Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Ngày Tháng Không Yên Bình(1).

Phiên bản Dịch · 2043 chữ

Lý Mậu cũng bày ra thế thủ, bình thản nói:

- Sư đệ cẩn thận.

Nói xong, hắn bước nhẹ một chân, chân sau phát lực, phần eo chuyển động, tay phải đánh thẳng về hướng cổ của Lâu Thành, đây là đòn trường quyền đơn giản nhất.

Lâu Thành thấy thế, vô thức muốn tránh, vội vàng né về một phía, nhưng lúc này, dưới chân bỗng nhiên vấp một cái, mất đi thăng bằng ngay cả Âm Dương trang cũng không phát huy tác dụng, hắn sắp ngã xuống nền đất.

Không biết từ lúc nào, chân phải Lý Mậu đã đá về hướng Lâu Thành, phần mắt cá chân đỡ lấy người Lâu Thành ngăn hắn không ngã xuống.

- Trong lúc tỷ thí không phải là không thể né tránh, không nhất định phải kiên quyết chống đỡ, nhưng phải chú ý bộ pháp, chú ý động tác của đối phương, “bị đánh yếu thế” là chuyện bình thường trong đấu pháp, nhưng ngươi vừa quên mình là võ giả, né tránh giống như người bình thường, bộ pháp rối loạn, ngươi bị nấm đấm của ta làm hoảng sợ.

Lý Mậu đưa tay phải vừa kéo lâu thành lại, vừa chỉ ra những sai lầm của hắn.

- Ngươi bình tĩnh suy nghĩ rồi chờ lát nữa chúng ta tiếp tục.

Lâu Thành im lặng nhớ lại tình huống khi nãy, nhớ kỹ vấn đề, một lần nữa thi triển thế thủ.

Lần này, Lý Mậu lướt tới gần, bộ pháp linh động, Lâu Thành mở to mắt, chú ý nhất cử nhất động của hắn.

“Là tấn công bên trái hay bên phải? Là ra một cước, hay là sử dụng quyền? Nếu như là đấm bên trái, ta dùng cách gì để né tránh? Nếu như là đá bên phải ta phản kích như thế nào?...”

Trong đầu Lâu Thành suy nghĩ về những đòn tấn công và cách phá giải nó, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong, Lý Mậu đã tới gần, xoay người đánh một đòn cùi chỏ vào ngực Lâu Thành, mặc dù không dùng lực nhiều, nhưng vẫn khiến Lâu Thành cảm thấy khó thở, ở ngực có cảm giác hơi nhói.

Lần này tay chân hắn rối loạn tư duy không thông, so với lần thứ nhất còn không bằng, cả né tránh cũng không xong.

“Tại sao lại như vậy?” Lâu Thành ngây người.

Lý Mậu xoay người cười nói:

- Con người lúc bình thường có rất nhiều suy nghĩ được sinh ra, kể cả một giây cũng có thể có ba bốn suy nghĩ, thân thể không theo kịp nên nó vẫn hoạt động như bình thường. Nhưng trong chiến đấu thì những suy nghĩ này lại không theo kịp diễn biến, nghĩ nhiều dẫn đến do dự không quyết đoán, hậu quả dẫn đến tay chân luống cuống hoặc sợ hãi, bởi thế chúng ta mới cần luyện tập mới cần kinh nghiệm thực tế, để cho hình thành phản ứng theo bản năng, quan sát thoáng qua những chổ quan trong là có thể đưa ra quyết định. Lâu sư đệ, không cần lo lắng, lần đầu đối chiến ai cũng như vậy, lúc trước ta còn thê thảm hơn ngươi.

“Vậy mà trước đây mình nghĩ tỷ võ rất dễ dàng!” Lâu Thành tự giễu mình, hắn đã hiểu rõ vấn đề.

Tiếp tục hắn bày ra thế thủ, Lý Mậu dùng lại chiêu thức cũ, một quyền đánh ra phối hợp từ lực đẩy của chân qhải, chuyển qua eo rồi đến toàn phần thân phải.

Lâu Thành đã có kinh nghiệm sau hai lần thất bại, nhanh chóng ra quyết định, hắn cuối người xuống lao về phía trước định dùng đon vật mà Lý Mậu dạy hắn.

Bỗng nhiên, phần lưng của hắn chấn động, Lý Mậu đã đổi quyền thành chưởng, ấn xuống người hắn.

Vì hắn dùng hết lực để lao lên, nên vừa bị ấn nhẹ liền ngã sấp xuống nằm đo đất.

- Không tệ, bộ pháp vững chắc, quyết đoán cũng rất nhanh, chỉ là kinh nghiệm còn ít, chưa tính đến biến hóa của đòn đánh.

Lý Mậu khích lệ Lâu Thành, đồng thời đưa tay kéo hắn lên.

Tâm tình Lâu Thành đã tốt lên, thấy được sự tiến bộ của bản thân là một cảm giác khá thoải mái trong cuộc sống này, hắn càng thêm chú tâm vào tập đối chiến một lần lại một lần, từ từ nắm giữ chiêu thức, kỹ năng, bộ pháp trong quá trình tập luyện.

...

- Sắp đến mười hai giờ rồi, một lần cuối cùng.

Lý Mậu nhìn đồng hồ lớn ở võ quán nói.

Lâu Thành gật đầu, trong đầu suy nghĩ về những kinh nghiệm vừa có được, hắn lại rục rịch định thử nghiệm ý nghĩ mới nãy sinh trong lòng.

Hắn hai chân mở ra bằng vai tập trung lực, vừa vào thế thủ vừa tiến vào trạng thái tĩnh, cảm giác được từng sợi cơ bắp trong thân thể, và quan sát hành động của Lý Mậu.

Lý Mậu cười cười khi nhìn thấy Lâu Thành cẩn thận thủ thế, lại một lần nữa dùng trường quyền.

Lâu Thành nghiêng người, dồn trọng tâm về phía bên phải, rồi lại đột nhiên dùng lực, từng sợi cơ bắp hoạt động một lượt nhanh chóng điều chỉnh trọng tâm, dồn hết qua bên trái.

Bước chân xê dịch, hắn tránh nắm đấm của Lý Mậu, mà chân phải của Lý mậu dùng để phát lực đòn đánh chưa chạm xuống đất.

Cơ hội!

Chân phải của Lý mậu còn chưa thu lại, trọng tâm bất ổn, đây chính là cơ hội!

Lâu Thành hạ thấp bả vai, hắn phỏng theo Trần Trường Hoa hôm qua, bước chân phát lực húc tới đối phương.

Lý Mậu thấy thế, cuống quít đành phải dùng chân phải giẫm mạnh, nhảy sang một bên sau đó hai tay chặn lại đối cứng với Lâu Thành

Bộp!

Lâu Thành húc trúng đối phương, nhưng Lý Mậu chỉ lùi khoảng một bước chân. Lý Mậu đổi thủ thành công, hai tay chụp lấy bả vai Lâu Thành, lợi dụng chân trái vừa công chưa vững hắn ném Lâu Thành qua một bên.

Đùng!

Lâu Thành lại ngã xuống, nét mặt không tí đau đớn, ngược lại có mấy phần vui vẻ, bởi vì hắn đã thực hiên thành công động tác vừa rồi.

- Khá lắm, mới là buổi đầu tiên tập đối chiến, ngươi thiếu chút nữa đã khiến ta bị lật thuyền trong mương a!

Lý Mậu cười đi tới, kéo Lâu Thành đứng dậy.

- Bởi vì lực còn chưa đủ, không thể làm ta mất trọng tâm.

Lâu Thành phủi bụi trên người, cười hắc hắc nói:

- Chủ yếu là sư huynh dùng chiêu này nhiều lần, nên ta mới nảy ra được cách đối phó.

Chính mình mới rèn luyện hai ngày, sức mạnh không thể lập tức có được, nhưng dường như lý sư huynh không phát hiện mình dùng Âm Dương trang a!

- Hết giờ, ai về nhà nấy.

Lúc này, Thi lão đầu thổi còi, gào to một câu:

- Ngày mai nhớ kỹ tập trung đúng giờ.

- Được rồi, vào thay đồ tẩy rửa một tí rồi về thôi.

Lý Mậu chỉ về phòng thay quần áo sau lưng Lâu Thành.

Ở câu lạc bộ võ đạo, phòng thay quần áo là một nơi khá đặc biệt, chỉ những người quan trọng hoặc được cho phép mới được sử dụng, nếu Lâu Thành không có gia nhập đặc huấn, thì hắn không được phép vào.

Các công trình của câu lạc bộ đều là do nhà trường bỏ tiền ra xây dựng, cho nên sân tập luyện hay phòng tập gym bất kỳ ai trong trường đều có thể sử dụng, chỉ có phòng thay quần áo, người không có phận sự cấm vào, tất nhiên sân tập luyện và phòng gym cũng có thời gian quy định, không thể tùy ý sử dụng nếu câu lạc bộ đang tập luyện.

Kết thúc luyện tập, Lâu Thành không có tâm tư tán dóc với Lý Mậu, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Triết Kha phát hiện nàng cùng Quách Thanh dường như đã thân nhau, cả hai anh oanh yến yến cười nói đi vào phòng thay đồ nữ, chung quanh nhiều thanh niên nhìn chằm chằm, muốn bắt chuyện mà không dám bước lên.

Khó trách, Tình thánh từng nói qua, chỉ cần ngươi dám tiến đến bắt chuyện thì ngươi đã loại bỏ được tám mươi phần trăm tình địch, tám mươi phần trăm ngay cả bắt chuyện cũng không dám, chỉ có thể đứng nhìn ở phía xa, nội tâm tưởng tượng đủ loại tình huống cảm động....

Lâu Thành ra hiệu với Lý Mậu rằng mình có việc, hắn bước nhanh đuổi kịp hai người Nghiêm Triết Kha, cố ý thở gấp nói:

- Sao rồi? Luyện tập ổn không?

Thành viên Đặc huấn chỉ có mười mấy người, Quách Thanh đã từng thấy Lâu Thành và Nghiêm Triết Kha đứng chung một chỗ, vì vậy cũng không thấy lạ, tủm tỉm cười nhìn xem, Lý Mậu đứng sau lưng Lâu Thành chỉ biết lắc đầu, tự cảm khái một câu “Năm nay những tên có bạn gái đều vô tình a”, chậm rãi tiến về phòng thay đồ nam.

Nghiêm Triết Kha hé miệng cười nói:

- Ta tốt, ngươi có vẻ hơi thê thảm, chúng ta bên kia cũng thấy ngươi bị đánh ngã vài lần a!

- Đúng vậy, lần đầu đối chiến có chút luống cuống tay chân.

Khi nói chuyện, Lâu Thành đột nhiên nhíu mày, đến lúc này hắn mới cảm giác được nhiều chổ đau nhức trên cơ thể, chắc là trận luyện tập vừa rồi sinh ra những vết bầm.

Thấy thế, mắt Nghiêm Triết Kha cong lên nói:

- Có phải có nhiều chổ bị thương hay không?

- Đúng vậy.

Lâu Thành thật thà trả lời.

- Ngươi cũng không có thuốc rượu xoa bóp đúng không?

Nghiêm Triết Kha nhếch miệng lên.

- Đúng.

Lâu Thành thành thật gật đầu.

Nghiêm Triết Kha khẽ nâng khuôn mặt lên, mắt hơi liếc hắn:

- Ta đoán được những “hảo hán tử” như các ngươi sẽ không bao giờ chuẩn bị, chờ đến lúc cần dùng mới nhớ là không có.

- Ha ha, bởi vậy mới gọi là “ẩu tả hán tử”.

Lâu Thành cũng cười phụ họa theo.

Nghiêm Triết Kha cười khúc khích, vẻ thanh tú đột nhiên có thêm vài phần mị lực, sau đó nói:

- Ngươi chờ chút, ta có dư một bình,củamột gia tộc võ đạo điều chế, đảm bảo ngày mai máu bầm liền tan.

- Tốt, tốt a!

Lâu Thành mở cờ trong bụng.

Nhìn theo Nghiêm Triết Kha và Quách Thanh đi vào phòng thay quần áo nữ, Lâu Thành có nhiều loại ý nghĩ quá khích, đắc ý, sung sướng a...

Cười cười, hắn bỗng nhiên cảm giác không đúng, xung quanh nhiều ánh mắt đang chăm chăm nhìn hắn.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là những nam sinh không dám lên bắt chuyện kia.

“Ha ha, để xem các ngươi có thể kiên trì được bao lâu, nói không chừng ngày mai hay ngày kia lại không đến tham gia đặc huấn...” Lâu Thành đắc ý thầm nghĩ.

Mấy phút sau, Nghiêm Triết Kha đi ra, cầm trong tay bình sứ nhỏ màu nâu đậm, đưa cho Lâu Thành:

- Thoa lên chổ có máu bầm, sau đó xoa bóp năm phút là được.

Tiếp nhận bình thuốc, Lâu Thành cố ý dùng giọng điệu khoa trương nói:

- Tạ ơn, tạ ơn, không hổ danh là tâm địa lương thiện “bạn học” Nghiêm Triết Kha!

Nghiêm Triết Kha xòe tay ra:

- Ba mươi đồng, không cần cảm tạ.

- Hả?

Lâu Thành ngẩn người, mặt hắn ngớ ra.

Nghiêm Triết Kha mỉm cười trở lại, con mắt cong lên:

- Đùa thôi, ngươi thật là, vậy mà có thể tin được!!

Thấy nàng vui vẻ, Lâu Thành cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn tán chuyện thêm vài câu rồi đi về phòng thay đồ.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.