Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bưu Hãn Lão Tỷ

Phiên bản Dịch · 1420 chữ

Cự Nhận đỏ thẫm, từ trên trời giáng xuống.

Ầm ầm!

Đâm vào mặt đất như một tia sét chấn động.

Lông mày Dương Húc nhíu lại:

“Không phải là nàng trở về a?”

Người chưa tới, âm thanh tới trước:

“Muốn mang đệ đệ ta đi, phải hỏi đao của lão nương trước!”

Phần phật.

Một bộ váy hồng chói mắt, chói lọi như ngọn lửa, yêu dã như hồng liên.

“Tiểu Húc Húc, mấy tháng không gặp, cao lên không ít nha. Nghe nói ngươi gần đây cũng không chịu thua kém ai, làm thể diện lão tỷ tăng không ít nha.

Một vị da thịt tuyết trắng, nữ tử này có khuôn mặt tuyệt mỹ, rất thân mật mà vỗ đầu Dương Húc.

Đôi mắt phượng của nàng nheo lại.

Hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm khi sờ đầu Dương Húc.

Đây là một tuyệt thế mỹ nữ, khiến cho người ta thấy cảm mến, vĩnh viễn không quên được mị lực của nàng.

Nhưng trên đầu nàng lại mang theo một cái “ổ gà”.

“Lão tỷ, tóc người sao vậy?”

Dương Húc nhanh chóng lấy lại tinh thần sao một thoáng kinh diễm ngắn ngủi.

Thói quen của người tiền nhiệm, gọi nàng là lão tỷ.

Lão tỷ Dương Nhu Nhu, nhưng lại chẳng ôn nhu chút nào.

Trừng mắt lạnh, hăng hăn vò tóc Dương Húc loạn cả lên:

“Ngươi là tên vô lương tâm, dám ghét bỏ tỷ ngươi? Nếu lão nương không sốt ruột đi gặp ngươi thì sao lại rơi cái vòng bảo hộ tóc.”

Tóc của nàng loạn như ổ gà là vì Dương Húc a?”

Chẳng biết tại sao.

Dương Nhu Nhu xuất hiện, những ngươi Dương Gia có mặt ở đây lại có trạng thái an tâm chưa từng thấy.

Kể cả Dương Húc cũng như thế.

Sau khi hưởng thụ xong cảm giác khoái lạc khi vò đầu Dương Húc.

Đôi nhãn phượng của nàng liếc nhìn Quân Thiên Tứ một cái:

“Ngươi mới vừa nói sẽ bắt đệ đệ của ta đi?”

Lạch cạch!

Quân Thiên Tứ lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, một giọt mồ hôi đã rơi

Gian nan nuốt nước miếng một cái:

“Dương Nhu Nhu, ta tới đây không phải để nói chuyện với ngươi, ta có chuyện tốt muốn nói với ngươi…”

“Ta và ngươi có chuyện gì tốt để nói a?”

Dương Nhu Nhu cười tủm tỉm.

Phốc phốc!

Biết được phong thái của Dương Nhu Nhu, con em Dương Gia không tránh được việc cười ra tiếng. Kể cả Dương Húc cũng buồn cười.

Tứ đại thiên tài ở Đằng Long gồm:

Tam thiếu gia Lầu gia: tuấn dật, thoải mái.

Quân Thiên Tứ Quân gia: bá đạo, cường thế.

Tiểu hầu gia Long gia: ung dung, hoa quý.

Từng cái cũng là kinh tài tuyệt diễm.

Chỉ có người mà không ai dám trêu chọc tới nhất, chỉ có một đáp án là bạo lực nữ vương.

Đúng, ngươi đoán không sai. Chính là Dương Nhu Nhu!

Nữ hoàng đánh nhau số một số hai Đằng Long thành, hoàn toàn xứng đáng nữ hoàng đánh nhau.

“Dương Nhu Nhu, ta tìm Dương Húc có chuyện trọng yếu, cũng không có ác ý, ta…”

“Không cần giải thích, ta cho ngươi mười giây đồng hồ, cút ngay! Nếu không, đừng trách lão nương không khách khí!”

Dương Nhu Nhu dương dương tự đắc.

Tuy là dữ dằn, nhưng dáng vẻ lại tuyết trắng mê người.

Hết lần này tới lần khác, cho người ta thấy khí thế Gia môn.

Quân Thiên Tứ biến sắc, trầm giọng nói:

“Dương Nhu Nhu! Tuy thực lực ngươi rất mạnh, nhưng Quân Thiên Tứ ta cũng không có sợ ngươi, nếu ngươi còn mất khôn thì đừng có trách ta..”

“Vậy thì đánh một trận đi, ba ngày rồi lão nương chưa có đánh nhau, chỉ cần thắng ta, sống chết Dương Húc ta không quản nữa..”

Dương Nhu Nhu nhìn Quân Thiên Tứ với ánh mắt sắc bén.

Trong lòng Dương Húc tràn ngập mất mác:

Lão tỷ, Ngươi đây không phải mang đệ đệ ngươi ra chơi đùa a?

Ngươi to gan đùa bỡn như thế? Có sợ phụ thân biết không?

Nghe Dương Nhu Nhu nói, long Quân Thiên Tứ rất bực bội:

Kế hoạch muốn thành công, giữa đường lại chen ngang một phong nương.

Đáng chết, chẳng lẽ phải đánh với nàng một chầu?

Quân Thiên Tứ có thể cảm giác được, Dương Nhu Nhu cũng chỉ là tiên thiên tông sư cấp 9.

Nhưng trong cơ thể nàng lại tỏa ra khí tức khủng bố.

Quân Thiên Tứ có cảm giác, nàng như là một dã thú nơi man hoang.

Loại rung động này chỉ cảm thụ qua khi đồng thời đối mặt Âm Dương chi hỏa.

Hô!

Không hề báo trước, một cái bàn tay nhỏ tuyết trắng mềm mại, phi nhanh tới trước mặt hắn.

“Nói đánh thì phải đánh, chần chừ gì. Lão nương xuất thủ trước!”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Dương Nhu Nhu lao tới trước mặt hắn, tặng khuyến mãi theo một quyền kình khủng bố.

Két lạp lạp.

Hư không phát ra một tiếng rên rỉ.

Tựa hồ như cả hư không cũng không chịu nổi quyền này.

“Hỏa diễm Quân Vương”

Trong lúc vội vả, Quân Thiên Tứ thôi thúc Thái Dương Chi Hỏa, đánh ra một quyền.

Hỏa diễm bạo liệt, phác họa thân ảnh nhất tôn của bậc quân vương.

Hỏa diễm khô liệt, ầm ầm đi qua Dương Nhu Nhu.

Môi anh đào của Dương Nhu Nhu hé mở:

“phá”.

Tiêm Tiêm ngọc quyền thẳng tấp đánh tới, không chút thối lui.

Ba!

Hỏa diễm vỡ tan.

Bành cạch!

Sau khi cứng đối cứng, Quân Thiên Tứ bay ra ngoài.

Người nhà họ Tống ngây ngốc.

“Ui, nữ nhân này thật bá đạo”

“Quả nhiên là Dương Nhu Nhu trong truyền thuyết, chiến lực vô song”.

Một quyền đánh bay nhưng Dương Nhu Nhu không có ý định dừng lại:

Sưu.

Váy hồng lướt qua, nhanh chóng đến bên cạnh Quân Thiên Tứ.

Ngọc thủ trắng như tuyết của nàng lại đánh ra.

“Thái Dương Chi Hỏa, Quần Lâm Thiên Hạ”.

Quân Thiên Tứ cuốn quít đánh ra một chiêu.

“phá!”

Dương Nhu Nhu nhẹ nhàng nói.

Nụ cười tuyệt mỹ như nữ vương Mỹ Đỗ Toa mĩm cười.

Bành!

Đại Nhật kim sắc, một quyền vỡ nát!

Dương Húc dùng hết phân nữa lực lượng mới hóa giải được chiêu thức cường đại đó, nhưng Dương Nhu Nhu chỉ một cánh tay đã diệt đi.

“Không có khả năng vậy được, nàng sao lại mạnh như vậy?”

Nếu như Dương Húc mạnh, là để cho Quân Thiên Tứ chịu đã kích.

Nhưng Dương Nhu Nhu mạnh thì lại đánh cho Quân Thiên Tứ đến hoài nghi về ‘nhân sinh lẽ phải’…

Chiêu thức cường đại nhất của mình lại bị nàng một quyền thoải mái đánh tan.

Lại còn là một nữ nhân!

Tâm trạng Quân Thiên Tứ lúc này vô cùng sợ hãi, kêu lên một tiếng trong lòng:

“Trốn! Không để ả đánh xuống một quyền này được.”

Hắn vừa mới quay người.

Phần phật.

Một đạo hồng vân ngăn hắn lại.

Dung nhan Dương Nhu Nhu khuynh thành, giọng điệu ngọt ngào nhưng lại trộn lẫn kịch độc của Hạc Đỉnh Hồng:

“Khi dễ đệ đệ lão nương, giờ lại muốn trốn? Ở lại đánh với lão nương một lát đi?”

Dám động đến tiểu Húc Húc, dù lào A Mao hay A Cẩu thì hậu quả chính là…

Băng băng băng!

Ẩn giấu phía sau nụ cười, kì thực sớm đã nổi bảo.

Quân Thiên Tứ biến thành một bao cát.

Sớm biết Dương Nhu Nhu sẽ xuất hiên, có đánh chết hắn cũng không dám đến tìm Dương Húc để gây phiền phức.

Oanh!

Một quyền sau cùng.

Người đã không còn hình người, Quân Thiên Tứ hóa thành một vệt sáng trên chân trời.

Dương Nhu Nhu vỗ vỗ ngọc thủ, như là đã giải quyết xong chuyện, không để ý hình tượng, duỗi người một cái.

“Đánh cái bao cát này cũng dễ chịu thật”

Chốc lát sau, trên khuôn mặt nàng hiện lên một nụ cười tuyệt mỹ như ánh sáng mặt trời chói lại mà ấm áp, nhìn xem đệ đệ đã hồi lâu nhưng không nói gì, hỏi:

“Tiểu Húc Húc, muốn tỷ tỷ không?”

Bạn đang đọc Hệ Thống Thăng Cấp Vô Hạn (Dịch) của Siêu Thần Bút Ký Bản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dcba147
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.