Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 69: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1827 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Gió thu thổi qua, lá rụng tung bay.

Nữ tử bạch y đứng yên ở trong quảng trường, vẻ mặt lạnh lùng như gió, như không nhìn thấy trận tỷ thí này bất lợi với Lưu Nguyệt Môn.

Thần thái như thế lại làm mọi người ở đây bất giác sửng sốt……

“Khụ khụ.” Thành chủ ho khan hai tiếng, hắng giọng nói,: “Kỳ hạn của lần tỷ thí này là một tháng, sau đó ta sẽ để người dẫn các ngươi vào cấm địa, cũng vì tính công bằng của thi đấu, cấm sử dụng túi trữ vật ban đầu của các ngươi, sau đó ta sẽ chia cho các ngươi mỗi người một túi trữ vật.”

Đám người nháy mắt yên tĩnh lại, gió nhẹ thổi qua tai.

Ánh mắt của thành chủ đảo qua những khuôn mặt trẻ tuổi đó, khẽ cười nói: “Các vị môn phái có thể cử ra thành viên tham gia lần thi đấu này, chúng ta nên xuất phát rồi.”

“Hừ!”

Ngô phàm hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm trầm nhìn về phía mọi người Lưu Nguyệt Môn, khi đặt ở trên người Đàm Nguyệt thì khẽ ngẩn ngơ.

Nữ nhân kia hẳn là bị huỷ bỏ thực lực, vì sao thực lực bây giờ của nàng lại khôi phục?

Đây tuyệt đối không có khả năng!

“Trưởng lão?” Đồng Nguyên quay đầu nhìn Ngô phàm, khẽ nhíu mày: “Thi đấu tiếp theo, có muốn ra tay với Lưu Nguyệt Môn hay không?”

Ngô Phàm từ từ thu ánh mắt lại, khẽ nheo hai mắt: “Lưu Nguyệt Môn chẳng những đập Bắc Tông, còn làm hại tiểu thư bị bắt, đến nay không được thả ra, thậm chí ngay cả sống hay chết đều không rõ ràng, khoản này sao ta quên? Nếu ở trong cấm địa may mắn đụng phải người Lưu Nguyệt Môn, không cần giữ lại mạng sống của nàng!”

Lòng của Đồng Nguyên đột nhiên chấn động, ánh mắt như có ý vô tình đảo qua Mị Nhi.

Nếu Lưu Nguyệt Môn tham gia chính là nàng? Vậy mình muốn giết nàng hay không?

Chỉ là do dự ngắn ngủi, lòng của Đồng Nguyên đã ổn định lại.

Năm đó Mị Nhi yêu hắn như thế, vì tiền đồ của hắn, chắc chắn cống hiến tính mạng cũng sẽ không hối hận……

“Sư muội, Lưu Nguyệt Môn chúng ta chỉ có một người có thể xuất chiến.” Ánh mắt của Đàm Nguyệt dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, chần chờ nửa ngày, nói: “Vậy phái ai đến.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Trận thi đấu này ta tự mình tham gia.”

“Ngục đầu!”

Đám người Mị Nhi tập thể lên tiếng, nàng nhíu mày liễu lại, trong ánh mắt hàm chứa tia lo lắng: “Ngục đầu, để Thất Dạ hoặc là thiếu chủ tham gia thi đấu đi, thực lực của hai người bọn họ tương đối có bảo đảm, người Bắc Tông tất nhiên sẽ không bỏ qua cho đệ tử Lưu Nguyệt Môn chúng ta, cho dù linh thú của ngươi cường đại, nhưng ở trong cấm địa túi trữ vật bị cấm, Khế Thú Trận căn bản là không lấy ra được.”

Linh thú đều ở nghỉ ngơi trong trận pháp, nếu không thể lấy trận pháp khế ước ra, các linh thú kia sẽ không thể xuất chiến……

Đây là đạo lý mà tất cả mọi người đều biết.

Nhưng Hoàng Nhi và Xích Tiêu dùng qua tinh huyết của Chu Tước lại là ngoại lệ, bọn nó căn bản là không cần ở trong túi Càn Khôn Vạn Vật……

“Yên tâm đi, ta đã sớm có chuẩn bị.” Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn Gia Cát Vân ở chỗ không xa, trong mắt đen chợt lóe ra tia sáng khác thường.

Gia Cát Vân cũng đưa mắt nhìn lại, hai người nhìn nhau cười, trận tỷ thí này, vô luận như thế nào các nàng đều sẽ toàn lực ứng phó……

Cấm địa Phong Vân ở ngoài thành, u tĩnh mà dài đằng đẵng, khắp nơi lộ ra sát khí nồng đậm.

Vèo!

Vèo vèo!

Một tiếng xào xạc ở trên cỏ chỗ không xa truyền đến, ngay ở lúc Quân Thanh Vũ đưa mắt nhìn lại, xoạt một chút, một bóng dáng nhỏ xinh từ bên cạnh chạy tới.

“Thỏ con?”

Lòng đang căng chặt của Quân Thanh Vũ hạ xuống, khẽ nhíu mày: “Sao ngươi lại xuất hiện? Ăn dược liệu của ta còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt toàn bộ thứ ta đạt được về sau vào trong bụng?”

Thỏ con vội vàng lắc đầu, vô cùng đáng thương nhìn Quân Thanh Vũ.

“Được rồi, ngươi muốn đi theo thì đi theo đi, nhưng không được đụng đến bất cứ thứ gì của ta.” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại: “Nhưng bây giờ ta cần tìm một chỗ để đột phá.”

Chân khí trong cấm địa quá nồng đậm, cơ hội tốt như vậy Quân Thanh Vũ tự nhiên sẽ không bỏ qua……

Ném xuống lời nói này, nàng cũng không đi quản thỏ con phía sau, tùy tiện tìm một sơn động bắt đầu tu luyện.

Thời gian bảy ngày thoáng qua.

Trong vòng bảy ngày này Quân Thanh Vũ không rời khỏi sơn động, thậm chí ngay cả bên ngoài đã xảy ra chuyện gì cũng không biết, nhưng kỳ quái chính là, trong bảy ngày lại không có một con linh thú tới tìm nàng gây rối……

Cũng đã cho nàng một hoàn cảnh thanh tịnh để tu luyện.

Ngay ở sáng sớm bảy ngày sau, một chân khí bắn thẳng vào trong đầu, ầm một tiếng phá tan lá chắn kia, tiến vào một cảnh giới mới……

“Cuối cùng cũng đến nửa Tiên Thiên!”

Quân Thanh Vũ từ từ mở hai mắt ra, khẽ thở ra một ngụm trọc khí, nàng nhíu mày lại, quét về phía thỏ con ghé vào bên cạnh mình, nói: “Đi thôi, nếu đã đột phá, ta cũng nên đi hoàn thành nhiệm vụ thi đấu lần này, bây giờ đã trì hoãn bảy ngày, đoán chừng kém những người đó rất xa.”

Khi nói chuyện nàng đứng lên, phất ống tay áo đi ra sơn động.

Thỏ con chớp mắt to màu đỏ, tung ta tung tăng đi theo phía sau Quân Thanh Vũ.

Chỉ là một đường đi lại không gặp được một linh thú, xung quanh yên tĩnh khiến Quân Thanh Vũ không nhịn được nhíu mày, hình như ánh mắt nàng có ý vô tình đảo qua thỏ con, nhưng không dừng lại nhiều đã đi tiếp……

“Kỳ lạ, vì sao một linh thú đều không có? Những linh thú đó đều chết ở địa phương nào rồi? Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ tỷ thí sẽ nhất định thua rồi?”

Thỏ con sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn Quân Thanh Vũ.

Linh thú?

Nàng là muốn những linh thú đó? Vậy vì sao không nói sớm? Sớm biết như vậy, nó sẽ không cố ý thả khí thế ra để những linh thú đó không dám tới gần……

Nghĩ đến đây, nó ngụy trang hơi thở toàn thân của mình lại, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Quân Thanh Vũ……

Ừ, bây giờ nó chỉ là một con thỏ con nhỏ yếu mà thôi, những linh thú đó sẽ không tiếp tục trốn nữa, nhưng nếu nàng muốn linh thú, vậy giúp nàng một phen là được……

Rống!

Rống rống rống!

Bỗng nhiên, từng tiếng hổ gầm lang rống từ chỗ đồi núi không xa, mang theo khí thế kinh người, rồi sau đó đã nhìn thấy cuồn cuộn lao nhanh đến, một đám linh thú cường đại uy mãnh từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống: “Những linh thú này nếu không muốn thì không tới một con, muốn tới thì tới một đám, bọn nó đang đùa giỡn người sao?”

Linh thú trong cấm địa kém nhất đều là nửa Tiên Thiên, lập tức tới cả đàn này, không cho là nàng chống đỡ sao?

Thỏ con vô tội chớp mắt.

Đây không phải là nàng muốn sao? Mình cũng chỉ là đang trợ giúp nàng mà thôi……

“Hoàng Nhi, Xích Tiêu, Khôi Nhất đến Khôi Thập, tất cả đi ra cho ta!”

Xoạt xoạt!

Vô số ánh sáng từ trong ngực Quân Thanh Vũ bắn ra, đứng yên ở trước mặt nàng.

Nhìn linh thú chạy như điên đến, Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nói: “Cấm địa cũng là một địa phương tốt, gần đây tới nhiều linh thú như vậy, cũng không biết nhuwcng linh thú này có được nội đan, có lẽ còn có thể mượn cơ hội này để Hồng Ngọc đột phá.”

Bây giờ Xích Tiêu đã tới Tiên Thiên, chỉ có Hồng Ngọc còn ở thập nhị giai, có lẽ lúc này, có thể khiến nó trực tiếp tới Tiên Thiên cũng nói không chừng……

“Hoa Lạc Y.” Quân Thanh Vũ hơi rũ mắt xuống, lạnh nhạt cong khóe môi lên: “Lúc này, để cho chúng ta sóng vai chiến đấu với nhau.”

Trong ngực truyền đến một cảm giác nóng cháy, ý cười ở đáy mắt Quân Thanh Vũ càng sâu.

Nàng từ từ nâng tay lên, bỗng nhiên một đại kiếm màu đỏ cao không khác cả người nàng xuất hiện ở trong tay nàng.

Bạch y khẽ bay, trở nên rực rỡ với bầu trời đỏ kia……

“Tiểu Vũ, cho dù như thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi hoàn thành trận chiến này.”

Giọng nói yêu nghiệt của nam nhân truyền vào linh hồn, khiến ánh mắt của Quân Thanh Vũ dịu xuống.

“Chúng ta hãy bắt đầu đi!”

Xoẹt!

Tay nàng nắm chặt đại kiếm trong tay, vô số lực lượng bắn ra, đột nhiên, trên thân Long Viêm Kiếm bùng cháy ngọn lửa mãnh liệt, ngọn lửa kia hút vào trong không trung, nhuộm khắp không trung đều thành đỏ ửng.

Đây chính là Thần Kiếm Long Viêm chân chính!

Một thanh vũ khí có linh hồn!

Một khi thần khí có linh hồn, uy lực kia há là lúc trước có thể bằng được?

Quân Thanh Vũ không có bất kì do dự gì, nhảy vào trong đàn linh thú, áng sáng đỏ rực khiến cả người nàng đều đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt thanh lãnh chứa vẻ lạnh nhạt.

Máu đỏ nhiễm đỏ khắp dãy núi……

Nhưng cả người Quân Thanh Vũ ở trong đàn thú xung phong liều chết lại sạch sẽ không dính bụi trần, dáng người kia phong hoa tuyệt đại như

Bạn đang đọc Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn của Băng Y Khả Khả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.