Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Ảnh Hoàng Đình

Phiên bản Dịch · 1734 chữ

“Không phải đệ vừa mới ăn cơm xong sao?”

Nghe thấy yêu cầu của đệ đệ, Hạ Khiết Khiết vẫn cảm thấy mình nên tiếp tục niệm kinh Phật, thế giới lần chuỗi hạt niệm kinh Phật vẫn an toàn hơn, cho nên nàng có chút không vui khi phải chạy tới Ngự Thiện Phòng.

Hạ Nghiễm nói: “Hoàng huynh nói, khi cơ thể phát triển, nên ăn nhiều một chút!”

Hạ Khiết Khiết: “?”

Hoàng đế nói vậy lúc nào?

Hạ Nghiễm vỗ bàn nói: "Lần trước khi tham dự gia yến, lúc huynh ấy ôm Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử có nói, là do tỷ không lắng nghe."

Hạ Khiết Khiết: “...”

Chúng ta đều ngồi ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, đệ làm sao nghe được? Mà còn nhớ rõ nữa chứ?

Nhưng mà cụm từ “cơ thể phát triển" khiến hoàng tỷ lại luống cuống. Nàng cảm thấy mẫu thân đã vì khó sinh mà qua đời, sau khi sinh đệ đệ liền rời bỏ thế gian này, cho nên người làm tỷ tỷ như nàng có thêm trách nhiệm của một người làm mẫu thân.

Hơn nữa, làm gì có mẫu thân nào không quan tâm đến cơ thể đang phát triển của con mình.

Đây là chuyện lớn, cần được chú ý quan tâm.

Thế là Hạ Khiết Khiết buông quyển kinh phật xuống, hít sâu một hơi: “Tỷ đi gọi cung nữ đến chăm sóc đệ.”

Hạ Nghiễm nói: “Không cần, nơi này không có người đến, đệ sẽ không đi lung tung.”

Hạ Khiết Khiết cẩn thận suy nghĩ một chút về chuyện “Mình có nên gọi cung nữ hay không?” Sau đó cảm thấy vẫn là đề nghị của đệ đệ nhà mình đáng tin cậy hơn, lập tức đồng ý, vội vàng bước ra sân.

Trước khi đi vẫn cẩn thận khóa cửa lại.

Hạ Khiết Khiết vừa đi, thằng nhóc thối hoàng gia ba tuổi rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nếm thử công pháp của mình, trong khoảng thời gian này, mặc dù chưa từng vận lực một chút nào, nhưng hai đạo chân khí cực âm cực dương lại chưa từng phát sinh xung đột quá lớn, lúc này, không ngờ nó lại như nhật nguyệt nước sữa hòa nhau, khiến cậu cảm thấy trong cơ thể tràn đầy hài hòa.

Nhật nguyệt treo giữa bầu trời, mà thân thể của cậu chính là bầu trời trên cao đó.

Nhắm mắt điều tức, trong tay trái bỗng nhiên tuôn ra hàn khí cuồn cuộn, thậm chí năm ngón tay đều trở nên dữ tợn, hiện ra một màu trắng không tốt lành chút nào.

Trong tay phải lại là dương khí nóng bỏng đang sôi trào, năm ngón tay hơi trướng, trong lòng bàn tay như đang có dung nham nóng rực chảy xuôi, lại có chút giống lò lửa.

Có thể nói, tiểu hoàng thúc một tay trái Thái Âm, một tay phải Thái Dương cứ như vậy mờ mịt đứng đấy.

Bởi vì thua thiệt ở chỗ không có chiêu thức để sử dụng đó, giống như tay không cầm hai đầu đạn bay, nhưng không có máy bắn đạn vậy.

Khóe mắt của thằng nhóc hoàng gia liếc đến đống đá nằm trong góc vườn hoa, thần sắc của cậu khẽ thay đổi, sau đó nhanh chóng đi về phía đó.

Tay trái trông trắng bệch, tay phải tràn đầy dung nham, kéo ra hai cái đuôi dài mỹ lệ vô cùng.

Nhìn chằm chằm những viên đá to bằng nắm tay người trưởng thành nằm lởm chởm lung tung khắp nơi, tay phải của Hạ Nghiễm đưa lên.

Xè xè xè...

Hầu như là chỉ trong nháy mắt, hòn đá đã biến thành từng mảnh đá nhỏ, tay nhỏ của Hạ Nghiễm vừa chà lên, mảnh đá đã trở thành hạt cát, chảy xuống từ đầu ngón tay của cậu.

Đây được coi là trình độ gì?

Hạ Nghiễm không rõ lắm.

Cậu quyết định thử lại lần nữa bằng tay trái.

Tay trái trắng bệch như ác quỷ tản ra khí tức lành lạnh đáng sợ, nhưng bàn tay như vậy lại sinh trưởng trên người một đứa bé mới được có ba tuổi, thật sự là tràn ngập rung động, muốn bao nhiêu không hài hòa thì có bấy nhiêu không hài hòa.

Một lát sau, Hạ Nghiễm nhìn tảng đá không hề có chút biến hóa nào trong tay, có chút im lặng.

Nhưng thí nghiệm vẫn còn phải tiếp tục, vừa học vừa thực hành, các ngón tay phải của cậu biến thành một lưỡi dao lửa nóng rực, tùy tiện rạch hòn đá đó ra, sau đó mới thấy lõi bên trong hòn đá không còn gì hết.

Sự trống rỗng đó cũng không phải là đã biến thành bụi phấn, mà là triệt để biến mất.

Giống như quả hạch đào bị lấy mất hột vậy.

Tùy tiện “hủy thi diệt tích” hòn đá đó, sau khi nghiền nát nó thành cát thì Hạ Nghiễm đã có hiểu biết sơ bộ về đặc tính của hai loại nội lực này.

Nói ngắn gọn, loại chân khí nóng bỏng kia là nghiền nát từ bên ngoài vào bên trong, còn chân khí cực âm thì lại là ăn mòn từ bên trong ra bên ngoài.

Đáng tiếc là thời gian cũng không cho phép Hạ Nghiễm tiếp tục thí nghiệm nữa, sau đó không bao lâu, hoàng tỷ đã vội vàng chạy trở về, tay cẩn thận bưng một đĩa nhỏ chứa thịt vịt nướng được sắp xếp gọn gàng, ước chừng là khoảng một phần tư dĩa thịt vịt bình thường.

Có thể lấy được thịt vịt nướng từ chỗ Ngự Thiện phòng trong lúc không phải là giờ ăn cơm, xem ra hoàng tỷ thật sự rất dụng tâm.

Hạ Nghiễm chạy tới, bàn tay nhanh chóng chộp về phía thịt vịt nướng.

Nhưng bàn tay đang vươn ra giữa không trung lại bị một bàn tay gầy yếu khác chộp lấy.

Hạ Khiết Khiết nói: "Rửa tay."

Nhưng sau một khắc, nàng cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: Tay thật sạch.

Không có vết mồ hôi, không có vết sền sệt, vô cùng bóng loáng sạch sẽ.

Hạ Nghiễm nói: "Ta đã sớm rửa tay xong rồi."

Dứt lời, cậu nhanh chóng tránh khỏi tay của hoàng tỷ, vừa lấy được thịt vịt nướng đã bắt đầu gặm ngay, gặm đến một nửa thì cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa thịt vịt nướng hoàn chỉnh chưa bị đụng tới còn thừa lại cho tỷ tỷ: "Ngươi ăn đi."

Sắc mặt hoàng tỷ giãn ra, khẩu vị của nàng không tốt, nên mới nói: "Tiểu Nghiễm ăn đi, tỷ tỷ không đói bụng."

Hạ Nghiễm tất nhiên là không khách khí, nhận hết.

Mấy ngày sau.

Thạch Cửu Châu "Nhất Kiếm Quang Hàn" – đại đầu lĩnh của quân thống soái trong cung lại chạy đến nhà, thứ mà hắn đòi lại là chú bản cổ trước kia: “Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh.”

Hắn nói là phụng hoàng mệnh mà đến, cho nên trưởng công chúa gầy yếu phải chạy đến chỗ hậu viện lộn xộn, lật qua lật lại tìm kiếm, rốt cục cũng tìm được cuốn kinh thư kia.

"Ta còn chưa xem xong bản này, ngươi xem xong rồi có thể trả lại cho ta hay không?"

Hạ Khiết Khiết có chút không nỡ, lúc vẫn còn có nó trong tay thì không có cảm giác gì, lúc này sắp mất đi thì mới phát hiện nó quý giá đến mức nào.

"Ti chức sẽ chuyển lời giùm cho trưởng công chúa."

Giọng nói của Thạch Cửu Châu rất bình tĩnh, sau đó mới dùng hai tay tiếp nhận bản kinh phật này, rồi rời đi, để lại trưởng công chúa đang tràn đầy mất mát và thất vọng.

Nhưng cũng không qua bao lâu, Thạch Cửu Châu đã quay trở về, hắn nói: "Theo ý chỉ của hoàng thượng, nếu trưởng công chúa đã thành tâm hướng phật như vậy, vậy thì kinh văn cứ để nguyên ở chỗ của trưởng công chúa."

Sau khi dứt lời, vị quan mặc áo giáp mỏng, khoác áo khoác thêu trâu màu xanh đen lại nói tiếp: "Hoàng đế trạch tâm nhân hậu, ti chức cũng là cảm động không thôi, mong rằng trưởng công chúa có thể thường xuyên đọc, cầu phúc cho giang sơn của hoàng thượng."

Hạ Khiết Khiết mất rồi lại lấy về được, tâm tình không tệ, miệng liên tục nói đồng ý: "Nhất định, nhất định."

Hạ Nghiễm đang nằm trên ghế trúc ngáy o o kế bên, đương nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, cậu thậm chí không cần nhìn cũng biết bí kíp nội công bên trong cuốn kinh “Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh” kia chắc chắn đã bị lấy đi, hoàng đế có giữ lại kinh văn cũng không có ích gì, nên mới trả trở về.

Về phần trạch tâm nhân hậu thì cũng chỉ là để lừa gạt kiểu người ngu ngốc khờ khạo như hoàng tỷ mà thôi.

Cùng ngày, Hạ Khiết Khiết thật sự ôm bản kinh đó xem một hai ngày.

Nhưng cũng chỉ có một hai ngày mà thôi.

Vào ngày thứ ba, nàng đã sớm quên mất mình đã tiện tay bỏ bản kinh phật đó ở đâu.

Đêm khuya, ánh nến hắt bóng dài trong ngự thư phòng.

Đại thái giám nhẹ nhàng gõ cửa, lên tiếng nói: "Hoàng thượng, người tới rồi."

Giọng nói trầm ổn lại vô cùng uy nghiêm truyền từ trong phòng ra: "Vào đi."

“Két két...”

Cửa bị đẩy ra, không khí lạnh bên ngoài phòng tràn vào trong theo bước chân của người mới tiến vào, trong phòng, ánh nến lấp lóe theo cơn gió khiến mấy cái bóng dưới sàn lung lay hỗn loạn.

Khi người đã bước vào trong rồi thì mới thấy đó là một tiểu đồng, trông tầm tám chín tuổi, bộ dáng tuấn tú, tóc dài chải vuốt vô cùng gọn gàng ngay ngắn, tết thành cái bím tóc, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái phóng khoáng.

Bạn đang đọc Vô Địch Tiểu Hoàng Thúc (Dịch) của Tiễn Thủy II
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiramisu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 7
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.