng gì cũng đều quên mất, cũng chỉ là ngơ ngẩn như thế này nhìn Quân Thanh Vũ.

Cho đến kih bên cạnh truyền đến tiếng ho khan của Chu Sâm, ông mới đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt đen nhánh kia rốt cuộc hiện tia dao động……

“Các vị.” Ông ngăn chặn run rẩy trong lòng, chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: “Lúc này, ai vinh quang lấy được quán quân thì đã biết rồi, một Luyện Trận Sư thất cấp…… Ha hả, nói thật, bổn thành chủ đều bị hoảng sợ, bực thiên phú này ngay cả trong Phong Vân Thành chúng ta cũng đều không có.”

Trong lòng mọi người cũng khó nén cảm xúc kia, có một số người phản ứng nhanh, vội vàng đi lên chúc mừng với Hỏa Vân, dù là đệ tử của những môn phái đó cũng đi lên vây quanh……

“Đàm Nguyệt cô nương, nghe nói kinh mạch của ngươi đã khôi phục? Không biết có phải Quân cô nương trợ giúp hay không?”

“Mị Nhi, ngươi có người trong lòng hay không? Nếu như không có, suy xét ta một chút thế nào?”

“Cút ngay, tiểu tử ngươi cũng muốn đoạt người với ta? Mị Nhi cô nương, ta muốn kết thân với Lưu Nguyệt Môn các ngươi, vĩnh viễn giao hảo, nếu ngươi nguyện ý, ta đây sẽ để phụ thân của ta tới cầu hôn thế nào? Cho dù để ta ở rể cũng được.”

Lúc này trong lòng mọi người đều có một cảm giác, sau này Lưu Nguyệt Môn tất nhiên là thế lực cường đại nhất đại lục, ngay cả Lạc Nguyệt Đảo khẳng định cũng sẽ bị ném về phía sau.

Bằng vào trình độ luyện trận này của nàng, muốn bồi dưỡng ra một số Tiên Thiên cường đại thì há phải việc khó? Nếu có một ngày nàng đột phá tới Luyện Trận Sư bát cấp, ngay cả Thánh Cảnh cũng đều có thể bồi dưỡng……

Đương nhiên, là không có ai dám đánh chủ ý lên Quân Thanh Vũ, nữ nhân kia không phải là bọn họ có thể xứng, cho nên cũng chỉ có thể nghênh thú nữ tử khác của môn phái, chỉ có như thế mới có thể vĩnh thế kết giao với Lưu Nguyệt Môn.

Sắc mặt của Đồng Nguyên trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm những người vây xung quanh ở bên cạnh Mị Nhi đó.

Người nói muốn ở rể kia chính là nhi tử của môn chủ Thiên Sơn Môn, ở trong xếp hạng môn phái, Thiên Sơn Môn còn đứng trước Bắc Tông.

Không nghĩ tới nữ nhân hắn vứt bỏ, bây giờ thành bánh bao thươm, mỗi một nam nhân đều không kém hơn hắn……

Sắc mặt cũng âm trầm còn có thành chủ đại nhân, lửa giận trong lòng ông thiêu đốt, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Những tiểu tử thúi đó, ngay cả nữ nhi của ta cũng dám đánh chủ ý, xem ra ta phải tìm một cơ hội nhận nữ nhi trở về, miễn cho bị những tiểu tử thúi này đoạt, chỉ là không biết nữ nhi có nguyện ý nhận ta hay không……”

Nghĩ đến đây, lòng của ông không nhịn được thấp thỏm……

“Hỏa Vân đại nhân ~”

Một tiếng nũng nịu từ bên cạnh Hỏa Vân truyền đến.

Hỏa Vân vốn còn đang xem trò hay lập tức nổi lên da gà, ông quay đầu nhìn lại, đã thấy một phụ nhân kiều nhu đi về phía ông.

Phụ nhân này khoảng hơn bốn mươi tuổi, hình thể béo tốt, cố tình còn trang điểm đậm, tỏa ra son mùi phấn khiến người nôn mửa.

Hỏa Vân cả kinh đứng lên, hoảng sợ nói: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”

“Hỏa Vân đại nhân, ta là Mộc Nhi của Mai Nguyệt Phái a, ta vẫn luôn ái mộ Hỏa Vân đại nhân ngài, ngày đêm tơ tưởng thiếu chút nữa khiến ta phải tương tư thành bệnh, nếu không để cho ta tối nay đi hầu hạ Hỏa Vân đại nhân ngài?” Phụ nhân vứt cái mị nhãn với Hỏa Vân, thẹn thùng nói.

“Không!”

Hỏa Vân phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, sau đó đôi mắt đảo một vòng lại bị mị nhãn kia làm sợ tới mức hôn mê bất tỉnh……

Nhìn thấy bộ dáng nũng nịu của phụ nhân, người của môn phái khác bất giác nổi lên đồng tình với Hỏa Vân.

Thì ra danh nhân không phải tốt như vậy……

Bởi vì hiện giờ ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người Lưu Nguyệt Môn, thế cho nên người của Lạc Nguyệt Đảo rời đi khi nào cũng không biết.

Nhưng có thể làm người xác định chính là, từ hôm nay trở đi, không ai dám xem thường Lưu Nguyệt Môn nữa!

Ban đêm.

Đèn rực rỡ mới lên, ánh trăng dày đặc.

Bên trong phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, một tình cảnh vui vẻ hân hoan.

Trừ Lạc Nguyệt Đảo vắng mặt ở trận tiễn yến vui vẻ này ra, cũng chỉ có người Bắc Tông đều xụ mặt, không nói một lời ngồi ở bên trong góc.

Bây giờ ánh mắt của môn phái khác đều ở Lưu Nguyệt Môn, cho nên bên này ngược lại có vẻ thanh tịnh.

Trừ những môn phái đó ra, cũng chỉ có người Vô Thượng Tông không đi cố tình xu nịnh nịnh bợ.

Buồn cười, thiếu chủ nhà bọn họ và Quân Thanh Vũ là bằng hữu tốt, cũng tương đương là người một nhà với Lưu Nguyệt Môn, ngươi gặp qua ai đi nịnh bợ người nhà chưa?

Sao? Hâm mộ? Có bản lĩnh, ngươi cũng đi tìm một thiếu chủ như vậy……

“Khụ khụ.” Thành chủ ho khan hai tiếng, ở những âm thanh đó ồn ào yên tĩnh lại mới tiếp tục nói: “Trước tiên ta ở nơi này chúc mừng người Lưu Nguyệt Môn đạt được thắng lợi của hai trận tỷ thí, bây giờ ta sẽ tuyên bố khen thưởng lần quán quân này, đầu tiên là phần thưởng đoạt giải quán quân trong tỷ thí võ giả, là một quyển Võ Kỹ Phi Hành Phàm Phẩm!”

Võ kỹ Phàm Phẩm đã là đỉnh của đỉnh, khiến vô số người vì quyển này mà giết vỡ đầu chảy máu, nếu là ở Phàm Phẩm sau đó lại thêm một Võ Kỹ Phi Hành?

Hô hấp của mọi người đột nhiên căng thẳng, lòng vào lúc này đều run rẩy.

Kia chính là Võ Kỹ Phi Hành.

Mọi người đều biết, cường giả Tiên Thiên có thể ở không trung đứng một lát, nhưng cuối cùng chỉ có mấy cái thời gian hô hấp, chỉ có cường giả Thánh Cảnh mới có thể lăng

Bạn đang đọc Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn của Băng Y Khả Khả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.