Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Tỷ Mờ Mịt

Phiên bản Dịch · 1715 chữ

Hạ Nghiễm uống rất chậm, cậu cố gắng hết sức điều khiển luồng khí trong cơ thể mình, khiến nhiệt độ bên ngoài nhanh chóng hạ xuống. Dù công pháp đạt đến tầng chín, nhưng muốn lập tức thuần thục công pháp là điều không thể.

Cho nên sau khi uống nước xong, trán cậu vẫn còn âm ấm.

Cậu bé lại nói: “Uống nữa.”

Nhưng lần này, hoàng tỷ bỗng nhiên thông minh hơn, nàng cảm thấy uống nước không thể giải quyết được vấn đề, thế là nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu của đệ đệ: “Tiểu Nghiễm, Tiểu Nghiễm à, đệ ráng một chút, tỷ đi gọi thái y, sẽ trở lại nhanh thôi, nhé.”

Hạ Nghiễm cảm thấy sau một hồi kéo dài thời gian, thân nhiệt cũng đã dần ổn định lại, đang chuẩn bị tiếp tục uống nước thêm một lát nữa, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn bỗng híp lại.

Trên nóc nhà có tiếng bước chân!

Bộp bộp bộp…

Tiếng bước chân nhẹ nhàng như một con mèo đang đi trên nóc nhà, hướng về phía mái hiên.

Trong lòng Hạ Nghiễm khẽ giật mình, đêm hôm khuya khoắt, ở trong hoàng cung mà không đi đường lớn thì đa phần đều là loại người không có ý tốt, chỉ hy vọng người này chỉ đi ngang qua đây.

Nhưng nhìn thấy đệ đệ bỗng nhiên im lặng, hoàng tỷ còn tưởng đã xảy ra chuyện, nàng cắn răng, ôm quyết tâm “lão nương liều mạng” xông ra ngoài.

Trong lòng Hạ Nghiễm thầm than, nguy rồi.

Gấp gáp mở miệng, một giọng nói non nớt cất lên: “Tỷ tỷ, nước!”

Nhưng không còn kịp nữa rồi, hoàng tỷ đã khoác áo choàng, chạy ra cửa lớn, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Hạ Nghiễm giương mắt nhìn, cuối cùng nhìn thấy một bóng người rơi từ trên nóc nhà xuống, yên lặng không một tiếng động, như u linh đứng phía sau lưng hoàng tỷ.

Mà hoàng tỷ lại không hề phát hiện có người sau lưng mình!

Hạ Khiết Khiết lúc này chỉ một lòng muốn đi tìm ngự y. Làm Trưởng công chúa mà phải lăn lộn đến bước này, quả thật cũng chỉ có một mình nàng.

Vốn dĩ từng có cung nữ được phái tới hầu hạ, nhưng cung nữ kia vô cùng đáng ghét, sau những lần náo loạn, nàng mới hờn dỗi nói thà không cần thì hơn.

Kết quả là… nàng nói không cần, trong cung quả thực cũng không hề phái thêm người nào khác đến cho nàng.

Khoác lấy áo choàng, tóc tai bù xù chạy ra ngoài cửa, nhưng bỗng nhiên nàng chỉ thấy thân thể tê rần rần, sau đó cả người không thể động đậy.

Đồng thời, một bóng người từ bên cạnh nàng bước ra, đó là một kẻ áo đen che mặt.

Quần áo phía vai trái của hắn đã chảy không ít máu, nhưng bước đi lại không gây ra tiếng động. Ngay sau khi đáp xuống đất, hắn nhanh chóng bật người dậy điểm huyệt tiểu cô nương này, sau đó lấy nàng làm khiên, bước tới cửa phòng.

Kẻ áo đen nhìn xung quanh, đưa ra phán đoán, hắn nghĩ tiểu cô nương này chắc hẳn là một cung nữ?

Nhưng cung nữ tuyệt đối không có khả năng ở một mình trong gian phòng nhỏ này, như vậy, khẳng định bên trong phòng sẽ có chủ tử.

Tròng mắt Hạ Khiết Khiết đảo một vòng, lúc này tự nhiên cảm thấy sau lưng có gì đó đẩy nàng.

Chuyện lạ trong cung không ít, lúc này nàng chỉ thấy cả người phát lạnh.

Ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng nàng cuống quýt niệm kinh phật.

Hạ Nghiễm đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, ngay lúc bước chân vội vàng của hoàng tỷ dừng lại, cậu cũng biết đây không phải là điềm lành.

Chỉ là không biết có phải hoàng tỷ bị giết rồi hay không?

Trước khi xuyên qua, chắc hẳn cậu cũng là người bình thường. Đời này cậu chỉ là một bé con, nhưng cũng đã nhìn thấu thói đời nóng lạnh vô tình trong cung, chỉ có mỗi hoàng tỷ đối tốt với cậu.

Nếu nói không có tình cảm là chuyện không thể nào.

Con ngươi cậu bỗng có chút lạnh.

Nếu hoàng tỷ thật sự xảy ra chuyện, Hạ Nghiễm nhất định sẽ khiến toàn bộ hoàng cung chôn theo nàng!

Vì ở đây là lãnh cung, nếu như ở trong hoàng cung, thích khách nào dám ở lại?

Nhưng mối hận này cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua mà thôi, cậu biết, bất luận thế nào cũng phải chống đỡ qua được cửa ải này rồi nói.

“Cạch...”

Một âm thanh nhỏ vang lên, cửa bị đẩy ra một khoảng nhỏ.

Cách tấm màn lụa, Hạ Nghiễm nhìn thấy Hạ Khiết Khiết như tượng gỗ đang máy móc bị đẩy bước vào.

Tay phải kẻ áo đen nắm lấy cổ áo Hạ Khiết Khiết, sau đó đẩy nàng đi thăm dò phía trước, bước từng bước một, đồng thời cảnh giác bốn phía.

Vừa mới đi vào liền nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Cả người hắn lăn một vòng trên mặt đất, không cách nào nhìn thấy rõ bóng dáng, sau đó đột nhiên xuất hiện bên giường, tay trái kéo rèm, tay phải vận lực nâng Hạ Khiết Khiết lên, định quăng nàng lên giường.

Nhưng hắn vừa giơ tay lên lại đột ngột dừng lại, bởi vì đập vào mắt là một bé trai.

Hạ Nghiễm nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hạ Khiết Khiết đang bị điểm huyệt thấy tình huống như vậy, trong lòng có một chút kỳ vọng, cho dù là thích khách hung ác đến mức nào, có lẽ cũng đều sẽ có một chút lòng nhân từ.

Nhưng kẻ áo đen lại cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là long chủng, xem ra vận may của ta cũng không tệ.”

Bé trai trong hoàng cung, chỉ có một khả năng, đó chính là hoàng tử!

Cho nên hắn không cần phải đoán.

Sau đó hắn thong thả bước về trước, trầm giọng nói: “Huyền Băng Khách ta vốn không giết phụ nữ và trẻ em, nhưng tên cẩu hoàng đế này nợ máu của quá nhiều người trong thiên hạ. Tối nay hắn đã giết chết hết toàn bộ huynh đệ trong giáo phái của ta, chỉ có một mình ta trốn thoát được.

Trước mắt không có hy vọng giết được tên cẩu hoàng đế này, nếu như còn không giết ngươi thế chỗ của hắn, các sư huynh đệ của ta dưới đất làm sao có thể nhắm mắt?”

Giọng nói của hắn ngày càng phẫn hận, bước từng bước đến bên giường.

Hạ Khiết Khiết vô cùng sốt ruột, nhưng nàng bị điểm huyệt câm, không thể lên tiếng, lúc này chỉ cầu mong quan binh đang truy lùng thích khách sẽ phá cửa xông vào.

Lỗ tai nhỏ của nàng giật giật, tiếng hô hào “Bắt thích khách” kia dường như đang ở đâu đó xa xôi lắm.

Trong khi thích khách chỉ cách Tiểu Nghiễm có hai, ba bước chân. Nhất thời, nàng cảm thấy dường như mình rơi vào trong một khối băng lạnh lẽo, trái tim lặng lẽ chìm xuống đáy cốc.

Nàng cố gắng hé miệng, nhưng chỉ phát ra một giọng khàn khàn thống khổ và bất đắc dĩ.

Ngày thường nàng thành tâm niệm Phật, thế mà đến lúc gặp nguy, mong được phù hộ thì chẳng có gì xảy ra.

Nàng bỗng chốc hoài nghi cuộc sống này.

Kẻ áo đen tự xưng là Huyền Băng Khách kia đi đến gần, chậm rãi giơ tay lên, Hàn Băng Chân Khí tụ trên tay, khiến cho năm ngón tay loé lên băng tinh trắng muốt: “Giết được nghiệt chủng này, coi như lão phu không uổng công đột nhập hoàng cung lần này.”

Hạ Khiết Khiết rơi nước mắt, trong lòng gào thét: Đừng mà! Cuộc sống của chúng ta đã rất khó khăn rồi, tại sao còn phải như vậy!

Có phải vì chúng ta ở nơi quá vắng vẻ, cho nên vệ binh không kịp tới có phải không?

Nếu như là tiểu hoàng tử hay tiểu hoàng nữ khác, chắc thích khách sớm đã bị bắt lại rồi.

“Kiếp sau đừng đầu thai sai chỗ nữa!” Huyền Băng Khách hừ lạnh một tiếng.

Hàn Băng Chân Khí trùng trùng điệp điệp đập xuống!

Cùng lúc đó, bé trai kia đột nhiên trở mình, bàn tay non mịn bé nhỏ dường như vô ý quơ lên, chạm vào bàn tay đầy hàn khí kia.

Đột nhiên, trong không khí phát ra một âm thanh rất nhỏ, nghe như băng lạnh bị nhúng vào nước sôi.

“Đây là…”

Huyền Băng Khách trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn chăm chăm bé trai trên giường.

Lúc này, đôi mắt bé trai lấp lánh ánh sáng, thần sắc kiên quyết đã chậm rãi biến thành ánh mắt trêu ngươi.

Kẻ áo đen chỉ cảm thấy có một luồng nội lực nóng bỏng cực kỳ mạnh mẽ từ trong bàn tay nhỏ của bé trai truyền ra, mạnh mẽ tràn vào bàn tay của hắn. Luồng nội lực lớn như vậy, giống như nước tràn bờ đê, như ngàn vạn dòng thác lũ cuồn cuộn chảy xuống.

Mang theo thiên uy không thể tả, phóng thẳng đến lục phủ ngũ tạng của hắn!

“Cái này…”

Hắn không có thời gian suy nghĩ, bởi vì một khắc sau, cả người hắn đã bị đánh bay ngược ra ngoài, thất khiếu chảy máu không ngừng.

Bởi vì lúc bước lên, lưng hắn đã che mất tầm nhìn, nên Hạ Khiết Khiết không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.

Chứng kiến thêm một màn này càng khiến trên mặt nàng hiện lên càng nhiều dấu chấm hỏi.

Hai tròng mắt của hoàng tỷ mở to như trái bồ đào, nàng liên tục đảo mắt nhìn quanh, vô cùng khó tin cảnh tượng trước mắt.

Bạn đang đọc Vô Địch Tiểu Hoàng Thúc (Dịch) của Tiễn Thủy II
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Alice.Tu.Quynh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.