Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhu Nhu không kìm chế được!

Phiên bản Dịch · 1452 chữ

Tống Hải Sơn nhìn qua tỷ đệ Dương Húc một lần.

Đầu óc hắn vẫn còn chớp động hình ảnh hai tỷ đệ họ đối đầu với Quân Thiên Tứ.

Dương Nhu Nhu cường đại thì hắn sớm đã biết, nhưng còn Dương Húc chênh lệch với Quân Thiên Tứ một bậc cảnh giới. Do đó, hắn ý thức được, Dương Húc chênh lệch với hắn xa tới nhường nào…

Tống Hải Sơn vừa muốn rời đi thì Dương Húc gọi hắn lại:

“Phải chăng Tống Gia đã đầu nhập vào Quân gia?

Tống Hải Sơn dừng chân lại:

“Dương Húc, ngươi tuy mạnh, nhưng Tống Gia ta làm việc còn chưa tới lượt Dương Húc ngươi khua tay múa chân.

“Thế à? Thế thì về sau ta không khách khí”

Trước đó Dương Húc có thường thức cách làm người của tsh, nhưng trải qua chuyên này, Dương Gia cùng Tống Gia đã trở thành địch nhân.

“Biểu ca, Chờ ta một chút, ta cũng đi theo ngươi…”

Dương Phi khập khiễng, đứng lên muốn đi theo.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Một cái Tiêm Tiêm Ngọc Túc nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn, đặt chân ép xuống như sức của một tòa núi.

Bành!

Dương Phi bị Dương Nhu Nhu, trùng trùng điệp điệp giẫm lên mặt đất.

Dương Nhu Nhu hoàn toàn lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngâp căm ghét.

Ở Dương Gia, chỉ có nàng và phụ thân biết Dương Phi không phải phụ thân sở sinh.

Vốn chỉ là một quân cờ do phụ thân bố trí, nên Dương Nhu Nhu sớm đã nhìn không quen:

“Tên nghiệt chủng này ăn cây táo trồng cây xung, cấu kết Tống gia chiếm lợi ích, tội chết có thể miễ nhưng tội sống khó tha!”

Hô!

Ngọc thủ của Dương Nhu Nhu nắm lại, Kính khí hỏa diễm không ngừng ngưng tụ.

Quyền sắp rơi vào người Dương Phi thì..:

“Chậm đã! Nữ hiền chất vừa mới trở về nhà, lại không đi bái chào trưởng lão mà ở đây đánh người nhà a, thật không thể nói nổi mà..”

Một cỗ hàn khí cực hàn, tràn ngập mà đến.

Dương Vinh tới.

Dương Nhu Nhu căm ghét, nhíu đôi hàng mi lại.

Sắc mặt Dương Vinh có chút tái nhợt, cười nhạt:

“Dựa vào quy củ của gia tộc, con em Dương Gia ra ngoài trở về, lẽ ra phải đi bái kiến tộc trưởng trước. Bây giờ phụ thân ngươi không có ở đây, thì Dương Nhu Nhu ngươi phải bái kiến tộc trưởng là ta mới đúng?”

“Chỉ bằng ngươi cũng xứng đứng trước ta làm bộ mặt sỹ diện? Đừng tưởng ngươi làm gì thì người khác không biết, lão nương cho ngươi chút mặt mũi, ngươi cũng nên biết tiến thoái.”

Bưu Hãn như thế?

Trực tiếp như thế?

Dương Húc nghe được cũng trợn mắt hốc mồm:

Chịu rồi, tính khí của lão tỷ tỷ này không phải bình thường a.

Lúc trước hắn đối đầu với Dương Vinh cũng có cái lý cái cớ.

Nhưng Dương Nhu Nhu bây giờ, trực tiếp cũng là chỉ cái mũi mà mắng a.

Quá bưu hãn!

Cũng may là Dương Vinh cũng cố nén một hơi, nhìn Dương Húc cười lạnh:

“ngươi giết nhị công tử Quân gia, tay họa ngập trời, liên lụy Dương Gia! Dựa theo tộc quy, ta phải phế bỏ tu vi của ngươi, nhốt ngươi vào Thủy Lao. “

Dương Nhu Nhu sầm mặt lại, lập tức muốn phát tác thì:

“Ngươi là phó tộc trưởng, nói ra cũng phải có điều tra rõ ràng, kính xin ngài cẩn thận với ngôn ngữ của mình! Nếu không, vãn bối sẽ vạch tội của ngài với hội trưởng lão bên trên.

Tất cả mọi người lại sững sờ.

Chẳng ai ngờ rằng, dương cung bạt kiếm dưới cục thế kia lại chính là Dương Minh.

Tỷ tỷ muốn phát tát nhưng rồi lại giữ chặt, Dương Húc nhìn về phía Dương minh khen ngợi:

Làm rất tốt!

Mặc kệ là nói thế nào, nhưng lựa thời cơ mà nói lại rất vừa vặn!

Chẳng những đánh trả âm mưu Dương Vinh, còn ngăn Dương Nhu Nhu nói.

Nếu để nàng nói nữa, sợ rằng Dương Vinh sẽ rút đao khiêu chiến.

Nhìn cách Dương Vinh không cam lòng, Dương Húc có chút nghi hoặc:

Chẳng lẽ lão đầu này muốn chọc giận Dương Nhu Nhu?

“Dương Minh, ngươi có quyền tố cáo, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng chuyện của Dương Húc, bản tộc trưởng quyết không nhượng bộ, cứ phế bỏ tu vi hắn trước rồi giam vào Thủy Lao chờ xét xử sau.”

Lời nói này của Dương Vinh, Dương Húc thầm than là chuyện hỏng rồi!

“lão thất phu Dương Vinh kia, chỉ bằng ngươi mà muốn khi dễ đệ đệ ta? Có tư cách sao?”

Đầu ngón tay Dương Nhu Nhu giơ lên:

“Đao tới”

Kho lang!

Cự đao đỏ thẫm cấm dưới đất, bổng dưng chấn động điên cuồng.

Phóng lên tựa như một đầu cự long bay ra từ mặt đất, rào rào vọt tới lòng bàn tay Dương Nhu Nhu.

“Lý nào như vậy, ngươi liên tiếp vũ nhục lão phu, thâm chí chĩa cả mũi đao. Uy nghiêm gia tộc, há nào có thể để loại người này tác oai tác oái, phải nghiêm trị không tha!”

Dương Vinh lộ ra một đạo hàn mang.

Ầm ầm!

Hắn sớm đã vận sức, chỉ chờ phát động Hàn Băng Chân khí mà thôi.

Lần trước bị Dương Húc giáo huấn, lần này hắn không có giữ lại chút thực lực nào, vừa ra chiêu là phát động toàn bộ thực lực.

Hắn hạ quyết tâm, dù không giết được Dương Nhu Nhu thì cũng phải phế bỏ!

Ầm ầm!

Khí tức Cực hàn như Cửu U Thâm Uyên, phảng phất một đầu hung thú, hướng về Dương Nhu Nhu mà tập sát.

Khí thế chỉ vẽn vẹn như thế, nhưng lại khiến những kẻ ở đây ngã trái ngã phải, không có bất kỳ suy nghĩ kháng cự nào!

Chỉ thấy lốm đốm cái cường đại của Hồn sĩ.

“Lão thất phu, tới hay lắm!”

Đối mặt một kích toàn lực của hồn sĩ cấp 8 mà Dương Nhu Nhu lại không lo lắng, đã thế còn rất hưng phấn.

Hỏa Phượng từ chín tầng trời, Hồng sắc xung quanh cự đao, bổng hóa thành hai cánh của nàng:

“tản ra!”

Nhất đao trảm xuống.

Oanh!

Kình Khí Hàn Băng đều băng tán.

“Đại Nhật Thần Viêm”

<

Leng Keng!

Một mặt trời nóng rực với đường kính mười mét, trong đầu Dương Vinh bổng xuất hiện lo sợ.

Tay phải Dương Húc vươn ra, năm ngón tay khẻ nhếch, bổng nhiên ngoắc xuống:

Ầm ầm!

Hỏa diễm khủng bố, chói mắt hoang mang, vây kín Dương Vinh.

“Đóng băng thập phương”

Hàn băng chân khí vừa ló đầu ra.

Phốc!

Bị đại nhật thần viêm cho bốc hơi trogn nháy mắt.

“Lão thất phu, tiếp lão nương một đao…”

Dương Nhu Nhu thần giao cách cảm với Dương Húc, phối hợp không chê vào đâu được.

Trong nháy mắt, Dương Vinh bị khống chế, Cự nhận đỏ thẫm lập tức như khai thiên tích địa, ngang nhiên chém ra.

Bành!

Đao khí dài chừng mười trượng, hung hăng bổ về phía Dương Vinh.

“Không tốt!”

Dương Vinh sợ đến vỡ mật.

Hắn vạn lần không ngờ tới, đã bộc phát toàn bộ thực lực nhưng lại không áp chế được tỷ đệ bọn hắn.

Ngược lại rước mình vào hiểm cảnh.

Băng lăng kính.

Dương Vinh phun ra một ngụm máu tươi, đạo quang mang khi nãy đã bổ vào ngực hắn.

Két.

Quang mang bổng dưng ngưng tụ thành một đạo Băng Sơn, ngăn đao mang khủng bố kia lại.

“Có Băng Lăng Kính, hai tỷ đệ các ngươi cũng không là đối thủ của ta, ngoan ngoãn chịu chết đi.”

Dương Vinh càn rỡ, cười to lên, giống như một tên điên.

Cái bảo vật kia, tựa hồ gia tăng công lực của hắn, cũng như uy lực chiêu số bạo tăng gấp 10 lần!

Trước công kích hung hãn, Dương Nhu Nhu cùng Dương Húc, tựa như hai con thuyền lá nhỏ trước cơn sống dữ, không chịu được một kích như thế.

Chớp mắt, hai tỷ đệ đã bị công kích bao phủ.

Băng!

Một đạo ánh sáng tử sắc, phá không mà đến:

“Bọn chúng không phải đối thủ của ngươi, nhưng còn có ta…”

Bạn đang đọc Hệ Thống Thăng Cấp Vô Hạn (Dịch) của Siêu Thần Bút Ký Bản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dcba147
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.