Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, khi Ninh Noãn Dương mở mắt, liền nhận được thiệp mời màu đỏ do Tiêu Ngâm Tuyết đưa tới, mặc dù có một ngàn một vạn kích động muốn vạch trần mặt nạ của Tiêu Ngâm Tuyết, nhưng nhìn tấm thiệp mời màu đỏ kia, Ninh Noãn Dương đành nhịn cơn giận này.

Thà phá hủy một ngôi miếu, cũng không thể phá hủy một cái đám cưới.

Tiêu Ngâm Tuyết sắp đính hôn với Quý Giản Phàm, như vậy sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng vậy!

Cô giả vờ mỉm cười nói: “Chúc mừng.” Sau đó đè xuống toàn bộ chuyện ngày hôm đó.

Coi như là vì Quý Giản Phàm, cô sẽ lựa chọn quên đi chuyện ngày hôm đó.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, Đỗ Ngự Đình lải nhải bên tai cô cả ngày, không thể ăn cái này, không thể đụng vào cái kia, cô nghe tới phiền, đuổi anh đi mua canh cá viên Phúc Ký cho cô.

Canh cá viên Phúc Ký rất nổi tiếng, hương vị đặc biệt ngon, mỗi ngày người đi mua canh cá viên Phúc Ký đều phải xếp hàng mới có thể mua được. Cá viên màu trắng, cắn vào mềm và dai, canh màu trắng sữa, thả lên một vài lá rau màu xanh, hơn nữa có một ít dầu ớt đỏ, nóng hổi, nghĩ tới cô liền muốn chảy nước miếng.

Nhưng mà dựa vào tình hình hiện tại của cô đoán chừng, canh cá viên Đỗ Ngự Đình mua về sẽ không có dầu ớt đỏ, mà chỉ có canh màu trắng và rau xanh. Cô không thể ăn cay, cô biết, nhưng mà cảm thấy có chút ngứa miệng.

Trong lúc rảnh rỗi Ninh Noãn Dương đi dạo trong hành lang bệnh viện, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình làm cho cô giống như cô gái vị thành niên.

Cô vừa đi vừa đếm sàn nhà, không để ý trước mặt, đụng vào một người phía đối diện.

“Ai------”

“Cô không sao chứ?” Người kia luống cuống tay chân đỡ cô dậy, giọng nói ngạc nhiên truyền đến: “Noãn Noãn?”

Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, “Tử Huyên, sao cô lại ở đây?” Sau một hồi choáng váng, cô ảo não vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất, cô là y tá.” Y tá xuất hiện ở bệnh viện là chuyện bình thường, đầu cô thật sự là bị lừa đá rồi.

Nhậm Tử Huyên kinh ngạc nhìn băng gạt màu trắng trên trán Ninh Noãn Dương và vết trầy da trên mặt, “Cô làm sao vậy?”

Ninh Noãn Dương lắc đầu, nói một câu: “Ngã từ trên ngựa xuống.” Nếu đã quyết định không nhắc lại việc vì sao ngã ngựa, coi như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, cô tin rằng Tiêu Ngâm Tuyết chỉ nhất thời làm ra chuyện như vậy, chứ không có ý muốn hại chết cô.

“Noãn Noãn....” Nhậm Tử Huyên nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, nhìn nhìn xung quanh, khẽ nói: “Cô có thể đến xem Lục Tử Viễn không?” Lục Tử Viễn sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên chính là đừng để cho Noãn Noãn biết anh ta bị thương. Mấy ngày nay, anh ta nằm trên giường bệnh, mỗi ngày đều nhìn hình Noãn Noãn trên cuốn tạp chí, xem tới mấy tiếng đồng hồ, có khi còn cười khúc khích. Cho dù đã chăm sóc rất tỉ mỉ, nhưng anh ta hồi phục rất chậm, gầy yếu đến nỗi làm cho người ta đau lòng.

“Lục Tử Viễn làm sao vậy?”

“Cô đi theo tôi.” Nhậm Tử Huyên nắm lấy cánh tay của cô, đi về phía trước.

Đi qua hành lang thật dài, mùi thuốc khử trùng bao phủ cả đoạn đường.

Trong phòng có treo bảng phòng chăm sóc đặc biệt, yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta hoảng hốt, người kia nằm trên giường bệnh màu trắng, một tay cầm cuốn tạp chí, ngơ ngác nhìn, vẻ mặt ôn nhu.

“Khụ khụ----” Nhậm Tử Huyên ho nhẹ.

Lục Tử Viễn dường như không nghe thấy, không quay đầu cũng không trả lời.

“Lục Tử Viễn.” Ninh Noãn Dương khẽ gọi, mới mấy ngày không gặp, anh làm sao lại trở thành bộ dạng như vậy, “Anh làm sao vậy?”

“Noãn Noãn?” Lục Tử Viễn kinh ngạc quay đầu, một khắc kia khi nhìn thấy cô, khuôn mặt trẻ con tràn đầy vẻ vui sướng, sự nhớ nhung bị kiềm nén vào lúc này toàn bộ đều được mở ra, “Sao em lại đến đây?” Ánh mắt chạm vào quần áo bệnh nhân giống anh trên người cô và vết thương trên mặt cô, anh liền trở nên nóng nảy: “Em làm sao vậy? Có phải là Đỗ Ngự Đình bắt nạt em hay không?” Anh vùng vẫy muốn đứng lại làm cho vết thương trên ngực bị rách ra, dẫn tới nỗi đau rất lớn, “Khàn-----” Tim đập thình thịch, mặt anh tái nhợt, ngã mạnh xuống giường.

“Anh đừng lộn xộn.” Nhậm Tử Huyên lo lắng bước tới, đè anh lại, trách móc: “Lục Tử Viễn, anh có thể quan tâm đến cảm nhận của người khác được không? Anh bị thương, vẫn còn có người lo lắng cho anh mà.” Giọng nói cô nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ lên. Biết rõ trong lòng anh chỉ có Lăng Y Y, mà trong mắt cũng chỉ có Ninh Noãn Dương, người rất giống Lăng Y Y, nhưng cô vẫn không thể không quan tâm anh.

“Lục Tử Viễn, rốt cuộc anh bị sao vậy?” Ninh Noãn Dương giúp giữ anh lại, sắc mặt anh tái nhợt đến dọa người, trong phòng rất nhiều các loại dụng cụ, mùi thuốc khử trùng rất nồng, dường như anh bệnh không nhẹ.

“Anh ấy.....”

“Anh không sao, chỉ là bệnh cảm thông thường thôi.” Lục Tử Viễn mỉm cười, bộ dáng không quan trọng, anh làm ra tư thế xua tay, lại làm cho miệng vết

Bạn đang đọc Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu của Tiểu Tề Bảo Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.