Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cục thế... Lấy lực phá xảo (2)

Phiên bản Dịch · 2525 chữ

Nghe Trương Hằng cam đoan, Trình Khiếu cũng cảm thấy có chút đáng tin cậy. Không biết tại sao, Trương Hằng hiện tại đã không còn loại khí chất nhu nhược, nhát gan như trước, ngược lại, có thêm một luồng khí thế uy vũ. Mặc dù tương lại chắc chắn sẽ là loại người quản vợ rất chặt(*) nhưng nếu làm đồng đội thì cũng đáng được người khác tin tường, ít nhất là người như thế sẽ tuyệt đối không vứt bỏ đồng đội chạy trốn, vậy đã là quá đủ rồi.

“Mặc dù nói như vậy, nhưng khi ta nghĩ tới Trương Hằng dùng cung tên tiêu diệt cả một cánh quân, cảm giác đó thật sự quá quỷ dị. Đó có coi là vũ khí lạnh thắng vũ khí nóng không?”

Trình Khiếu ngồi trên một chiếc xe nhỏ, vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa xe vừa nghĩ.

Sau khi tới đông bắc, Trình Khiếu điều khiển Goblin gilder nghênh ngang hạ xuống một thành phố phồn hoa có cảng biển lớn. Lúc này, khu vực đông bắc đã hoàn toàn thất thủ, còn Nhật Bản cũng toàn lực xây dựng và bóc lột vùng đất trù phú này. Dù sao thì với tài nguyên cùng nhân lực vật lực của Nhật Bản, thật sự không thể đủ để cung cấp cho hệ thống quân đội khổng lồ như hiện tại, vì thế để đối phó với cuộc chiến tiếp theo, đông bắc chính là mạch sống của họ. Ở đây có đủ loại nhà xưởng máy móc, công trường gia công mọc lên san sát, cảnh tượng vô cùng hối hả, bận rộn, chỉ là...

“Chỉ là... người bị bóc lột ở đây đều là nhan dân Trung Hoa!”

Trình Khiếu bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm lửa giận bừng bừng. Từ lâu hắn đã biết mình là loại phẫn thanh tiêu chuẩn, khi làm rất nhiều việc đều hoàn toàn dựa theo tình cảm cá nhân mà hành động, chứ không phải như Sở Hiên chỉ chiếu theo sự thực khách quan. Chính vì thế hắn chỉ là một người bình thường, giống như phần lớn thành viên trong Trung Châu đội, họ đều chỉ là người bình thường mà thôi.

Do cách Trình Khiếu đáp xuống quá phô trường, hơn nữa sau khi hạ xuống hắn vẫn đứng chờ tại đó nên tối đa chỉ sau vài phút, cả bến cảng đã bị một đám đông binh sỹ tuần tra bao vây. Số binh lính này đều lái xe máy có lắp ghế phụ, cũng có thể coi như quân đội cơ giới hóa. Không biết tại sao, nhóm lính này vừa đến nơi lập tức bắt đâu cưỡng chế giải tán những người tụ tập xung quanh, ngoài ra còn chĩa toàn bộ súng máy trên xe về phía Trình Khiếu, bộ dạng giống như gặp đại địch, không hề có chút ung dung thoải mái lấy nhiều đánh ít.

Trên thực tế, từ sau khi Trương Hằng dùng sức của một người hủy diệt một sư đoàn quân Nhật cộng thêm mấy chục máy bay chiến đấu, cả tập đoàn quân Nhật Bản bắt đầu thu hẹp phòng tuyến, thậm chí tại một số trận địa không quan trọng đều trực tiếp rút lui. Tuy chỉ mới được vài ngày ngắn ngủi nhưng biến động trong những ngày này thật sự quá lớn, ít nhất đối với quân đội Nhật mà nói, mấy ngày này đơn giản là ác mộng. Đầu tiên là Thượng Hải vốn đã bị chiếm lĩnh đột nhiên mất liên lạc, nghe nói ở đó bị một thế lực bí ẩn công kích, tiếp theo là hạm đội phong tỏa cửa biển Thượng Hải bị tiêu diệt toàn bộ. Tiếp đó nữa là cả một sư đoàn hoàn chỉnh bị một người hủy diệt, mấy chục máy bay chiến đấu mang theo cũng bị phá hủy, tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong mấy ngày gần đây. Phảng phất như chỉ trong mấy ngày này, tất cả mọi quan niệm, tất cả mọi kiến thức khoa học, tất cả mọi kỹ thuật chiến tranh hiện đại hóa, tất cả đều đều bị đảo lộn.

Vì để thuận lợi xâm lược Trung Quốc, quân đội Nhật Bản từ rất nhiều năm trước đã phái một lượng lớn gián điệp xâm nhập vào khắp địa phận Trung Quốc. Do đó sau khi Thượng Hải phát sinh biến động, quân đội Nhật mới có thể trong thời gian ngắn như vậy nhanh chóng điều động hạm đội tới phong tỏa bến cảng. Cho đến khi hạm độ bị tiêu diệt toàn bộ cùng Trương Hằng một mình hủy diệt cả một sư đoàn, quan đội Nhật cuối cùng cũng phát huy hết công suất. Dựa vào số lượng gián điệp đông đảo, trong vài ngày đã nắm được phần lớn tin tức, bao gồm cả thân phận “thần tiên” tu chân của mấy người Sở Hiên, việc họ đang tìm kiếm các bộ phận tượng Phật cùng cả thực lực vượt quá sức tưởng tượng của họ. Trong đó có đặc biệt nhắc tới “phi kiếm” mà họ sử dụng để di chuyển, vì thế khi Trình Khiếu sử dụng Goblin glider hạ xuống thành phố, đám binh lính Nhật này mới có vẻ thận trọng chờ đợi như vậy.

Việc tiếp theo cũng rất dễ giải quyết, cho dù trong tay Trình Khiếu không có giấy tờ cùng chứng minh thân phận sứ giả do Quốc Dân đảng cấp thì chỉ dựa vào việc hắn sử dụng glider từ trên trời hạ xuống đã đủ để quân đội Nhật đón tiếp hắn vô cùng khách khí rồi. Sau khi chờ đợi khoảng mấy chục phút, mấy sỹ quan cấp tá cung kích lạ thường, mời Trình Khiếu vào trong một chiếc xe màu đen, dưới sự hộ tống của mấy trăm binh lính lái xe máy, tiến về một khu vực quân sự tại ngoại thành.

Mấy viên sỹ quan cấp tá đón tiếp Trình Khiếu đều mở miệng ra là tiếng Trung, thậm chí có một người nói đặc giọng Bắc Kinh, khiến cho Trình Khiếu còn tưởng đó đều là Hán gian đầu hàng, bất quá, đến lúc hắn nhìn lại dáng vẻ động tác của họ thì đều là người Nhật Bản hàng thật giá đúng.

Chiếc xe chạy trên đường, mấy viên sỹ quan này thật sự muốn bắt chuyện với Trình Khiếu nhưng mấy lời cung kích đáp qua đáp lại đó quả thật không thể khơi gợi nổi hứng thú của hắn, cứ thử nghe người ta xưng mình là thần tiên gì đó xem, chẳng khác gì bị trù ẻo cho chết sớm.

Mấy viên sỹ quan này cũng là có khổ khó nói. Mênh lệnh họ nhân được là tuyệt đối không được để mấy vị “thần tiên” sử dụng “phi kiếm” này tức giận, cố gắng giảm bớt lửa giận của họ, nếu có thể lôi kéo họ giúp sức cho Đế quốc Nhật Bản thì sau này tiền đồ không thể đo lường được. Cũng như vậy, nếu để cho đám “thần tiên” công kích quân đội Nhật, vậy thì họ sẽ trực tiếp bị đưa ra tòa án quân sự, thậm chí là bí mật xử tử.

- Thần tiên đại nhân, xin mạo muội hỏi ngài một câu, mục đích ngài đến đây làn này là gì vậy?

Một viên sỹ quan thấy Trình Khiếu nãy giờ ngậm miệng không nói chuyện, tâm tư khẽ chuyển, lập tức cẩn thận hỏi

Trình Khiếu nghe vậy liền đưa mắt nhìn lại mấy người đó, nói:

- Rất đơn giản, mục đích của bọn ta chính là tượng Phật. Lần này ta tới đây, mục đích cũng là tượng Phật… Thấy các ngươi nhanh chóng tới nghênh tiếp ta như vậy, chắc là các ngươi cũng đã có chuẩn bị rồi phải không? Dựa vào số lượng gián điệp của các ngươi tại Trung Quốc lúc này, hẳn là rất dễ dàng biết được bọn ta là ai, còn cả sức mạnh mà bọn ta nắm giữ, mục đích là gì, ta nghĩ tất cả những điều này các ngươi đều đã viết, cho nên… Tượng Phật, tất cả bộ phận tượng Phật trong tay các ngươi, đó là mục đích ta tới đây lần này!

Mấy viên sỹ quan đưa mắt nhìn nhau, một người lập tức nói:

- Đúng thế, chúng tôi quả thật đã đoạt được một bộ phận tượng Phật từ chỗ Diêm Tích Sơn, Sơn Tây. Có điều đây thuộc về tin tức quân sự cơ mật cấp cao nhất, chúng tôi còn chưa có quyền được biết tình huống cụ thể. Thần tiên hẳn không ngại trực tiếp bàn bạc với cấp trên của chúng tôi, tôi nghĩ nhất định sẽ có câu trả lời khiến ngài hài lòng.

Trình Khiếu gật đầu. Đây gọi là ra tay không đánh người thân thiện, mấy viên sỹ quan này trên suốt dọc đường đều đối với hắn cung kích dị thường, không cần biết là nói chuyện hay là động tác, không hề có chút dáng vẻ kiêu ngạo khoa trương như mấy bộ phim về Thế chiến 2 vẫn miêu tả. Hắn vẫn một mực tìm cớ giáo huấn mấy người này một trận, bây giờ mới nhận ra mình đã ngây thơ đến mức nào. Quan hệ giữa các nước với nhau không chỉ đơn thuần có lợi ích, một chuyện xảy ra thường thường chỉ là biểu hiện của rất nhiều sự kiện. Ví dụ như từ khi quân Thanh nhập quan tới nay, Trung Quốc liền bắt đầu xuống dốc. Có thể thể nói, cho dù không bị Nhật Bản xâm lược thì cũng bị quốc gia nọ quốc gia kia chiếm đóng. Hơn nữa những sự nhục nhã mà Trung Quốc đã phải chịu từ trước tới nay đã không còn từ ngữ nào để hình dung nữa, người Nhật Bản chỉ là gây cho Trung Quốc sự đau khổ sâu sắc nhất thời đại này mà thôi, trong thời kỳ vốn đã là nước sôi lửa bỏng, đẩy thêm một nỗi thống khổ…

Trình Khiếu khẽ thở dài. Thực ra hắn cũng hơi hiểu được ý tứ của Sở Hiên, nếu như hắn nổi khùng, giết chết mấy người Nhật Bản, Trung Quốc thời đại này sẽ có thể lập tức quật khởi, hắn thật sự có thể liều mạng mà làm như vậy. Nhưng mà không thể, Trung Quốc sở dĩ bị xâm lực, phần lớn nguyên nhân là do chính bản thân mình. Bắt đầu từ chiến tranh thuốc phiện rồi cứ từng lần từng lần chiến bại, cả quá trình bị nước ngoài đánh bại, ép phải đầu hàng, lần đầu tiên là do bản thân yếu ớt nên mới thất bại, lỗi là của người khác, nhưng mấy lần sau đều là do bản thân yếu ớt nên mới bị người khác xâm lược, lỗi là tại chính mình. Trình Khiếu kỳ thực đã sớm hiểu được điều đó, chỉ là hắn một mực không bỏ xuống được mà thôi… Có thể hiểu được hay không và có thể làm được hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

“Bỏ đi, không nên như trẻ con trút giận lên mấy sỹ quan Nhật Bản này, muốn xả giận thì tìm nhân vật tàn nhẫn mới xứng…Tìm cơ hội bắt bọn chúng ra tay trước đi. Dù sao cũng có Trương Hằng bảo vệ ở ngoài, hơn nữa ta cũng muốn thử xem thực lực tối đa của bản thân lúc này ra sao. Dù sao thì mệnh lệnh của Sở Hiên cũng chỉ là không cho phép ta động thủ trước thôi, ta không ra tay, chờ bọn chúng ra tay trước, vậy Sở Hiên cũng không nói gì được nữa chứ sao.”

Nghĩ tới đó, Trình Khiếu liền bật cười xấu xa, hắn nhìn mấy sỹ quan Nhật Bản nói:

- Những chuyện khác ta cũng không muốn nói nhiều, dù sao thì ta cũng nhất định phải đoạt được tượng Phật. Không cần biết các ngươi đang nghĩ cái gì, tóm lại là trong ngày hôm nay các ngươi phải giao tượng Phật cho ta hoặc là nói cho ta biết vị trí cất giữ nó. Nếu như các ngươi không đáp ứng, ta cũng không ngại dùng vũ lực cường hành cướp lấy... Ta nhớ trong hoàng cung Tokyo của các ngươi có người gọi là Thiên hoàng phải không? Dùng ông ta làm thứ trao đổi, các ngươi thấy món đồ này cũng đủ giá trị chứ? Đúng rồi, quên chưa nói với các ngươi một chuyện. Một người bạn của ta lúc này đang đuổi theo hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ, mục đích cũng là một bộ phận tượng Phật bị bọn họ lấy đi. Ừm, nếu tính thời gian thì bây giờ chắc là hắn phải đang giao chiến với hạm đội đó rồi, các ngươi có muốn biết kết quả thế nào không? Ha ha ha...

Tạm thời không nhắc tới Trình Khiếu đang tính toán tìm cách ra oai tác quái, lúc này trên mặt biển Thái Bình Dương cách châu Á rất xa, Vương Hiệp đang đuổi theo hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ. Hạm đội này trước mắt tự nhiên là vẫn chưa thể sánh được với hạm đội mạnh nhất thế giới mấy chục năm sau. Trên thực tế, trước khi sự kiện Trân Châu Cảng xảy ra, nước Mỹ đã điều một lượng lớn hạm đội về phía bờ biển Đại Tây Dương, chính việc này đã tạo cho quân đội Nhật Bản một ảo giác, gián tiếp làm phát sinh sự kiện Trân Châu Cảng.

Nhưng không cần biết thế nào, Vương Hiệp vẫn phải đối mặt với cả một hạm đội. Không giống với mấy tàu khu trục cỡ nhỏ của Nhật Bản phong tỏa bến Thượng Hải lúc trước, hạm đội trước mắt thực sự là hạm đội chiến tranh chủ lực. Tàu ngư lôi, tàu khu trục, tàu hộ tống, chiến hạm cỡ nhỏ, chiến hạm hộ tống cỡ lớn, hàng không mẫu hạm, hạm đội này có tất cả, muốn dùng sức của một người tiêu diệt hạm đội này, với trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, thật sự là ngươi mơ nói mộng, ăn nói điên rồ. Thậm chí cả người trong cuộc là Vương Hiệp cũng cảm thấy căng thẳng, nhìn thế nào cũng thấy hắn như một thằng điên đang đi tìm chết.

Hiện tại trên biển Thái Bình Dương đang là thời khắc bóng tối cuối cùng trước khi trời sáng, Vương Hiệp cuối cùng cũng đuổi kịp hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ… Một người đối mặt với cả một hạm đội…

(*) chơi chữ: nguyên văn là "khí quản viêm" 气管炎 viêm phế quản, đọc đồng âm với "thê quản nghiêm" 妻管严

Bạn đang đọc Vô Hạn Khủng Bố của Zhttty
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 242

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.