Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấn Châu Đội, Chia Quân, Hấp Dẫn.

1549 chữ

Đàn bọ ngửi thấy mùi thịt người, chúng cố gắng bò lên cao và găm những cái răng nhọn hoắc vào cơ thể nạn nhân của chúng. Trịnh Xá cố gắng kéo Chuế Ngọc lên cao dần, khi cả hai đã đứng trên đỉnh của cái cột, cô ca sĩ đã tè ra quần, đàn bọ đã chuẩn bị xông lên ‘làm thịt’ họ, một mũi tên cắm phập vào con bọ trên nhất, đưa nó thành một khối băng điêu hình bọ, mũi tên thứ hai thì xé xác một con khác, rồi liên tục là những tiếng mũi tên trúng đich vang lên. Trịnh Xá nhìn về phía trước, khoảng năm mươi mét, đoàn người đã tìm được một chỗ cao và leo lên ( chỗ nào tui ko biết, cứ cho là main xây), Nhân và Yên Vy đều liên tục bắn những phát tiễn cực kỳ chính xác. Hắn thấy cây cung của Nhân hơi là lạ, mũi tên sáng hẳn so với những phát bắn trước, một nguồn dự cảm bất an trỗi lên trong lòng. “Hy vọng Trịnh Xá cảm nhận được.” Nhân thầm nghĩ. ‘Rầm!’

Một vụ nổ, cột lửa bốc lên cao với hai bóng người bay ra ngoài.

Một cảm giác nóng rát truyền khắp thân Trịnh Xá, trong pha vừa rồi, hắn đã phải sử dụng toàn lực để nhảy ra ngoài rồi lăn lộn do di chứng của giải mã DNA tầng 2 ( do ADN gõ nó biến thành AND nên tui sẽ để lun là DNA, a.c.e thông cảm vì chương này thế này chương kia thế kia) Sau khi thoát chết, xác nhận là không còn con bọ nào, Tần Chuế Ngọc bắt đầu ầm ĩ, người đàn bà này vừa khóc nhòe nhoẹt vừa chửi: - Đám đàn ông các người đều là bọn khốn nạn, chơi xong là bỏ mặc người ta. Đạo diễn chó chết, đám nhà giàu khốn kiếp, toàn là đám chó đực. Chỉ cần bà vén váy lên là … "Pép!" - Trịnh Xá đột nhiên quay đầu lại vung tay tát mạnh một phát, cô nàng lăn quay ra đắt, im bặt đi. Hắn lạnh lẽo nói: - Tôi không cần biết tái thế giới hiện thực cái gì đã làm cô thất vọng! Nhưng đây là thế giới phim kinh dị, đừng có…. mở mồm ra là chó chết, khốn nạn gì nữa, cứu cô là đám đàn ông đấy. - Và một tên nhóc. - Nhân đưa tay lên. – Đám Ấn Châu bỏ chạy rồi. Quan trọng là tiếp theo cần làm gì? Anh là đội trưởng mà.

- Một tên nhóc con như ngươi cũng dám nói người lớn à? Ngươi chút nữa đã giết ta đấy? Cô diễn viên tiếp tục ầm ĩ. Nhân bắt đầu cảm thấy bực mình. - Khóa miệng.

Búng tay cái ‘ Tách!’ một cái, thế giới lại yên bình, một Phược Đạo đơn giản, rất tiện dụng.

- Trận này cậu thấy thế nào, Nhân?

- Em sẽ không ra tay trong việc đối phó đội kia, bọn hắn chỉ mạnh hơn anh chị một chút, giờ lại bị thương, nếu không trị được em sẽ dùng một chiêu quét sạch tất cả trừ những người em công nhận.

Trịnh Xá chỉ biết cười khổ. Bây giờ đám nhân vật kịch tình mới lên tiếng:

- Cảm ơn tình huống vừa rồi. Tôi gọi là O’Conneil. Các bạn là..?

Lên tiếng là một nam nhân chừng 30 tuổi, tóc vàng, làn da cháy nắng. Trịnh Xá nhanh chóng đáp, điều này bọn họ đã thảo luận trong lúc người mới chưa tỉnh: - Bọn tôi là.... nhà thám hiểm đấy, vì một số lý do, chúng tôi phải đến đây, vì một lời nguyền, cậu bé kia là một người đồng bạn tôi tìm được khi đi thám hiểm.

Nhân cười cười: - Xin chào! Tôi tên Nhân, là một họa sĩ, rất hân hạnh được làm quen.

Nói rồi Nhân lấy từ trong không khí ra một tập giấy vẽ và một cây bút trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.” Tên nhóc này hơi chập mạch thì phải?” Đây là suy nghĩ trong đầu tất cả. - Không hài hước chút nào!

Bĩu môi một cái, cậu bắt đầu sự nghiệp vẽ vời của mình.

Cùng lúc, Ấn Châu đội.

- Chết tiệt Trung Châu, chỉ là đánh giá mạnh hơn, mà manhh hơn đến cỡ đó, dù Chủ Thần đã cho chúng ta thông báo về vị trí chính xác của chúng, cũng chỉ có thể..

Tên đầu trọc bực tức chửi.

Bên cạnh hắn là mấy nam nữ, ai nấy đều mang một ít băng quấn hoặc đang bôi thuốc.

Một nam nhân nói lên suy nghĩ của mình: - Mạnh như vậy, hừ hừ, chắc chắn hắn là chủ một trại nuôi dưỡng đấy,đồng đội của hắn chắc chắn rất yếu, nếu không, Chủ Thần không thể cho đánh giá thấp như vậy, chắc chắn là như vậy.

Suy nghĩ của hắn làm dấy lên hy vọng của mọi người. Tên đầu trọc suy nghĩ một chút: - Rất hợp lý, chúng ta dẽ làm như thế này, như thế này…..

Trung Châu đội.

Ngay lúc O’Conneil định nói gì, một cô gái chạy tới, vừa đi vừa la hét:

- Chạy mau! Đằng sau có rất nhiều bọ. Éc!

Một cái xác khô, đôi mắt đỏ hằn trong một hộp sọ đầy giòi bọ, nhìn chằm chằm vào mọi người rồi rống một tiếng.

“ Oắt dờ heo?”

O’Conneil ngẩn người ra một lúc rồi chơi cho nó một phát shotgun, cùng nổ sung còn có bọn người Trịnh Xá.

Các vết thương do đạn Shotgun bắn ra phục hồi ngay lập tức, cát chảy ra, ngay sau đó là các vết thương do đạn linh loại ( sau này gọi lại bằng tên khác ch ngắn, như đạn ma, đạn bạc,… mọi người góp ý thêm), chúng chỉ làm chậm con xác ướp được vài giây. ‘ Hắn vẫn chưa khôi phục đủ pháp lực, nhưng nếu đủ thì chỉ hai phát Phi Long Pháo là nó phải chết.’

Đừng tưởng Phá Đạo số 88 mà yếu như vậy, phát bắn Ấn Châu Nhân chưa sử dụng đến cả một phần uy lực.

‘Chủ Thần chẳng lẽ định..?’

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Nhân.

‘Trận sau sẽ khó chịu đây.’

- Đạn bạc gần như không có hiệu quả, ít nhất phải là từ sung Gauss của Zero mới có tác dụng, mà đây là hắn chưa khôi phục đấy.

Trịnh Xá kinh hãi.

- Không tìm được cuốn sách Amun-Ra, hoặc Nhân không rat ay, chúng ta không thể..giết được hắn.

- Không! Anh Không có thể, chỉ cần tạo cho cô ấy cơ hội, nhưng đà này, em phải xuất thủ, đây là con mồi Chủ Thần dành cho em, mọi người lo Ấn Châu Đội là được, chúng ta phải chia quân, Trịnh Xá, lo cho mọi người, em tin tưởng ở anh, bây giờ mọi người còn quá yếu. - Quá yếu sao?. –Trịnh Xá cắn chặt môi.

- Nhưng mọi người có tiềm năng đấy, em tin tưởng tất cả mà.

Trịnh Xá nhìn Nhân, hắn thấy được lòng tin và sự kỳ vọng từ đôi mắt cậu nhóc. - Mọi người, tin tưởng ta, ta sẽ giúp mọi người sống sót đấy. - Ha, người anh em, chúng ta là đồng bọn mà, sát cánh….cho đến chết.

Trương Kiệt vỗ vai Trịnh Xá, nói.

Nhân nghĩ thầm trong đầu:” Đây mới là Trung Châu Đội chứ, dù vẫn còn rất thiếu nhưng đây là đoàn đội..ta đã mơ ước.”

Cậu di chuyển về phía Thung Lũng Các Vị Vua, nơi mà dấu khóa trên cuốn sách Anubis chỉ dẫn đến. Shunpo được mở liên tục, mười tám cây số chỉ trong chưa đến hai mươi giây. ( 18km/20sec~~900m/s = vận tốc âm thanh x 2.7, nếu mở hết tốc lực, Nhân hiện tại có thể đạt đến tốc độ vũ trụ cấp 3, tức khoảng 17km/s, nhưng nếu phóng cỡ đó thì tất cả mọi thứ trong bán kính 200m( Nhân là tâm) sẽ nát bấy do áp lực cực lớn, mọi người xem phóng vệ tinh rồi, đó mới là tốc độ vũ trụ cấp 1) Imhotep, là kiến trúc sư cho những kim tự tháp đầu tiên, vào những năm 2600 TCN, và những người Ai Cập cổ đã làm thế nào để dựng nên những công trình vĩ đại này, đó vẫn là một ẩn số. Kim tự tháp được xây dựng hầu hết đóng vai trò là lăng mộ cho các Pharaoh, con trai thần mặt trời Ra, nhưng ít ai biết, Ra đã sinh ra từ một khối đất hình kim tự tháp.

Và trước mặt Nhân là kim tự tháp do Imhotep xây, kim tự tháp Djoser.

‘ Nguồn năng lượng này.. đang kêu gọi mình?’

Từ sâu trong kim tự tháp, một khối lập phương màu xanh đang phát sáng, và Nhân cũng có có thể ‘thấy’, một sinh vật khổng lồ đang nằm bên cạnh nó.

Chương sau: Kho báu của Thánh Nhân.

Bạn đang đọc Vô Hạn Vô Hạn của nhanlamtac
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.