Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguồn Kinh Tế.

Phiên bản Dịch · 2341 chữ

Thực ra, nếu như thấy những người bạn trên diễn đàn đứng trên lập trường bình thường xoi mói hình ảnh của hắn, Lâu Thành dâng lên một cảm giác xẩu hổ, sau này không biết tán ngẫu như thế nào. Nhất thời, hắn thực không muốn xem bình luận, cảm giác muốn đâm đầu xuống đât như đà điểu châu phi, Nhưng không chịu nổi sự phấn khởi của Thái Tông Minh, không ngừng thúc giục, đành phải kéo xuống xem bình luận.

Từ mấy vị vào cmt lấy team trước đó, võ si "Cái thế Long Vương" là người đầu tiên bình luận:

- Lâm Khuyết tựa hồ rất khá, nhưng khó có có thể làm gì, ai bảo hắn cũng xuất hiện ngay trong thời đại của kẻ mạnh được sinh ra, thứ mà đã lâu không thấy trong giới võ đạo. Bắc sơn - Bành Nhạc Vân, Đế Đô – Nhậm Ly, Hoa hải – An Triều Dương, Quảng Nam – Chân Hoán Sinh, đây đều là những thiên tài đã có thành tựu trong giới võ đạo.

- Hai người đầu là đích truyền của đại phái, hai người sau thì được Tinh Hải xem trọng. Nhưng coi như không đề cập đến những tên đã thành danh, chỉ tính riêng tân sinh của năm nay thì Lịch Hiểu Viễn của Quảng Nam, Bắc sơn - Phương Chí Vinh, nghe đâu còn mạnh hơn Lâm Khuyến nửa bậc.

- Ta kháo, đây là ai vậy, hiểu rõ tình hình nhân lực của các trường đại học như lòng bàn tay vậy?

Thái Tông Minh nhìn thấy bình luận của "Cái thế Long Vương", giật nảy mình.

Lâu Thành cũng mang một mặt sùng bái:

- Hắn là võ si lâu năm, những tài liệu hoặc thông tin về võ đạo hỏi hắn thì hẳn không sai, nghe đâu hắn là phú nhị đại sau khi du học về, một mực ở lỳ trong nhà.

"Thợ sửa ống nước mario" cũng trả lời:

- Bành Nhạc Vân và Nhậm Ly đều là tân sinh năm ngoái, trước khi bọn họ tốt nghiệp, những trường khác không có hi vọng sờ vào chức vô địch.

- Vì sao vậy?

"Huyễn Phạm" bình luận kèm biểu tượng không hiểu.

Nàng được mọi người trong diễn đàn yêu thương nhất, năm ngoái mới tốt nghiệp tiểu học, tính tình còn rất trẻ con.

"Thợ sửa ống nước mario" trả lời nàng nói:

- Ơ, năm nay không thoát diễn đàn hả? Ngươi suy nghĩ một chút, Bành Nhạc Vân và Nhậm Ly năm ngoái nhập học đã mạnh hơn người khác mấy lần, có trình độ chuyên nghiệp bát phẩm nhập đan khí, đánh tới trận tranh quán quân toàn quốc. Nhưng hôm nay khẳng định không như vậy nữa, bởi vì bọn họ đã vượt qua kỳ thi định phẩm vào tháng mười rồi, đều lên chuyên nghiệp thất phẩm, dựa vào tư chất và sự cố gắng của bọn họ, mỗi ngày là mỗi bước tiến. Kẻ ở phía sau làm sao mà đuổi kịp?

- Vậy không lẽ không có người một năm nhập đan khí, hai năm sẽ vượt qua bọn hắn sao?

"Huyễn Phạm" đánh chết cũng không nhận thua.

"Nhất quyền vô địch" cảm khái bình luận ở phía dưới:

- Ta lại thi đấu định phẩm thất bại, nhìn Bành Nhạc Vân, xem đến Lâm Khuyết, thật sự là muốn chết đi, có những người như bọn hắn tồn tại, chính là để bản thân ngươi không còn chút ý chí nào.

Nhìn rất nhiều bình luận, Lâu Thành và Thái Tông Minh liếc nhau, cùng thở dài:

- Lâm Khuyết rất nổi danh a.

Trải qua tiết mục khai mạc tổ chức tại Tùng Thành lần này, Trên cả nước xem ra hắn cũng có chút danh tiếng.

Lại xem tiếp bình luận, lão làng "Không làm lưu manh" nói:

- Chỉ có một mình ta cảm thấy nữ phóng viên trong chuyên đề này, rất đẹp hay sao?

"Mãi mãi yêu khỏe đẹp" theo sau bình luận:

- Chín điểm là ít! Hảo tỷ tỷ, ta muốn...

Avatar là thiếu nữ Rock n' Roll "In the sky" bắt chước giọng điệu của bọn họ mà bình luận:

- Chỉ có một mình ta cảm thấy tiểu ca được phỏng vấn, nhìn cũng không tệ lắm sao?

He He, Thái Tông Minh thở hắt ra:

- Thiên lý mã hiếm gặp, Bá Nhạc càng hiếm gặp(1), may mắn còn có một cô gái bình thường ở đây a.

(1: Bá Nhạc người nước Tần thời xuân thu, có biệt tài xem tướng ngựa, thường được nhắc đến để chỉ người có tầm nhìn, thấy được nhân tài)

Tiểu cô nương "Bán, bán mì hoành thánh nha!" không xác định được liền hỏi:

Ngươi là đang nói vị tiểu ca nào a?

- Chính là tiểu ca một mặt ngốc ngốc kia, nói cái gì vinh dự, thật là dễ thương a.

"In the sky" nhanh chóng trả lời.

- Thẩm mỹ thật quái dị!

Thái Tông Minh nhìn thấy nội dung bình luận, đau khổ mắng một câu.

Lâu Thành ngồi cạnh hắn cười rất hả hê, thấy được những chuyện xấu hổ trong dự đoán cũng không có xuất hiện. Vô tình nhìn xem những bình luận của người quen trên mạng về mình, mà không biết diện mạo thật của hắn, có vẻ rất thú vị a...

- Khẩu vương, đừng đau lòng!

Hắn vỗ vỗ vai Thái Tông Minh.

- Ta cũng không tin chỉ có như vậy!

Thái Tông Minh giật lấy con chuột của Lâu Thành, tự mình kéo lên kéo xuống.

Qua thêm hai trang nữa, cuối cùng hắn cũng trông thấy "Thế gian cỏ cây đều đẹp" bình luận:

- Tiểu ca đứng kê bên thanh niên ngốc ngốc kia, rất đẹp trai nha, “chất lượng” nam sinh của đại học Tùng Thành xem ra không tệ, ngẫu nhiên phỏng vấn cũng gặp soái ca.

Nàng là nữ sinh rất nổi danh trên diễn đàn, học sinh của trường Đế Đô danh giá, sau đó đều không ít bình luận, nam có nữ có, đều đồng ý rằng “chất lượng” nam sinh của đại học Tùng Thành không tệ a.

- Cảm ơn thiên địa a!

Thái Tông Minh buông con chuột xuống, làm bộ lau lau nước mắt.

Lâu Thành mặc kệ hắn, lên QQ, mang tin tức này nói cho Nghiêm Triết Kha:

- Nếu biết sẽ được đưa lên, ta đã nghiêm túc hơn một chút!

Gửi xong tin nhắn, hắn quay đầu nhìn Thái Tông Minh:

- Khẩu vương, trước đó ngươi nói muốn tham gia đặc huấn, hiện tại còn muốn không? Suy nghĩ gì kỹ càng, ta sẽ nói chuyện này cho Thi lão sư.

- Lời đã nói ra như vậy, ngươi còn nghi ngờ sự nghiêm túc của ta? Nhìn ánh mắt ta này!

Thái Tông Minh khoa trương trả lời một câu.

- Bất quá năm nay không được, Meh trẻ nahf ta chưa đăng ký chuyên ngành thứ hai, thực sự không có thời gian, đến học kỳ sau, ngày đầu tiên ta sẽ tham gia đặc huấn.

Lâu Thành kéo dài giọng, nói:

- Ngày mai lại tiếp tục là ngày mai a

- Thật!

Thái Tông Minh nói như đinh đóng cột:

- Ta trước tiên chủ tập trung vào chuyện đến Đế Đô, càn phải cố gắng để dành tiền!

Đang khi nói chuyện, hắn chạy về phòng ngủ của hắn, mang ra một vật gì đó.

Lâu Thành tập trung nhìn, hít vào ngụm khí lạnh thôt lên:

- Tương ớt Lao Gan Ma!!!

(google để biết thêm chi tiết, =)))

Tên tiểu Minh này không lẽ định tiết kiệm bằng cách bớt tiền cơm.

Thái Tông Minh một mặt hi sinh vì đại nghĩa nói:

- Bay đi hẹn hò thì sao có thể không có tiền? Ta dự định hai tháng này tiền mọi việc sinh hoạt đều tiết kiệm, lại thêm tiền tiêu vặt hằng ngày, hẳn là đủ tiêu xài thỏa thích.

- Mọi việc sinh hoạt đều tiết kiệm?

Lâu Thành giật mình hỏi lại.

- Ừ, tiền điện thoại của ta đã đủ dùng trong ba tháng, hút thuốc tiết kiệm, rượu tiết kiệm, xã giao ít lại, nước ngọt nước tăng lực tiết kiệm, chơi game ít lại, không mua hàng qua Internet, ăn uống cũng tiết kiệm.

- Mỗi ngày ăn cơm, buổi sáng ăn hai bánh bao chay, cơm trưa cơm tối chỉ cần năm đồng tiền cơm, phối hợp với tương ớt Lao Gan Ma, cuối tuần lấy hai mươi đồng ra ngoài kiếm gì đó ăn làm một buổi nha tế(2). Ta tính qua, tiền điện, nước, internet, một tháng cũng không đến hai trăm, ta có thể tiết kiệm được hai ngàn tám, hai tháng là năm ngàn sáu...

Thái Tông Minh thỏa thích tưởng tượng quá trình tiết kiêm.

(2: Nha tế là tục lệ xưa ở trung quốc, người chủ các cửa hàng hoặc làm ngành công thương nghiệp sẽ cho người làm công ăn 2 bữa thịt trong tháng, vào ngày 2 và 16 âm lịch, vì người làm công đa số là người nghèo hoặc là gia nô, bình thường chỉ ăn cơm rau, sau này được sử dụng rộng rãi không chỉ riêng người làm công thương nghiệp nữa.)

Chỉ nghe hắn miêu tả, mà Lâu Thành đã rét run:

- Mỗi ngày đều ăn cơm trắng chung với Lao Gan Ma. Ăn thế này sẽ chết đó.

( Nếu mình không lầm thì Tùng thành ở Tứ Xuyên, là vùng mà người dân chuyên ăn đồ cay, nhưng mỗi ngày chỉ ăn cơm với tương ớt thì......R.I.P)

“Vì chuyến đi Đế Đô để vui đùa cùng người yêu, Tiểu Minh thật là liều mạng!”

“Có động lực này, làm chuyện gì mà không được?”

- Ha, ta cảm thấy khi đói bụng, bất cứ thứ gì có thể ăn đều ăn được.

Thái Tông Minh hít một hơi thật sâu, tinh thần tràn ngập quyết tâm.

Hắn đang muốn đưa chữ ký của Lương Nhất Phàm cho Tần mặc, cùng là bạn chung phòng, nhận ý tốt bao cơm một tuần lễ thật không tốt cho lắm, nên hắn đề nghị Tần Mạc hai ngày nữa bao cả đám ăn một bữa thịt nướng thôi.

Lâu Thành dựng dựng ngón cái:

- Nghe ngươi nói thảm thương như vậy, ta cũng muốn cho ngươi mượn tiền, nhưng quay đầu nhớ lại, không có tiền thì làm sao mà cho mượn...

Bắt đầu luyện tập võ đạo, lượng cơm hắn ăn vào đã tăng thêm nhiều, Thi lão đầu lại chỉ đạo thực đơn cho hắn, mặc dù không khắt khe giống chuyên gia dinh dưỡng ngoại quốc, nhưng phải làm đúng những yêu cầu cơ bản.

Tiền cơm mỗi tháng đã tăng lên gấp đôi, đến một ngàn hai trăm đồng một tháng. Mà tiền sinh hoạt mỗi tháng của hắn chỉ có một ngàn ba, nếu như không phải là căn tin đầy đủ đồ ăn, hắn căn bản sẽ không luyện võ nổi. Còn chưa tính người bình thường cần phải đóng tiền học phí mới được dạy võ chính quy a, “cùng văn phú võ”(3) câu này có vẻ không đúng lắm a.

(3: theo nghiệp văn thì nghèo, theo nghề võ thì giàu)

May mắn là lúc mới nhập học, cha mẹ hắn cho thêm hai ngàn để dành cho những chi phí phát sinh, số tiền đó còn lại một ngàn, tháng trước mẹ hắn lại cho thêm tám trăm, mới tránh cho hắn buổi đi chơi với bọn Quách Thanh mà không có một đồng nào.

Nhưng trước khi có thành tựu nhất định trên con đường võ đạo, Lâu Thành không muốn dùng lý do này để xin thêm tiền cha mẹ hắn, bởi vì hắn luôn cảm thấy chuyện này có vẻ không đúng cho lắm.

Thái Tông Minh lắc đầu cười nói:

- Con người của ta không thích mượn tiền người khác, có thể tự mình tiết kiệm thì tự mình làm, trừ phi đến mức sơn cùng thủy tận. Nhưng mà nếu có chuyện đó xảy ra, ta có thể gọi về nhà xin tiền a.

- Hai người chúng ta còn phải tính hay sao?

Lâu Thành nói một câu, lại liên tưởng đến bản thân, lập tức có ý hâm mộ mà nói:

- Không biết lúc nào ta mới có thể hẹn riêng với Nghiêm Triết Kha.

Trừ tiền cơm, mình còn có bảy trăm đồng, thêm tiền mừng tuổi nữa, nhưng hẹn mấy buổi là dùng hết, không lẽ phải gọi về nhà, xin thêm tiền sinh hoạt?

Không có nguồn kinh tế, làm sinh viên thật quá khổ a.

- Không đề cập việc tình cảm các ngươi có tiến triễn chưa, có cơ hội gì gì hay không, chỉ nhìn vào tình hình gần đây, thì trong thời gian ngắn ngươi chưa có thể hẹn hò với nàng a.

Thái Tông Minh cười nói:

- Mỗi ngày phải đặc huấn, cuối tuần lại tham gia võ đạo hội, các ngươi phải tham gia công tác hỗ trợ, thời gian đâu mà hẹn hò?

- Đợi đến giauwx tháng mười hai, khi kết thúc vòng bảng, chúng ta nếu không có đi tiếp, các ngươi mới có thời gian. Đến lúc đó, có cuộc thi định phẩm vào cuối tháng mười hai, chính là một cơ hội tốt để các ngươi đi chơi riêng nha, nên bắt đầu tiết kiệm từ bây giờ đi.

Nhịn, không dùng tới bảy trăm đồng này! Lâu Thành gật đàu quyết tâm.

“Ôi, mình bạn bịu cả ngày, đến thời gian kiếm việc làm thêm cũng không có!”

Cùng Thái Tông Minh trò chuyện xong, hắn đã thấy Nghiêm Triết Kha trả lời mình, cũng đang nói đến nụ cười ngốc ngốc của hắn khi phỏng vấn, nếu bị mang đi làm meme thì thật xui xẻo a.

Trên mặt hiện ra nét cười ngây ngô, Lâu Thành ôm điện thoại tập trung tán chuyện.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.