Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Binh Pháp Chi Uy

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử và Hoàng Dung đang thong thả rảo bước du ngoạn mỹ cảnh ven hồ, chợt thấy một đám quân sĩ chạy nhanh về phía hai người. Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, vội vàng đứng chắn trước mặt Hoàng Dung, đang lúc cho rằng lai giả bất thiện, chợt thấy viên tướng dẫn đầu cung cung kính kính chạy đến tham kiến Vô Cực Tử, kế tiếp có một viên quan người Hán ăn mặc theo lối Mông Cổ kính cẩn lấy ra một tờ chiếu thư tuyên đọc, sau đó cung kính đưa tờ chiếu thư cùng với một bức phong thư cho Vô Cực Tử.

Nguyên lai mấy năm nay Thành Cát Tư Hãn ngựa không dừng vó, đông phạt tây chinh, mở rộng đất đai cương thổ rất nhiều, bốn vị vương tử Truật Xích, Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài, Đà Lôi cùng với tứ kiệt Mộc Hoa Lê, Bác Nhĩ Truật, Bác Nhĩ Hốt, Xích Lão Ôn đều lập rất nhiều công lao hãn mã, đại chiến mấy trận đánh cho quân Kim đại bại tan rã, thậm chí còn công đánh được Trung Đô. Quân sĩ còn lại của Đại Kim tập trung binh lực ở Đồng Quan, đóng chặt cửa quan cố thủ, không dám tiến quân nghênh chiến, đại quân Mông Cổ trong lúc khẩn cấp khó lòng kéo xuống, thượng sách không gì bằng việc liên kết với Đại Tống hai mặt giáp công.

Đại Tống và Mông Cổ kết minh chinh phạt Đại Kim, Quách Tĩnh cũng dẫn theo đông đảo bang chúng Cái Bang đồng tâm hiệp lực đóng góp công sức, Thành Cát Tư Hãn triệu tập chư vương chúng tướng đại hội ở trên đại mạc, cũng gọi Quách Tĩnh trở về hội họp. Thành Cát Tư Hãn chinh chiến một đời, cũng dần đi đến điểm cuối, bất kể là đại anh hùng đánh đâu thắng đó không ai không sợ, nhưng khi tinh lực suy giảm nghĩ đến cái chết, trong lòng cũng tránh không khỏi có cảm giác run sợ, nghe nói ở phương nam có cao nhân đạo sĩ có thể dạy cho người ta trường sinh bất lão, vũ hóa thành tiên, bèn gọi Quách Tĩnh đến hỏi thăm chuyện ấy.

Quách Tĩnh đối với chuyện trường sinh thành tiên thì cũng không biết là thật hay giả, nhưng nói đến chuyện luyện khí thổ nạp kéo dài tuổi thọ thì quả là có thật, huyền môn chính tông trong thiên hạ thì có Toàn Chân Giáo, trong Toàn Chân Thất Tử thì Khâu Xử Cơ võ công cao nhất, lại rất hăng hái nhiệt tình, cùng với Vô Cực Tử võ công siêu phàm thoát tục, y thuật xuất quỷ nhập thần, bèn đề cử hai người bọn họ. Thành Cát Tư Hãn lập tức phái sứ thần phụng chiếu xuống nam, lời lẽ cực kỳ khiêm tốn lễ độ, cùng với hứa hẹn quan cao lộc hậu, còn bức phong thư chính là Quách Tĩnh gửi cho Vô Cực Tử, khẩn khoản mời hắn ứng lời đến gặp Thành Cát Tư Hãn.

Vô Cực Tử cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn vốn không muốn dính dáng đến những chuyện nhân tình thế tục, y thuật xuất thủ cứu người cũng là xuất phát từ thiện tâm, chữa trị thương tật còn dễ, thế nhưng thọ nguyên đã tận thì cũng lực bất tòng tâm. Muốn bất lão cũng không khó, nhưng muốn trường sinh thì lại hư vô mù mịt, cũng không biết sư phụ Tiêu Dao Tử cùng với mấy vị bằng hữu năm xưa sau khi phi thăng lại phải trải qua những gì... nghĩ ngợi một hồi, lần này xem như nể mặt Quách Tĩnh, cứ đến đại mạc phương bắc gặp mặt Thành Cát Tư Hãn xem như thế nào.

Lần này Hoàng Dược Sư cũng không đi cùng Vô Cực Tử, ông còn phải đến Quy Vân Trang an bài cho hai cha con Khúc Linh Phong và Khúc Cô cùng với Mai Siêu Phong trở về Đào Hoa Đảo. Hoàng Dung từ nhỏ đến lớn chưa từng đặt chân đến thảo nguyên sa mạc phương bắc, đương nhiên là rất hứng thú, cùng với Vô Cực Tử nói cười không ngừng, tâm trạng háo hức không thôi.

Hai người nhanh chóng lên đường đi lên phương bắc, một hôm đi đến địa giới Sơn Đông, chỉ thấy dọc đường mười nhà thì có chín gian bỏ trống, người trên đường nhao nhao chạy nạn, đều nói quân Mông Cổ đánh nhau với quân Kim, quân Kim thua trận chạy về cướp đoạt tiền bạc, cưỡng dâm phụ nữ, không gì không làm, càng lên phía bắc càng thấy đau lòng cay mắt, nghĩ đến việc binh là họa, việc đánh nhau là nguy, người khổ nhất vẫn là lê dân bách tính.

Một hôm đi đến một thôn trang bên cạnh Tế Thủy, hai người đang muốn tìm nơi nghỉ lại, chợt thấy phía trước có tiếng la hét ầm ĩ, người kêu ngựa hí, mấy chục binh lính Đại Kim xông vào trong thôn phóng hỏa đốt nhà, đuổi hết dân ra khỏi nhà, cứ thấy nữ nhân trẻ tuổi là sẽ bắt trói từng người, còn lại bao nhiêu thì không kể già trẻ, cứ thấy người là chém. Vô Cực Tử và Hoàng Dung làm sao có thể trơ mắt nhìn quân Kim hà hiếp bách tính vô tội, lập tức lao vào vòng chiến, chỉ trong nháy mắt đã đánh trọng thương mấy tên binh sĩ, quân lính nhìn thấy đối phương võ công mạnh mẽ, làm sao còn có ý chí đánh nhau, lập tức bỏ chạy tan tác ra khỏi thôn trang. Mọi người nhanh chóng đồng tâm hiệp lực dập tắt lửa cháy trong thôn, thôn dân cũng đỡ người già bế trẻ nhỏ nhao nhao kéo tới cảm tạ, những thôn dân có người thân bị quân Kim hà hiếp hãm hại thì căm phẫn lao đến chém giết mấy tên binh lính bị thương không kịp chạy trốn.

Hai người tiếp tục lên đường, qua nhiều ngày cũng đến Oát Nan Hà, đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy trên thảo nguyên rộng lớn mênh mông lều trại san sát, hàng ngàn hàng vạn chiến mã chạy nhảy reo hí, hàng ngàn hàng vạn thương đao lóe lên sáng lóa, khí thế cực kỳ dũng mãnh. Cách đó không xa cũng có mấy ngàn người Hán ăn mặc theo lối ăn mày đang tụ tập với nhau, chính là bang chúng của Cái Bang không thể sai được. Trong hàng ngàn hàng vạn ngôi lều màu xám, có một ngôi lều màu vàng nhô lên cao vút, trụ trên nóc lều được đúc bằng vàng ròng, trước lều treo cao một lá cờ lớn có chín chòm lông, xem ra chính là kim trướng của Thành Cát Tư Hãn.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung thong thả rảo bước đi đến doanh trại Mông Cổ, rất nhanh liền gặp được Quách Tĩnh, lúc này y đã được Thành Cát Tư Hãn phong làm na nhan, thống suất chỉ huy một vạn người ngựa, na nhan là quan hàm tối cao của Mông Cổ, không phải là đại tướng thân quý thì không thể có được danh hiệu ấy. Quách Tĩnh gặp được hai người thì vô cùng vui mừng, đang định dẫn đến bái kiến Thành Cát Tư Hãn thì đã bị Vô Cực Tử cản lại, dù sao Khâu Xử Cơ vẫn chưa tới nơi, hắn cũng tranh thủ thời gian tìm hiểu con người Thành Cát Tư Hãn một chút, tuyệt học của hắn cũng không thể tùy tiện truyền thụ cho người khác.

Cứ như vậy, Vô Cực Tử cùng với Hoàng Dung giả trang thành bộ tướng của Quách Tĩnh, ung dung tự tại ở lại quân doanh của người Mông Cổ. Hoàng Dung vốn sinh trưởng ở vùng Giang Nam khí hậu ấm áp, lần đầu đi đến phương bắc giá lạnh cũng có chút không quen, nhưng ở lại lâu ngày thì cũng dần quen thuộc, thường xuyên cùng với Hoa Tranh ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn, trở thành đôi tỷ muội tốt.

Lúc này Quách Tĩnh võ công đã dần tăng tiến, nhưng nói đến chuyện hành quân đánh trận thì không biết gì, lại được Thành Cát Tư Hãn giao cho trọng trách cầm quân, càng nghĩ càng thấy bất ổn, biết rằng bản thân kém việc dùng mưu nghĩ kế, chỉ cần ra một lệnh không đúng thì toàn quân lập tức tan rã, không những thương tổn uy danh của Thành Cát Tư Hãn, mà còn khiến cho một vạn người dưới quyền chết uổng mạng. Quách Tĩnh đến gặp Thành Cát Tư Hãn từ chức, chỉ xin được làm quân lính bình thường, lúc đánh trận thì chỉ cần một mình một ngựa xông vào chém tướng là được, thế nhưng lại bị Thành Cát Tư Hãn chửi cho một trận, không biết đánh trận thì cứ đánh vài trận là biết.

Quách Tĩnh vô cùng ảo não, Vô Cực Tử biết chuyện thì cũng an ủi vài câu, ngẫm nghĩ một chút liền quyết định truyền thụ Vũ Mục Di Thư cho y. Sau khi lấy được Vũ Mục Di Thư trên Thiết Chưởng Sơn, Vô Cực Tử đã tranh thủ sao chép vài bản, đã đưa một bản cho Hoàng Dược Sư nghiên cứu binh thư yếu lược, hiện tại đưa cho Quách Tĩnh một bản học tập việc hành binh đánh trận thì cũng chẳng sao.

Vô Cực Tử nghiêm trang nhìn Quách Tĩnh, cẩn trọng nói:

- Giao tranh diệt địch ở trên chiến trường, sử dụng thủ đoạn thế nào cũng được, thế nhưng chớ nên lạm sát bách tính vô tội, tha được thì hãy nên tha. Nhớ lấy, nhớ lấy!

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, trịnh trọng nói:

- Tiêu đại ca, ta biết rồi! Ta nhất định sẽ tận lực, không để cho chiến hỏa lan đến dân chúng vô tội!

Vũ Mục Di Thư là một bộ binh pháp thượng thừa, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, phàm những chuyện tấn công, phòng ngự, luyện quân, khiển tướng, bày trận, dã chiến cho đến tình thế động tĩnh an nguy, đạo lý dùng chính xuất kỳ, không gì không được giảng giải rõ ràng, Quách Tĩnh đọc xem thì chỉ cảm thấy không có câu nào không phải danh ngôn chí lý. Trong sách cũng có nhiều chỗ không hiểu, Quách Tĩnh nghĩ mãi không ra, bèn mời Vô Cực Tử đến thỉnh giáo, Vô Cực Tử lại không am hiểu binh pháp, bèn đùn đẩy công việc cho Hoàng Dung. Hoàng Dung từ nhỏ đã nghe phụ thân lý giải đạo lý binh pháp, vốn thích ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, kiến thức Binh Đạo vô cùng phong phú, lại thêm tinh nghịch nhanh nhẹn, quỷ kế đa đoan, rất nhanh liền giải thích cặn kẽ rõ ràng.

Quách Tĩnh ban ngày thì thao luyện quân sĩ, chiều tối thì nghiền ngẫm binh thư, thời gian một tháng nhanh chóng qua đi, một vạn quân dưới quyền Quách Tĩnh cũng đã luyện tập thuần thục nhiều loại trận pháp phức tạp được ghi chép trong Vũ Mục Di Thư. Trong thời gian này, đại quân Mông Cổ cũng đã tích trữ đầy đủ binh lính lương thảo, chuẩn bị xuất binh tây chinh tiến đánh nước Hoa Lạt Tử Mô, đồng minh thân tín của Đại Kim, mâu thuẫn giữa hai bên vô cùng gay gắt, quốc vương Ma Ha Mạt lại nghe lời xúi giục của Hoàn Nhan Hồng Liệt mà sát hại sỉ nhục sứ giả Mông Cổ, Thành Cát Tư Hãn há có thể nhịn được?

Hôm ấy trời trong gió mát trải dài muôn dặm, mười lăm vạn người ngựa Mông Cổ xếp thành hàng dài ở trên thảo nguyên, Thành Cát Tư Hãn ngắm nhìn trời chiều, ra lệnh đại quân xuất chinh, đồng thời cũng nói với chư vương chúng tướng lập ra người kế vị. Thành Cát Tư Hãn tuổi tác đã cao, râu tóc đều đã bạc cả, lần này xuất chinh chưa chắc đã có thể còn sống trở về, lựa chọn người nối ngôi cũng là điều dễ hiểu.

Con trai trưởng của Thành Cát Tư Hãn là Truật Xích tinh minh tài giỏi, con thứ hai Sát Hợp Đài dũng cảm thiện chiến, hai người so ra không thua kém nhau, trước nay vẫn luôn tranh giành đấu đá. Con thứ ba Oa Khoát Đài thì thích uống rượu săn bắn, tính tình cởi mở rộng rãi, y biết tương lai người kế thừa ngôi vị đại hãn nếu không phải là đại ca thì ắt sẽ là nhị ca, trong bốn huynh đệ thì phụ vương lại yêu thương con trai út Đà Lôi nhất, vì vậy xưa nay không hề tranh giành với ai, ba người kia cũng đều đối xử với y rất tốt. Đại quân Mông Cổ binh hùng tướng mạnh, lương thảo đầy đủ, chỉ cần không tự đánh nhau thì thiên hạ không ai địch nổi, vậy nên Thành Cát Tư Hãn chọn Oa Khoát Đài làm người nối ngôi, chư tướng cũng không có ý kiến gì, mọi người nhao nhao chúc mừng.

Hôm ấy Thành Cát Tư Hãn mở tiệc ăn mừng thái tử mới lập, tướng sĩ uống rượu ăn thịt tới khuya mới tan, Quách Tĩnh về đến doanh trướng đã ngà ngà say, đang định cởi áo đi ngủ, chợt thấy một tên thân binh bước vào cuống quýt nói:

- Phò mã gia, không xong rồi! Đại vương tử và nhị vương tử say rượu mang quân chém giết lẫn nhau!

Quách Tĩnh vô cùng hoảng hốt, vội vàng nói:

- Mau đi báo cho đại hãn!

Thân binh khẽ lắc đầu, ảo não nói:

- Đại hãn say rồi, gọi mãi không tỉnh.

Quách Tĩnh biết rằng Truật Xích và Sát Hợp Đài dưới cờ đều là tinh binh mãnh tướng, nếu chém giết lẫn nhau thì nhất định sẽ làm tổn thương nguyên khí đại quân Mông Cổ, lập tức ra lệnh triệu tập binh mã. Quân Mông Cổ quân lệnh nghiêm minh, tướng sĩ tuy đang say rượu nhưng vừa nghe thấy hiệu lệnh đã lập tức mặc giáp lên ngựa, chỉ trong giây lát đã bày thành trận thế chỉnh tề.

Quách Tĩnh sai trung quân đánh ba tiếng trống, thổi tù và làm hiệu, tiền đội quát tháo xông về phía đông bắc, các đội tương ứng bên tả quân giữ bên trái trận, theo ngọn cờ của Quách Tĩnh bày thành thế trận Xà Bàn xông thẳng lên phía trước. Thuộc hạ của Truật Xích và Sát Hợp Đài mỗi bên có hơn hai vạn người, đang vung trường đao tiếp chiến, thế trận Xà Bàn của Quách Tĩnh bất ngờ đánh vào giữa, quân dung nghiêm chỉnh, hai bên lập tức loạn thành một bầy.

Quách Tĩnh huy động cờ lệnh, các toán quân liền chuyển động, thế trận Xà Bàn lập tức biến thành thế trận Hổ Dực, tập trung vây quanh hai bên quân của Sát Hợp Đài. Bộ thuộc của Sát Hợp Đài nhìn thấy từng đội từng đội tung hoành qua lại, không biết có bao nhiêu nhân mã, trong lòng cảm thấy sợ hãi, chỉ trong giây lát hơn hai vạn quân của Sát Hợp Đài đã bị cắt ra tan nát, hai cánh tả hữu không thể cứu viện cho nhau được.

Quách Tĩnh khẽ vận nội lực, lớn giọng quát:

- Chúng ta đều là huynh đệ Mông Cổ, không nên tàn sát lẫn nhau. Mau ném cung tên đao thương xuống đất, đại hãn sẽ không trừng phạt xử tử!

Tướng sĩ lập tức nhao nhao xuống ngựa, ném hết vũ khí xuống đất. Chỉ nghe thấy tiếng tù và vang lên, tám đội binh mã của Quách Tĩnh từ tám hướng đổ tới bao vây, cứ năm người đè bắt một người, trói hết tất cả quân sĩ thân tín của Sát Hợp Đài. Truật Xích nhìn thấy Quách Tĩnh đánh tan quân của Sát Hợp Đài, bất giác vừa mừng vừa sợ, đang định bước lên nói chuyện, chợt nghe tiếng tù và vang lên, tiền đội của Quách Tĩnh biến thành hậu đội, hậu đội biến thành tiền đội, bốn phía đổ tới bao vây, không đầy thời gian một bữa cơm, Truật Xích cũng bị bắt sống.

Quách Tĩnh bắt được hai người, đang muốn tìm Oa Khoát Đài và Đà Lôi để bàn bạc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tù và vang lên, trong ánh lửa sáng thấy ngọn cờ có chín chòm lông của Thành Cát Tư Hãn từ xa chạy nhanh đến. Thành Cát Tư Hãn sau khi tỉnh rượu nghe báo Truật Xích và Sát Hợp Đài đem quân đánh nhau, trong lòng vừa sợ vừa giận, cũng không kịp mặc áo giáp, vội vàng chạy tới cản trở.

Quách Tĩnh bước lên quỳ rạp xuống đất bẩm rõ nguyên do, Thành Cát Tư Hãn nhìn thấy một trường đại họa đã được xóa bỏ thì vô cùng mừng rỡ, bèn chửi mắng Truật Xích và Sát Hợp Đài một trận nhớ đời, lại trọng thưởng cho Quách Tĩnh và tướng sĩ bộ thuộc, hưng phấn nói:

- Tĩnh Nhi, ngươi còn nói không biết hành quân đánh trận nữa không? Công lao trận này còn lớn hơn đánh chiếm Trung Đô, thành trì của địch nhân hôm nay đánh không được thì ngày mai lại đánh, chứ nếu nhi tử của ta và bấy nhiêu tinh binh cường tướng mất mạng thì làm sao có thể sống lại được?

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.