Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Tiêu Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 3991 chữ

Thiên Long xuyên qua bãi cỏ, đi đến con đường lát đá trắng rồi tìm đến ngôi nhà to nhất trong thôn Tân Thủ.

Ngẩng đầu lên nhìn kiến trúc quen thuộc trước mặt, Thiên Long cũng có chút bồi hồi khó tả. Nơi đây là chỗ của tên trưởng thôn Lê Minh, bất kể người chơi nào cũng đều phải tìm đến gã để nhận được hướng dẫn và một vài nhiệm vụ đơn giản khi mới bắt đầu trò chơi.

Đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt đã sắp rớt khỏi bản lề, Thiên Long bước vào sân, trước mắt là một mảnh vườn tươi tốt trồng đủ loại hoa lá cành. Một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn mặc áo thun sát nách đang lúi húi xới đất.

Nhận ra vừa có người đến, Lê Minh ngẩng đầu lên, dùng cái khăn trắng vắt ngang cổ lau mồ hôi nhễ nhại. Gã trung niên nở nụ cười tươi rói khoe hàm răng trắng sáng, lên tiếng: “Chào người chơi thứ ba vạn chín nghìn hai trăm tỷ, chào mừng anh đã đến với Kỳ Ảo Chiến Địa, sau đây tôi sẽ…”

Thiên Long vội xua tay: “Thôi, dừng, dừng lại, tôi nghe câu chào của ông đến mòn cả tai rồi.”

“Ồ, vậy sao? Xin lỗi nhé, lâu lắm rồi mới có người chơi mới, thế anh cần gì ở tôi?” Lê Minh cười gượng, xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình, sau đó cởi mũ rơm ra phe phẩy quạt mát.

Thiên Long nhìn quanh một chốc rồi nói ra mục đích: “Lê Minh, người từng là ma pháp sư vĩ đại có đẳng cấp một trăm. Anh muốn theo tôi đảo chính giành quyền lực không?”

“Hả?”

Lê Minh bất ngờ, cứ ngỡ bản thân nghe nhầm.

“Đúng rồi, theo tôi giành chính quyền, chém sạch đám người chơi ngu ngục kia. Tôi sẽ trao cho anh một vùng đất trù phú làm lãnh địa, lúc ấy tha hồ trồng hoa trồng cỏ.”

Thiên Long vừa cười tà vừa nói, giọng nói của hắn trở nên thật đặc biệt, âm thanh trầm thấp như vọng từ xa xăm.

Đúng như vậy, Thiên Long đang mô phỏng theo giọng nói của Thần. Hắn đã mất cả chục năm chỉ để nghiên cứu ra cái lỗ hổng to tướng này. Trong trò chơi Vô Tận Chiến, giọng nói của Thần có một ma lực đặc biệt, bất cứ NPC nào nghe được cũng sẽ bất giác bị dụ dỗ.

“Trồng hoa sao? Chém giết sao?” Lê Minh lẩm bẩm, ánh mắt mê ly đã mất đi tiêu cự.

“Đúng vậy! Theo tôi mở ra một vùng trời tươi sáng, một pháp sư vĩ đại mà phải núp ở đây quá lãng phí. Anh đã tốn ba trăm năm rồi, chẳng lẽ anh tính cứ như thế này mãi mãi sao?”

Thiên Long rất hiểu Lê Minh, hắn gặp người đàn ông này chẳng biết bao nhiêu lần. Mỗi một NPC đều được Thần xây dựng rất tỉ mỉ, bọn họ đều có câu chuyện ẩn giấu đằng sau và tư duy chẳng khác gì con người.

Lê Minh thừa biết rằng bản thân mình cũng chỉ là một nhân vật được kẻ khác tạo ra và sống bên trong một trò chơi. Thế nhưng, nói cho cùng thì hắn cũng chẳng cam tâm với chuyện này. Cứ bị trói buộc, ngày ngày lặp đi lặp lại vài hành động trong suốt hàng trăm năm thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Cái cảm giác ẩn sâu bên trong tròng của Lê Minh giờ phút này bị Thiên Long phóng đại đến vô hạn. Lê Minh không do dự quá lâu, gã cũng chẳng nhịn được sự dụ dỗ đến từ giọng nói của Thần.

Bởi vậy, Lê Minh liền quỳ một chân trên đất, từ trên đầu gã bay ra một hình tròn, chính giữa có ngôi sao năm cánh đỏ tươi như trích ra từ máu.

“Chủ nhân! Từ giờ phút này trở đi, Lê Minh sẽ là nô bộc trung thành nhất của ngài!”

Thiên Long há rộng miệng, hút hình tròn nọ vào trong bụng. Hắn rất hài lòng khi nhìn về phía Lê Minh.

Có vị trưởng thôn ma pháp sư mạnh đến mức này, việc luyện cấp sẽ chẳng còn chút gì khó khăn.

“Ting! Chúc mừng người chơi Thiên Long thành công thu phục một nô bộc. 70% kinh nghiệm nhận được từ việc đánh quái vật của ma pháp sư Lê Minh sẽ thuộc về người chơi Thiên Long.”

Âm thanh máy móc vang lên, Thiên Long rất vui vẻ, công sức của hắn cuối cùng cũng không uổng phí.

Đang lúc Thiên Long muốn dẫn theo Lê Minh đi luyện cấp thì tiếng kẽo kẹt lại vang lên.

Năm nam, bốn nữ vừa đẩy cửa bước vào.

Thiên Long quay đầu lại nhìn thì nhận ra đây cũng chính là những người chơi mới, trông thì có vẻ những người này đã quen biết nhau từ trước, có lẽ là đã chết và mới tạo tài khoản chơi lại.

“Xúi quẩy thật! Tao nguyền rủa đám chó con Bất Dạ đẻ con không có lỗ đ**.” - một cô nàng đi đầu nói, cô ta trông rất xinh đẹp, cao ráo, làn da trắng, đôi môi anh đào, mái tóc ngắn màu đỏ cuốn hút. Dù đang khoác trên người bộ đồ tân thủ màu trắng đơn điệu cũng không thể giấu nổi sự rực rỡ của cô ta.

Ba nữ còn lại cũng tương đối ưa nhìn, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Một cô tóc xanh dương, khuôn mặt lạnh lùng. Một cô tóc dài màu vàng kim, làn da màu bánh mật khỏe khoắn. Cô còn lại trông vẫn còn nhỏ tuổi, ngực mông còn chưa phát triển hoàn toàn nhưng nhìn khá đáng yêu.

Năm tên đàn ông đi sau thì Thiên Long miễn bình luận, trông tên nào tên nấy cũng rất ngứa mắt, vẻ mặt kênh kiệu ngạo mạn. Dù bọn chúng đang có chút buồn bã nhưng cũng không che giấu được điều đó.

Thấy Thiên Long nhìn mình chằm chằm, cô gái tóc đỏ như tìm được chỗ phát tiết, cô ta mở miệng mắng: “Con bà mày, mày nhìn cái đếch gì. Có tin tao móc mắt mày không?”

Thiên Long im lặng, có chút tự cảm thán bọn trẻ ngày nay thật thiếu giáo dưỡng.

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói gì thì nô bộc vừa thu nhận đã giúp chủ nhân ra mặt. Lê Minh đứng bên cạnh giận giữ vứt cái xẻng đang cầm trong tay xuống đất một cái thật mạnh. Ngay sau đó bàn tay hắn biến chuyển tạo thành những thủ thế kỳ lạ.

“Dám sỉ nhục chủ nhân, chết đi!”

Lời vừa dứt thì cũng là khi sau lưng Lê Minh xuất hiện một con phượng hoàng từ lửa thật lớn, từng chi tiết trên thân nó sống động y như thật.

“Đệch! Phượng Hoàng Rực Lửa! Ma pháp cấp mười ở đâu ra?”

Đám tân thủ nọ hét lên thất thanh, chẳng ai hiểu bản thân đã làm điều gì mà phải đón nhận chiêu thức tà ác đến mức này. Họ vốn dĩ vừa mới chết một lần, phải tốn rất nhiều tài sản để mua mạng chơi lại, chẳng lẽ lại phải…

“Khoan…”

Cô gái đi đầu hét lên, còn chưa nói hết câu thì chiêu thức đã đánh tới.

Phượng hoàng giang cánh thật rộng, nó kêu lên ríu rít rồi bay đến với tốc độ chóng mặt, cái đuôi dài tạo thành từng vệt lửa trong không khí.

“Lê Minh! Chừa con nhỏ tóc đỏ lại!” Thiên Long lúc này mới hét lớn.

Lê Minh nghe vậy vội biến đổi chiêu thức, con phượng hoàng khẽ nghiêng cánh lướt qua cô nàng đứng đầu tiên, sau đó chạm vào toàn bộ tám người đang còn đực mặt ở đằng sau.

Một tiếng ầm vang lên thật lớn, khói bụi bốc lên mù mịt.

Chờ đến khi mọi thứ tán đi, cũng chỉ còn lại một mình cô nàng tóc đỏ đang quỳ sụp xuống đất, há hốc mồm ngơ ngác nhìn những đồng bọn lại vừa táng mạng. Dĩ nhiên khi tân thủ đối diện với ma pháp sư cấp một trăm thì chẳng có bất cứ may mắn nào dù là nhỏ nhất, tính mạng bọn họ tan thành những điểm sáng rực rỡ bay lả tả trong không khí.

Thiên Long chẹp miệng, có chút cảm thán về trình độ sử dụng pháp thuật của Lê Minh, gã đã đạt đến mức độ chẳng cần niệm chú khi thi triển. Hắn ta từ từ bước đến, nhẹ nhàng xoa lên đầu cô bé tóc đỏ.

“Xin lỗi nhé, thuộc hạ của tôi không biết nương tay.”

Vừa nói hắn ta vừa vuốt ve mái tóc của cô bé, trong đầu đang suy nghĩ sẽ biến cô nàng này thành mục tiêu đầu tiên.

“Mông cong, ngực nở, nhìn lại cá tính và hấp dẫn. Con mồi này quá tuyệt.”

Nàng tóc đỏ ngẩng đầu lên nhìn Thiên Long, sau đó nhìn về phía Lê Minh mặt mũi khó chịu đứng đằng sau, rồi lại quay sang nhìn đám khói bụi.

“Mày là ai? Vì sao mày lại tha cho tao? Có giỏi thì giết tao luôn đi.”

Thiên Long cười híp mắt, nhẹ giọng bảo: “Sao nào, muốn chết đến như vậy? Có muốn anh đây dắt cô đi luyện cấp không? Đó coi như là lời xin lỗi. Anh đây cũng ghét đám Bất Dạ lắm.”

“Nhưng mà…”

Thiên Long nói tiếp: “Đây chỉ là trò chơi thôi, chết thì mua lại cái mạng khác, em gái thật sự muốn bỏ qua cơ hội này sao?”

Cô nàng tóc đỏ trừng mắt nhìn Thiên Long, vẻ mặt quyết liệt không thèm thỏa hiệp, cô ta nói với vẻ giận dữ: “Tao không thèm, mày giết tao luôn đi.”

Nét cười trên mặt Thiên Long biến mất, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm. Vốn dĩ hắn muốn nhẹ nhàng hơn với cô bé này, chẳng ngờ cô ta lại ương ngạnh không biết điều.

Thiên Long quay qua hỏi Lê Minh: “Lê Minh! Tôi muốn mượn nhà anh một chút để dựng trường quay, được chứ?”

“Vâng! Xin chủ nhân cứ tùy tiện.”

“Được rồi! Giúp tôi khóa con nhỏ này lại.”

Thiên Long vừa dứt lời thì từ mặt đất đột nhiên trồi lên những sợi dây leo màu xanh lục, chúng theo sự điều động của vị ma pháp sư trườn lên cơ thể của cô nàng tóc đỏ như những con rắn, chỉ trong nháy mắt đã khóa cứng cô ta, chỉ chừa lại mỗi cái miệng.

“Buông tao ra! Buông tao ra thằng chó!” - cô nàng tóc đỏ kinh hoàng hét lớn.

Khóe môi Thiên Long cong lên, hắn nở một nụ cười trông thật tà ác.

“Chúc mừng cô gái! Cô đã trở thành người đầu tiên trong hậu cung của tôi…”

.....

Nhã An tỉnh lại với cảm giác toàn thân đau đớn như bị xé rách, từng bộ phận đau âm ỉ, da thịt nóng râm ran. Cô ta rất ghét cảm giác này, cái cảm giác bất lực khi phải đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.

Phải mất một khoảng thời gian rất lâu, Nhã An mới có thể gỡ cái mũ bảo hiểm ra khỏi đầu rồi đẩy cửa khoang trò chơi bước ra ngoài.

“Mẹ kiếp! Đội trưởng lại đá trúng tấm sắt, chả biết tên khốn có thể điều khiển gã trưởng thôn kia là ai” Nhã An vừa lẩm bẩm vừa bước đến tủ lạnh, lấy một chai nước nốc ừng ực cho vơi đi cảm giác khô nóng trong cơ thể. Sau đó, cô ta tới cái bàn kính trước mặt, chọn đại một cái ghế rồi nằm vật ra.

Trong lòng Nhã An giờ phút này cảm thấy bản thân xui tận mạng, cô và các đồng đội vốn dĩ chơi ở Tiên Hiệp Chiến Địa, ai nấy đều đã luyện lên cấp trên hai trăm, cũng coi như cường giả một phương.

Sau đó cả đám chín người bởi vì gây gổ với liên minh Bất Dạ nên chẳng may chết đi.

Niềm vui còn chưa kịp nhân đôi thì nỗi buồn đã về một lần hai nháy. Vừa mua mạng chơi lại chưa đủ nửa tiếng thì đã chết tiếp do cái miệng tiện của đội trưởng.

Nghĩ đến đây tự nhiên Nhã An cảm thấy rất bực mình. Cô đã phải tốn bao nhiêu công sức, thề thốt đủ kiểu mới khiến cha cô cho tiền để chơi Vô Tận Chiến, nhà cô dù giàu có nhưng dĩ nhiên cũng không thể ném tiền qua cửa sổ như vậy được.

“Thiệt tình, tất cả là do đội trưởng. Mình phải gọi cho cô ta bắt cô ấy chịu trách nhiệm về việc này mới được”

Nhã An nhặt mắt kính nằm lăn lóc trên bàn đeo lên mặt, bàn tay ấn vào một nút nhỏ trên gọng kính.

“Tít! Tít! Yến Linh hiện tại không nhận cuộc gọi, vui lòng liên lạc vào lúc khác…”

Ba lần như vậy, Nhã An bực tức ném mắt kính lên mặt đất.

Cô ta bực dọc nói: “Con khốn này dám không nghe điện thoại, cái con quỷ cái đáng chết.”

Nhã An nằm ngả lưng nhìn trần nhà, trong lòng cũng hiểu vì sao Yến Linh không dám nghe máy, có lẽ là sợ sự chất vấn từ các đồng đội. Cái chết của bọn họ lần này thật sự quá không cam tâm.

“Hưm… tự nhiên mình thèm quá… có lẽ nên giải tỏa một chút…”

Nhã An lẩm bẩm rồi bật dậy nhặt mắt kính trên đất, cô đeo lên và ra lệnh cho điện thoại thông minh tiến vào “giao hợp tâm thức”.

Hình ảnh hiện lên, không giống như mọi khi mà thay vào đó là một cảnh tượng kỳ dị, trong thoáng chốc cô cứ nghĩ mình đã bật nhầm.

“Cái quái gì đây? Đội trưởng?”

Nhã An há hốc mồm vì kinh ngạc.

Đội trưởng Yến Linh của cô đang khỏa thân nằm trên một cái bàn bằng gỗ, chân tay bị cột chặt. Cả cơ thể trắng hồng hiện hữu trước mắt tất cả, bộ ngực đồ sộ cùng đầu ti đỏ rực phập phồng theo từng nhịp thở, phía dưới đội trưởng là cái chỗ hiểm tua tủa lông đen, thấp thoáng có đôi chút nước nhờn ứa ra.

“Chào mừng các bạn đã đến với lớp học dục vọng. Ngày hôm nay tôi sẽ dạy mọi người cách cơ bản nhất để khiến phụ nữ trở nên sung sướng…” một giọng nói đầy đê tiện vang lên, chẳng khó để Nhã An nhận ra đây chính là tên khốn đã bị đội trưởng mắng một câu và cũng là tác nhân chính tiễn số tiền của cô mọc cánh bay mất.

“Tên khốn này, hắn đang định làm gì?” Nhã An tự hỏi, cô vẫn không thể nào hoàn hồn sau khi chứng kiến cảnh tượng quá kinh người ngay trước mặt.

Đội trưởng đang kêu gào thảm thiết, thế nhưng điều đó cũng không giúp được gì cả, cô nàng vốn dĩ cao ngạo, bướng bỉnh nay lại đang khóc, từng giọt lệ long lanh chảy xuống gò má đỏ ửng.

Nhã An có chút câm lặng, cô không biết bản thân mình đang cảm thấy thế nào nữa.

Thế kỷ ba mươi tư, hiện tại vẫn còn có đứa quan hệ kiểu nam nữ? Giao hợp tâm thức không sướng hơn à? Mà sao đội trưởng lại khóc? Cho dù có lộ hàng thì đi đổi cái thân thể khác là xong, việc gì phải như chết cha chết mẹ như thế? Thân thể có đẹp thì cũng có ai thèm nhìn đâu, chỉ có hai cái vú với lại một chỗ kín thôi, còn chẳng bằng được thứ mà bọn họ tưởng tượng ra.

“Mà khoan đã! Giao hợp tâm thức bị lỗi sao? Vì sao lại xuất hiện cảnh tượng bên trong Vô Tận Chiến? Mình bật nhầm chăng?”

Nhã An tự lẩm bẩm rồi đăng xuất, sau đó đăng nhập lại vào giao hợp tâm thức, lần này cô chắc chắn là mình không nhầm lẫn.

Thế nhưng trước mắt cô vẫn là hình ảnh của đội trưởng và tên đàn ông thô bỉ. Căn phòng ảo đâu rồi?

…..

Vũ trụ ầm ầm nổi sóng khi rất nhiều người nhận ra giao hợp tâm thức đã bị lỗi - chuyện chưa từng xảy ra từ khi ứng dụng này khai sinh.

Giao hợp tâm thức là ứng dụng khiến con người có thể tự bản thân chế tạo một căn phòng ảo mà bên trong họ là chủ nhân tuyệt đối. Sau đó bọn họ có thể mua những trí thông minh nhân tạo và phát sinh quan hệ tình dục với cảm giác chân thật đến bảy mươi phần trăm.

Nhân thú? BDSM? Hiếp dâm? Họ thích chơi kiểu gì thì cũng có thể chỉ với một mức giá phải chăng. Nếu như đủ giàu thì họ cũng có thể lựa chọn thêm các gói nâng cấp để biến cảm giác chân thật lên mức tối đa.

Giao hợp tâm thức là góc khuất của mỗi người, ở thời buổi hiện tại thì thứ đáng sợ nhất của mỗi người là sợ căn phòng ảo của mình bị lộ ra ngoài. Việc đó chẳng khác gì so với việc lộ cảnh quay nóng bỏng ở thế kỷ hai mươi mốt cả.

Cho nên, khi toàn bộ nhân loại nhận ra họ đã mất đi quyền khống chế với giao hợp tâm thức thì ai nấy cũng đều như kiến bò trên chảo nóng. Đường dây của tổng công ty Vô Tận - khởi nguồn của ứng dụng - hiện đang trong trạng thái tê liệt bởi quá nhiều người liên lạc mắng vốn.

Trên thì tổng thống hành tinh, lãnh đạo các cấp, dưới thì dân thường, thương nhân các kiểu. Ai nấy đều phẫn nộ đến cùng cực khi nghe được tin tức rằng chính chủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, trong lúc còn chưa biết phải làm thế nào thì bọn họ đã nhận được câu trả lời.

Trên toàn bộ điện thoại thông minh với dạng cái kính, tên khốn mà họ không hề quen biết đã nói thế này:

“Cái ứng dụng giao hợp tâm thức anh đây đã phá rồi. Tao sẽ cho nhân loại biết chịch nhau mới là chính đồ còn những thứ khác đều là tà ma ngoại đạo. Ngồi xuống, ăn miếng bánh uống miếng nước rồi chúng ta sẽ bắt đầu học thôi nào.”

Lời nói đó chẳng khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa, những cái đầu nóng bừng vì giận nay đồng loạt tìm được chỗ phát tiết.

Và như vậy, những người đang chơi ở Kỳ Ảo Chiến Địa vội vàng đăng nhập trò chơi và lên đường tìm đến thôn Tân Thủ để tính sổ với Thiên Long. Ai ai cũng đều sợ bản thân sẽ rơi vào đường cùng nếu để căn phòng ảo của họ lọt ra ngoài. Chẳng những thế, bọn họ còn truyền tin tức lên các kênh trò chuyện của Vô Tận Chiến cho những ai chưa biết đến việc diễn ra ở thế giới thật.

Một hành động vô ý của Thiên Long dẫn phát hàng ngàn lớp sóng, có lẽ là toàn bộ người chơi từ lão làng đến tân thủ đều bỏ dở mọi chuyện mà chạy ngay đến thôn Tân Thủ. Chẳng ai thèm quan tâm đến cái lớp học dục vọng của hắn cả.

…..

Thôn Tân Thủ, nhà của trưởng thôn Lê Minh.

Thiên Long vẫn đang rất hứng chí nhìn thân thể tươi mát của cô nàng tóc đỏ mà chẳng hay biết gì đến việc bản thân đã biến thành kẻ địch của cả thiên hạ.

Nếu đúng như Thiên Long dự tính thì việc livestream lần này sẽ chỉ diễn ra ở Trái Đất là chính, hắn muốn trước tiên thay đổi nhận thức của một vài người, sau đó sẽ từ từ lan ra khắp dải Ngân Hà.

Đáng tiếc thì Thần luôn chú ý hành động của Thiên Long nên đã ra tay giúp đỡ một chút bằng cách đưa buổi livestream lên thẳng hệ thống đám mây liên vũ trụ. Ông ta hack tất cả điện thoại mà bất cứ ai cũng không thể tắt được trừ khi phá hủy thiết bị.

Cho nên…

“Cô gái! Mau nín đi, anh đây hứa sẽ ôn nhu nhẹ nhàng!” Thiên Long cười tà, sau đó đưa bàn tay của mình đặt lên bộ ngực căng tràn của cô gái, mơn trớn trên nhũ hoa màu hồng phấn đã cương cứng.

Yến Linh giận đến phát điên nhưng không thể phản kháng, bao nhiêu ủy khuất đều biến thành những hạt châu ngọc lăn dài trên má.

“Xin! Anh hãy tha cho em, tha cho em đi mà… Em hứa sau này sẽ không phát ngôn bừa bãi nữa… hức… hức…”

Yến Linh vừa van xin vừa năn nỉ, cô không biết tên khốn này đã làm gì cô nhưng hắn khiến cơ thể của cô trở nên thật mẫn cảm. Dù chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng cũng đã khiến người cô nóng bừng, phía dưới nóng râm ran rất kỳ lạ.

Thêm nữa Yến Linh cũng không thể đăng xuất khỏi trò chơi, cô sợ bản thân mình sẽ phải chịu hết những trò quái dị mà tên này nghĩ ra.

“Thiệt tình, cô sợ cái gì? Dù sao cũng đang ở trong trò chơi, thân thể tôi đang sờ có phải thật đâu…” Thiên Long chẹp miệng nhưng cũng chẳng buông tha mà lại nhiệt tình hơn, hắn dùng cả hai tay mân mê cặp vú như chẳng hề biết chán, nắn bóp khiến thứ mềm mại đó biến hình liên hồi.

“Đừng mà! Ah… tha cho em… ah” Yến Linh cắn răng nhưng cũng không thể nén được những âm thanh hư hỏng thốt ra từ cổ họng. Cái tên khốn này đã làm gì? Vì sao cảm giác lại chân thật đến như vậy?

Thấy cơ thể của cô gái đang phản ứng, Thiên Long cười tà chứ cũng chẳng có ý định giải thích. Đây cũng chính là một lỗ hổng khác mà hắn đã nghiên cứu ra, nếu như làm tình trong Vô Tận Chiến thì cái cảm giác mà đối phương nhận được sẽ tăng lên vô hạn - kích thích vào thẳng hệ thần kinh trung ương.

Thật ra đó cũng không phải lỗi mà được thiết lập sẵn, chẳng qua ba trăm năm nay không một ai để ý đến điều này. Thần đã bỏ công sức tạo ra thế giới chân thật đến hết mức, điều này hiện tại lại thành yếu tố có lợi cho mục đích của Thiên Long.

Vuốt ve, mơn trớn lên khắp cơ thể Yến Linh bằng cả hai tay, Thiên Long có đôi chút hoài niệm về thời tuổi trẻ, khi ấy hắn đã chinh chiến trên cơ thể của rất nhiều phụ nữ.

Cười tà mấy cái, Thiên Long quay lại nhìn thẳng vào ống kính: “Khặc khặc, các học sinh đã đông đủ rồi chứ. Nếu thế thì tiết học xin được phép bắt đầu!”

Đột nhiên nghe “ầm” một tiếng, nóc nhà của Lê Minh chẳng biết bị ai đó thổi bay.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.