Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Tráng Chí Bất Ngôn Sầu*

Phiên bản Dịch · 2785 chữ

(* chí khí tuổi trẻ là không bỏ cuộc.)

Nắng gắt cuối thu như thiêu đốt chiếu rọi khắp mọi nơi, ba giờ chiều ánh nắng trắng xóa chiếu lên võ quán lớn bên dưới, nó làm cho võ quán vốn có màu đen phủ thêm một chiếc áo khoác sắc vàng. Phía trên đại môn của võ quán có khắc lên mấy chữ lớn được hiện rõ hơn dưới ánh nắng: "Câu Lạc Bộ Võ Đạo Đại Học Tùng Thành."

Từ xa xa thấy mấy chữ này rồi nhìn đến hàng hàng nam thanh nữ tú đứng trước võ quán, Lâu Thành cảm thấy khí tức sục sôi tinh thần phấn khởi, hắn cũng như các thanh thiếu niên đó, là 1 phần của hàng ngũ nhưng lúc này lại có chút lo lắng nuốt xuống ngụm nước bọt, tựa như cảm giác quay về quê hương sau nhiều năm xa cách, tuy nhiên võ quán cũng không thể xem là quê hương, câu lạc bộ cũng không phải là nhà.

Hắn không nhịn được quay đầu nhìn về phía bạn cùng phòng Thái Tông Minh tìm kiếm một chút cảm giác an ủi.

Hai người chỉ mới quen biết nhau khi nhập học, sau khi trải qua khóa huấn luyện quân sự đầu năm lập tức thân nhau như là bạn nối khố vào sinh ra tử.

Nói về Thái Tông Minh này y cao hơn Lâu Thành nửa cái đầu, khoảng hơn 1m8, không những tướng tá chuẩn mà nét mặt cũng thuộc dạng đẹp trai soái ca như các "nam thần" trên phim ảnh,hơn nữa gia cảnh lại thuộc hàng khá giả, "gu" thời trang tốt, chỉ có duy nhất một nhược điểm là mồm nhanh hơn não.

- Tiểu Tranh, sao nhìn ngươi có vẻ hồi hộp vậy?

Thái Tông Minh hai tay bỏ vào túi quần, vừa nhận ra Lâu Thành có vẻ không ổn thì nói:

- Chỉ là lễ khai giảng của câu lạc bộ võ đạo thôi có nhiều người còn không thèm đến, ngươi nhìn xem tên họ Khưu kia hắn đã đăng ký sớm hơn cả chúng ta. Với lại ở đây cũng không cần kiểm tra, ngươi mắc gì phải sợ?

Lâu Thành Suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên nhờ Tông Minh hướng dẫn vài điều, hắn cẩn thận hỏi:

- Tình thánh, ngươi còn nhớ bạn nữ lúc chúng ta đi đăng ký không?

Tên Tông Minh này tự khoe là đã quen biết nhiều bạn gái, hơn nữa lại giỏi đoán mò bịa chuyện, mọi người ở chung phòng đều thống nhất gọi là "Tình thánh". Về vấn đề tình cảm chắc là hỏi hắn là được.

- Nhớ chứ, làm sao mà không nhớ cho được. Ở trong trường đại học hơn 1 tháng, những bạn nữ đặc biệt như thế này chỉ có vài người, nếu ta không có người yêu thì đã tiến lên bắt chuyện từ lâu rồi.

Thái Tông Minh liếc nhìn Lâu Thành cười gian hỏi:

- Làm gì? Thích người ta hả, muốn "cưa đổ" nàng không, tiểu Tranh à lúc trước ta còn nghĩ ngươi là người thật thà ít nói thì ra ngươi cũng như ta, hắc hắc.

Lâu Thành khẩn trương giải thích:

- Thật ra ta biết cô ấy từ khi học trung học, nàng ở lớp bên cạnh, mỗi lần tập thể dục lớp ta đứng phía bên trái, lớp nàng phía bên phải thường xuyên chạm mặt nhau, uhm.. ngươi hiểu đúng không!

- Ta hiểu! Tiểu Tranh à ngươi biết nàng, vậy nàng có biết ngươi không?

Thái Tông Minh nhịn cười trêu chọc.

Khóe miệng Lâu Thành giật giật, trừng mắt nhìn Thái Tông Minh một hồi lâu mới buồn bã nói:

- Không biết...!

- Hiểu rồi, là tình đơn phương, ai cũng một lần yêu đơn phương mà.

Thái Tông Minh không còn cười nữa, quay lại nói:

- Hèn gì lúc đó ngươi lại cố lôi kéo ta đi đăng ký câu lạc bộ võ đạo, làm ta cứ nghĩ ngươi biết được thân phận cao thủ võ lâm ẩn danh của ta.

- Hừ ngươi chỉ là nghiệp dư ngũ phẩm, ở đó mà bày đặt võ lâm cao thủ này nọ.

Lâu Thành không nhịn được mỉa mai một phen.

Ở thế giới hiện tại, võ đạo đã hình thành và lưu truyền từ xa xưa kéo dài đến thời cận đại, sau đó lại cùng đấu tranh vài chục năm với khoa học kỹ thuật, nó đã thay đổi những tư tưởng củ tiếp nhận những tư tưởng mới hòa nhập với xã hội hiện đại, các cấp bậc võ giả cũng mang hơi hướng hiện đại.

Hiệp hội võ thuật chuyện nghiệp sẽ tổ chức "định phẩm" để đánh giá, nhất phẩm là cao nhất cho tới cửu phẩm là nhập môn, mà ở dưới nhập môn còn có các võ giả cấp nghiệp dư cũng chia đều từ nhất phẩm đến cửu phẩm, nhưng đừng coi thường các võ giả nghiệp dư, cửu phẩm nghiệp dư cũng dễ dàng đánh thắng người bình thường.

Thái Tông Minh chậc lưỡi nói:

- Có ai đó đến võ giả cửu phẩm nghiệp dư cũng không đạt được àh, cao thủ hay không cao thủ đều là tương đối phải xét theo cách nhìn của mỗi người,tiểu Tranh ta sẵn sàng chấp ngươi 1 tay đánh 1 trận không?

- Biến!!

Lâu Thành một chữ nhiều ý trả lời, sau đó hít nhẹ một hơi chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

- Vào thời trung học cô ấy rất nổi tiếng, nên ta cũng biết nàng thích võ đạo, càng không ngờ tới chúng ta cùng thi vào đại học Tùng thành, trong lòng ta lúc đó vừa kích động vừa lo lắng cảm thấy đây như là "duyên phận", ngay lập tức kéo ngươi đi đăng ký hi vọng có cơ hội gặp mặt y.

- Không tệ, suy nghĩ có logic đó!

Thái Tông Minh đi được vài bước bỗng nhiên cười nói:

- Nhìn kìa, tiểu Tranh, hướng đó không phải là nữ thần của ngươi kia sao.

Lâu Thành giật mình, quay ngoắt về hướng Thái Tông Minh chỉ, hắn nhìn thấy trên 9 bậc thang trước cửa câu lạc bộ võ đạo, có một nữ tử mặc Hán phục màu đỏ trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo, làm cho mọi người nhìn thấy nàng đều có cảm giác nhẹ nhàng đáng yêu, nét đẹp đặc trưng của các cô gái vùng sông nước Giang Nam, chính là người trong mộng mà hắn luôn nghĩ đến Nghiêm Triết Kha.

(*Hán phục: y phục cổ của Trung Hoa)

"Đúng vậy, mẹ của nàng là người Giang Nam..." Lâu Thành ngẩn ngơ nhìn đi nhìn lại, đây là lần đầu tiên hắn thấy Nghiêm Triết Kha mặc Hán phục, khá là bất ngờ a.

- Cô ấy sao lại làm người ngênh đón tân sinh viên của câu lạc bộ võ đạo rồi?

Hồi phục lại tinh thần, Lâu Thành cảm thấy thắc mắc, "Nàng cũng là tân sinh viên như mình, hôm nay chỉ là ngày khai giảng thôi mà!"

Thái Tông Minh nở nụ cười nói:

- Chuyện này còn không hiểu sao! Nếu ta là sư huynh của câu lạc bộ thấy được sư muội đặc biệt như nàng đến đăng ký, chắc chắn sẽ liên hệ trước, tiếp cận nhiều hơn, cho dù không thể thành bạn gái thì cũng như hiện tại nhờ nàng làm người hướng dẫn tân sinh viên cũng tốt. Đâu giống như ngươi không biết nắm bắt cơ hội a!

- Nói cứ như ngươi đang là sư huynh trong câu lạc bộ vậy...

Lâu Thành cũng phản bác lại.

- Hắc hắc, hiện tại thì không phải, nhưng ta chính là cao thủ nghiệp dư ngũ phẩm là trụ cột của câu lạc bộ võ đạo tương lai...

Nói đến đây Thái Tông Minh chợt dừng lại một lúc.

- Bình thường mà nói bên câu lạc bộ phải liên lạc với ta từ lâu rồi chứ, tại đại học Tùng thành thì nghiệp dư ngũ phẩm cũng phải là rau cải trắng nha, lẽ nào đợt sinh viên mới như chúng ta toàn là cao thủ, trừ tên Lâm Khuyết kia ra, còn có rất nhiều người đạt đến nghiệp dư tam tứ phẩm hay sao?

Lâu Thành vừa nghe Thái Tông Minh lảm nhảm vừa yên lặng nhìn Nghiêm Triết Kha. Nàng đứng sát bên cạnh bậc thang thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, như là minh tinh đứng dưới ánh đèn sân khấu làm cho cả không khí xung quanh cũng bị lưu mờ, khiến những người đứng gần cảm thấy tự ti mặc cảm.

- Được rồi, quay lại chuyện chính đi, tiểu Tranh cơ hội của ngươi đến rồi kìa!

Thái Tông Minh ngưng lảm nhảm nói.

Lâu Thành ngỡ ngàng quay đầu về phía hắn hỏi:

- Cơ hội gì?

- Cơ hội nói chuyện để làm quen chứ gì!

Thái Tông Minh cảm thấy tuyệt vọng thốt lên.

- Bắt chuyện làm quen??

Lâu Thành gượng nhìn về phía Nghiêm Triết Kha cà lăm nói:

Ta..ta hả!!

Từ trước đến này hắn chưa từng làm quen với nữ nhân nào, nghĩ lại có chút chùn bước, "mà bắt chuyện như vậy có hiệu quả không?"

Thái Tông Minh tặc lưỡi lắc đầu nói:

- Tuy rằng tỉ lệ thành công của việc làm quen phần lớn từ khuôn mặt và tài ăn nói của ngươi, nhưng cả đến việc lại gần nói chuyện còn không làm được thì lấy đâu ra cơ hội nào.

- Hơn nữa toàn bộ nữ nhân gần như đều ghét dạng nam nhân yếu đuối nhát gan, lại gần nói chuyện còn ko dám nói làm sao có thể thích dạng người như vậy.

- Nhưng mà theo sự tính toán của ta thì cơ hội của ngươi rất lớn, thậm chí nàng sẽ cảm thấy nguơi không phải cố ý đến làm quen nữa cơ.

- Tại sao?

Lâu Thành bất ngờ hỏi.

- Ngươi yêu thầm đến nổi đần ra luôn rồi! Các ngươi vừa là đồng hương vừa học chung trường với nhau, điều này thật sự quá thuận lợi. Ở nơi đất khách quê người xa gia đình, muốn thoát khỏi cảnh đọc thân thì đối tượng tốt nhất là đồng hương hoặc bạn học cũ.

Thái Tông Minh nói 1 cách chắc chắn:

-Ngươi thử suy nghĩ nếu là một nữ nhân mới lớn đi học xa nhà cách cả ngàn cây số, xung quanh đều không có ai quen biết, tâm lý chắc chắn cô đơn và có chút sợ hãi.Nếu gặp được người quen tự nhiên sẽ thân hơn bình thường, người xưa có câu "đồng hương gặp nhau nước mắt lưng tròng" thêm nữa các ngươi lại từng học chung 1 trường, chủ đề để nói chuyện càng nhiều cảm giác an toàn lại càng tăng hơn.

- Ngươi giả vờ tự nhiên chạm mặt và nhận ra nàng, hơn 90 phần trăm là có thể xin số tài khoản QQ của cô ấy, rồi đến số di động, uhm.. lần đầu thì không nên tấn công dồn dập như vậy,sẽ khiến đối phương cảnh giác, chỉ cần số tài khoản QQ là được rồi.

Lâu Thành châm chú lắng nghe, nhip tim cũng từ từ tăng lên, hắn thật muốn thử đi làm quen, "tên Tình thánh này nói có vẻ hợp lý nha."

Hắn suy nghĩ 1 lát, lại tiếp tục do dự nói:

-Nhưng mà..nhưng mà chiều cao của ta cũng thuộc dạng bình thường mặt mũi cũng bình thường, làm sao xứng với cô ấy, sau này cũng khó có thể chăm sóc tương lai của nàng...hay là... hay... thôi đi!

"Cái kiểu này đúng là chuẩn mực của tự ti mặc cảm." Thái Tông Minh nghe vậy thì trợn mắt há mồm, lúc sau mới nói:

-Tiểu Tranh à có lẽ ngươi suy nghĩ hơi quá lên rồi đó, đến quen biết còn chưa tới mà đã tính đến chuyện cuộc sống sau này,khả năng tưởng tượng của ngươi thiệt là ghê sớm!!

Nói xong, Không đợi lấu thành suy nghĩ nhiều thêm nữa, hắn nói tiếp:

-Tiểu Tranh, kiểu như ngươi nếu nói dễ nghe là dạng có trách nhiệm biết thân biết phận, nói khó nghe thì là nhát gan, yếu đuối, thiếu tự tin. Chúng ta mới là năm nhất, trường học thuộc dạng nhất nhì cả nước, chuyên ngành cũng thuộc dạng tốt, trong bốn năm học chỉ cần học tập chăm chỉ nghiêm túc, sau khi tốt nghiệp còn sợ không có được công việc tốt hay sao?

- Ngươi đến cả một chút tự tin cũng không có, hay là ngươi không muốn có gắng? để yêu nàng để xứng với nàng thì càng phải cố gắng, phải đề cao thúc ép bản thân, lấy nàng làm mục tiêu, đó mới gọi là có trách nhiệm, bằng không ngươi chỉ là thích nhất thời chứ không phải là tình yêu thật sự.

Lâu Thành ngạc nhiên nhìn Thái Tông Minh, "không ngờ con hàng này lại nói mấy lời có đạo lý như vậy."

Thái Tông Minh chuyển đề tài, khoa tay múa chân nói:

- Hơn nữa ngày tháng năm sinh còn chưa biết, tính chi đến chuyện cưới hỏi, ngươi theo đuổi nàng còn chưa biết được hay không, coi bộ xác xuất cũng không lớn lắm..mà thôi..Mau lên tiểu Tranh, cố lên đừng để sau này lại hối tiếc, tuổi trẻ không có thất bại, ý chí tuổi trẻ là không bỏ cuộc.

Được những lời nói của Thái Tông Minh kích thích, Lâu Thành cũng bị ảnh hưởng nhiệt huyết dân trào, không còn do dự hay lo lắng, hắn hạ quyết tâm nói:

- Để ta thử!

- Uhm, tuổi trẻ là không sợ thất bại!

Nói xong hắn nhìn về phía Nghiêm Triết kha, nhìn đến thân ảnh xinh đẹp trước mắt, hắn dồn hết can đảm bước lên.

Ngay lúc này, Thái Tông Minh đột nhiên giữ hắn lại.

-Có gì sao?

Lâu Thành cảm thấy nhiệt huyết đang sôi sục không ngừng.

Thái Tông Minh nhe răng nói:

- Tiểu Tranh, ngươi quá thiếu kiên nhẫn, thử sờ mặt của ngươi xem, đỏ như đít khỉ rồi, nàng nhìn ngươi còn tưởng ngươi có ý đồ xấu nữa nha, nhanh lên đi rửa mặt cho tỉnh lại đi.

- Hay nha, Tình thánh ngươi sự quá kinh nghiệm! Lâu Thành sờ lên mặt của mình đúng thật là rất nóng, nói chuyện thì không liền mạch.

"Chuyện này thật là quá kích thích a!!" Nghĩ đến đây, mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, liền chạy thật nhanh, không phải về hướng câu lạc bộ võ đạo mà là về hướng ngược lại, chạy hơn một trăm mét hắn bắt đầu quay ngược trở về... Lúc chạy ngang Thái Tông Minh hắn đã thở hồng hộc.

"Cái này..." Thái Tông Minh sững sờ nhìn hắn, sau một lát mới hiểu ra y giơ ngón tay cái lên nói chắc nịch:

- Tốt!!

"Lấy việc chạy bộ làm đỏ mặt để che giấu sự hồi hộp!"

Lâu Thành bởi vì vận động mà tim đập nhanh chân hơi chậm lại vẫn còn chút sợ hãi, nhưng hắn nhanh chóng thu lại sự sợ hãi, Lúc chạy ngang qua Thái Tông Minh ngầm nắm chặt tay nói:

-Hừm..ít gì cũng phải thử qua 1 lần!!

Hắn vừa cổ vũ chính mình vừa chạy thẳng về phía cổng chính của võ quán, chạy về phía bóng hình xinh đẹp kia.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thái Tông Minh vội vàng nói:

- Đừng có nói nhiều quá, hai người các ngươi còn chưa quen nhau nói nhiều dễ mắc lỗi, ưu tiên hiện tại là gây ấn tượng thật tốt sau đó mới nghĩ tới chuyện "tấn công" nàng.

Lâu Thành phất tay, ra hiệu đã nghe rõ, chân không chùn bước khí thế ngất trời.

- Đúng là tuổi trẻ a...

Có một cụ ông khoảng bảy tám chục tuổi đứng dưới gốc cây bên đường, cảm khái nhìn về hướng Lâu Thành thầm nói:

- Nhớ khi xưa... ta cũng từng như vậy !!

"Ai mà chưa từng có tuổi trẻ chứ ?"

P/s: Do truyện bối cảnh xen lẫn hiện đại và cổ đại nên mình dịch sẽ có cả những từ hiện đại và từ cổ trang. Đây là tác phẩm đầu tiên mình dịch các bạn nếu có góp ý hãy cmt mình sẽ tiếp thu và khắc phục. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ a :))

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.