Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng Nhất Định Phải Đợi Ta

Tiểu thuyết gốc · 1630 chữ

-Khoang đã, tha được thì tha.

Một giọng nói vang lên. Sau đó là một thân ảnh trung niên hiện ra, thân mang một bộ lam bào, toàn thân phát ra một khí tức cường giả, vô cùng bá đạo. Ánh mắt vị trung niên mặc lam bào lạnh băng nhìn về phía Diệp Băng nói :

- Tiểu tử mau thả nhi tử ta ra. Ta sẽ tha chết cho ngươi.

Diệp Băng khẽ rùng mình, hắn không ngờ đã chạm phải phụ thân của Trường Hào sớm như vậy, hắn vốn nghĩ trong lòng sau khi giết Trường Hào xong thì lập tức bỏ chạy. Thần sắc nhợt nhạt con ngươi băng lãnh. Hắn ngay cả một lời cũng không nói. Tay khẽ cử động mạnh, bóp chặc cổ Trường Hào.

Thấy cảnh tượng này trung niên lam bào không khỏi tức giận, hắn tức giận tới đỉnh điểm. Lúc này chỉ muốn đem tên tiểu tử này giết quách cho rồi.

Trợn mắt nhìn về phía Diệp Băng thanh niên lam bào nói :

- Tiểu tử mau, mau thả con ta ra, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa.

Diệp Băng cười lạnh nhạt rồi nói :

- Ha ha chuyện này không truy cứu nữa sao? Ngươi nghĩ ta là con nít 3 tuổi để ngươi lừa sao?. Lão cẩu ngươi cũng thật giảo hoạt nha.

Nghe thấy Diệp Băng gọi mình là lão cẩu, trung niên lam bào tức giận lại càng thêm tức giận. Trong lòng thầm nghĩ " tên tiểu tử này bắt buộc phải chết "

" xùy, xùy " một lần nữa xuất hiện một trung niên hoàng bào, trên hoàng bào còn chạm khắc hoa văn hình rồng. Toàn thân người này khí tức cơ hồ còn mạnh hơn tên Trường gia kia. Trung niên hoàng bào cũng trừng mắt Diệp Băng sao đó nói :

- Tiểu tử, ngươi phá hủy nơi khai thác linh thạch của Vương gia ta, hôm nay ngươi hãy cho ta một cái giải thích.

Diệp Băng một lần nữa thần sắc ngưng trọng, hắn trong lòng lo sợ không thôi. Lấy lại một chút bình tĩnh, Diệp Băng nhìn về phía trung niên hoàng bào rồi nói :

- Haizz Vương gia hoàng thất các ngươi có phải là keo kiệt quá không? Chỉ là một mỏ linh thạch nho nhỏ cũng phải keo như thế ư?

-Hừ tiểu tử ngươi còn nhiều lời. Không sợ ta sẽ giết ngươi ư?

Hoàng bào trung niên hừ lạnh một tiếng, sau đó nói.

Diệp Băng lạnh nhạt nói :

- Ngươi muốn giết ta. Bất quá ta cũng giết hắn, coi như một mạng đổi một mạng thôi.

Diệp Băng bóp mạnh cổ Trường Hào, hắn dẫy dụa la hét hết sức :

- Phụ thân..Vương thúc mau cứu ta. Tên này thật sự muốn viết ta

Trung niên hoàng bào không biết nói gì. Dù sau Trường Hào cũng là do hắn phái đến giáo huấn tiểu tử này.

Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn về hướng Diệp Băng. Bọn họ trong lòng nghĩ không biết tên này là ai mà dẫn nhiều cường giả như vậy đến. Lần này hắn chết chắc rồi.

Mà tại phía bên kia Thường Hi ánh mắt lo sợ nhìn Diệp Băng. Nàng không muốn hôm nay hắn phải bỏ mạng tại đây.

- Vương Hạo ca. Ta thấy chúng ta nên một kích giết chết tên tiểu tử này đi. Hắn quá ngông cuồng.

Lam bào trung niên quay sáng nói với hoàng bào trung niên. Hoàng bào trung niên cũng gật đầu nói :

- Được Trường Liêu đệ, đệ giết hắn ta đến cứu Trường nhi.

Hai cường giả vừa chuẩn bị ra tay thì " xùy xùy" trên không trung xuất hiện một thân ảnh, người mặc một bộ lực bào, khuôn mặt anh tuấn. Hắn nhìn về phía Trường Liêu và Vương Hạo nói :

- Hai vị xin hãy bỏ qua chuyện này xin hãy tha lỗi cho hiền chất (con rể) của ta.

Trường Liêu cùng Trường Hào nhìn thấy thân ảnh này thì không khỏi toát mồ hôi. Thường Hi thì lại khác, trong lòng nàng vui mừng không thôi, cuối cùng phụ thân nàng cũng đã xuất hiện.

Nàng lúc này mới nhớ đến lời cha mình lúc nãy rồi nghi ngờ nói :

- Phụ thân, tại sao người lại biết chuyện của ta và chàng ?

- Tiểu nha đầu, ta là phụ thân ngươi. Chuyện của ngươi ta làm sao mà không biết được.

Nghe phụ thân nói. Khuôn mặt Thường Hi trở nên ửng đỏ, tỏa ra vẻ ngượng ngùng.

Còn về phía Diệp Băng khi biết người xuất hiện là phụ thân Thường Hi, hanhắn cũng chỉ chấp tay trước ngực gật đầu một cái, không nói gì.

- Vũ Thiên, sao ngươi lại đến nơi này? Ngươi không nên xen vào chuyện của hoàng thất.

Vương Hạo ánh liết mắt về phía Vũ Thiên liền nói.

Vũ Thiên thần sắc bình tĩnh mà nói :

- Ta đến là đón nhi tử cùng con rể thì liên quan đến hoàng thất các ngươi ư?

- Hừ. Ngươi có đến cũng không ngăn cản bọn ta giết hắn được.

Trường Liêu lạnh lùng nhìn Vũ Thiên nói.

Bọn hắn cũng không để ý Vũ Thiên nữa, ánh mắt chuyển về phía Diệp Băng sau đó nói

- Ngươi mau thả con ta ra. Nếu không ngươi cũng đừng mong sống sót.

Diệp Băng cũng không sợ hãi, trong lòng hắn đã có tính toán rồi.

Lúc nãy hắn hỏi hệ thống " Hệ thống, hiện tại ta có thể bỏ ra 20 năm tuổi thọ lập tức dịch chuyển thời không có được hay không? "

" Hiện tại thì không. Nhưng ta có một cách có thể giúp thí chủ ". Diệp Băng thần sắc cũng đã bình tĩnh lại sau đó vội vàng hỏi " cách ngươi có cách gì giúp ta "

" Hệ thống cần chủ nhân bỏ ra mười năm tuổi thọ sau đó sẽ mở ra một cái thông đạo đến vương triều Đại Viêm , nhưng việc mở thông đạo mất 30 phút, người phải kéo dài thời gian "

Diệp Băng trong lòng sớm tính toán hết. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trường Liêu và Vương Hạo sau đó nói :

- Aizz là con con ngươi tính giết ta. Ta làm sao tha cho hắn được, xin thũ lỗi nha.

Nói xong tay Diệp Băng bóp mạnh vào cổ Trường Hào, "rắc" xương cổ bị bẻ gãy, Trường Hào phun ra một ngụm máu sau đó chết tức tưởi.

Nhìn thấy nhi tử duy nhất của mình bị Diệp Băng bẻ cổ mà chết, Trường Liêu trong lòng tràn ngập lửa giận khí thế hừng hực tỏa ra, sát khí ngập trời. Tay hắn tạo thành một chưởng lực cực kỳ lớn lao về phía Diệp Băng.

Mọi người nhìn thấy Trường Liêu ra tay cũng há hốc mồm, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng ai cũng nghĩ tên tiểu tử này chết chắc

Cảnh này làm thần sắc Thường Hi bỗng chốc thay đổi, nàng quay sang nhìn cha mình khẩn cầu mà nói :

- Cha cha ...mau...mau cứu chàng, ta xin người.

- E là không kịp rồi. Chưởng lực này quá nhanh khiến ta cũng hết cách.

"Ầm" một tiếng vang lên dưới mặt đất tạo thành một cái hố rộng lớn. Phía dưới hố lúc này không thấy một bống người.

Nhìn thấy cảnh này Thường Hi nàng quỳ gối xuống đất, hai mắt chảy ra hàng lệ, nàng lẩm bẩm nói :

-Chàng...tại sao chàng lại ngốc như vậy. Chàng chết rồi ta phải làm sao, con chúng ta phải làm sao.

- Nàng mới ngốc đó. Ta làm sao chết được.

Một tiếng nói phát ra từ phía sau Thường Hi. Nàng quay lại thấy một thân ảnh quen thuộc, khóe mắt càng chảy thêm nhiều giọt lệ, nàng nhào vào lòng hắn.

Diệp Băng thấy cảnh này trong lòng thập phần ấm áp. Hắn hôn lên đôi môi mọng nước của nàng sau đó nói :

- Nàng không được khóc nữa,nàng chờ ta, 3 năm nữa thực lực ta trở nên cường đại sẽ trở lại đưa nàng đi, ta thề sẽ lật tan cái Trường gia cùng hoàng thất.

Trường Liêu, Vương Hạo cùng Vũ Thiên ánh mắt kì lạ cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Băng, bọn hắn không thể tin tên tiểu tử này có thể thoát khỏi một đòn này.

Kì thực mà nói, Diệp Băng đã dùng hết sức lực còn lại để dùng kamui dịch chuyển, nếu mà muốn một lần nữa trốn thoát công kích thì hắn nằm mơ cũng không thoát được.

Diệp Băng lạnh lùng nhìn về phía Trường Liêu và Vương Hạo quát lớn :

- Vương gia cùng Trường gia. Ba năm sau chính là ngày mà các ngươi không còn tồn tại tại Hoàng Thiên vương triều.

Sau khi nói xong,phía sau hắn liền xuất hiện một cái thông đạo, cái thông đạo không lớn vừa đủ hắn đi vào. Thấy cảnh này hai tên Trường gia và Vương gia không khỏi kinh ngạc, bọn hắn không thể để tiểu tử này đi được. Nhưng bonbọn hắn cũng biết Diệp Băng một khi bước vào thông đạo thì bọn hắn cũng không làm gì được.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Băng bước vào thông đạo, hắn nhìn về phía Thường Hi nói một câu cuối cùng sau đó biến mất. Thông đạo khép lại trong hư vô, chỉ còn vang vọng lại lời nói của hắn.

- Nàng nhất định, nhất định phải đợi ta trở về.

Bạn đang đọc Vô Tận Hệ Thống sáng tác bởi BựaNhânThiênCổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BựaNhânThiênCổ
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 218

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.