Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Quân Tây Chinh

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hôm sau Thành Cát Tư Hãn lên trướng điểm tướng, quân tiên phong do Sát Hợp Đài và Oa Khoát Đài thống lĩnh, tả quân do Truật Xích thống lĩnh, hữu quân do Quách Tĩnh thống lĩnh, mỗi đội đều có ba vạn người ngựa, Thành Cát Tư Hãn dẫn theo Đà Lôi, tự mình chỉ huy sáu vạn nhân mã làm hậu viện. Mỗi quân sĩ đều dắt theo bốn con ngựa, thay phiên cưỡi để giữ sức ngựa, tướng lĩnh còn mang theo nhiều hơn, mười lăm vạn người, gần một trăm vạn con ngựa, tiếng tù và cùng lúc vang lên, trống nổi ầm ầm, ba vạn quân tiên phong binh hùng ngựa khỏe ùn ùn kéo về phía tây.

Đại quân dần dần đi xa, chẳng mấy chốc đã đến được Hoa Lạt Tử Mô, dọc đường đánh trận thế như chẻ tre, quân lính của Ma Ha Mạt tuy đông nhưng còn lâu mới là đối thủ của quân Mông Cổ. Quách Tĩnh lần này dựa theo binh pháp huyền diệu đánh thành phá địch cũng lập được không ít chiến công hiển hách, sau nhiều ngày chinh chiến không ngừng, quân sĩ tử thương vô số, tiến về phía tây thêm mấy trăm dặm sẽ là thành Tát Mã Nhĩ Hãn nổi tiếng của Hoa Lạt Tử Mô.

Tát Mã Nhĩ Hãn chính là kinh đô mới của Hoa Lạt Tử Mô, trong thành quy tụ hơn mười vạn trọng binh bảo vệ, binh lương khí giới đầy đủ, thành trì kiên cố vững chắc, có thể nói là thiên hạ vô song. Thành Cát Tư Hãn nghĩ rằng nhất thời đánh nhanh không thể phá được, nên truyền lệnh bốn lộ quân mã hội sư giáp công. Đại quân hơn mười vạn người bao vây tấn công bốn phía, nào ngờ Tát Mã Nhĩ Hãn kiên cố nghiêm mật, quân Mông Cổ đánh liền mấy ngày, tướng sĩ bị thương rất nhiều vẫn không hạ được, nhất thời song phương giằng co ác liệt.

Lại qua một ngày, trưởng tử của Sát Hợp Đài là Mạc Đồ Căn nóng lòng lập công, hăng hái tiến công, bị một mũi tên trên thành bắn xuyên qua đầu mà chết. Thành Cát Tư Hãn vốn thương yêu đứa cháu này, thấy y chết trận hết sức đau buồn tức giận, đám thân binh đưa xác vương tôn về, Thành Cát Tư Hãn nhìn thấy bất giác lệ rơi lã chã, ôm vào lòng dùng sức nhổ mũi tên trên đầu Mạc Đồ Căn ra.

Chỉ thấy mũi tên làm bằng răng sói lông điêu, đầu tên bọc vàng, có khắc bốn chữ "Triệu Vương Đại Kim", tả hữu có người biết được văn tự của người Nữ Chân nước Đại Kim liền dịch thuật ngay, Thành Cát Tư Hãn biết được thì tức giận quát:

- Thì ra là tên gian tặc Hoàn Nhan Hồng Liệt!

Thành Cát Tư Hãn nộ khí bừng bừng nhảy lên lưng ngựa, lớn tiếng hô lên:

- Tất cả tướng sĩ lớn nhỏ nghe đây: Bất cứ người nào dũng mãnh xông lên trước nhất, phá thành bắt sống Hoàn Nhan Hồng Liệt để trả thù cho vương tôn, thì tất cả đàn bà phụ nữ, vàng bạc lụa là trong thành sẽ ban thưởng hết cho người đó!

Một trăm thân binh đứng trên lưng ngựa đem lệnh đại hãn truyền đi khắp nơi, ba quân nghe xong thì đều phấn chấn nhảy nhót không ngừng, nhất thời tên bắn như mưa, tiếng thét vang trời, người chất bao đất làm bậc, người thì bắc thang lên tường, người lại dùng gỗ nhọn phá tường thành, thế nhưng tướng sĩ trong thành tìm đủ mọi cách chống cự, tấn công đến chiều tối quân Mông Cổ tổn thất thêm bốn ngàn người, mà thành Tát Mã Nhĩ Hãn vẫn cứ trơ trơ như núi. Thành Cát Tư Hãn từ khi tiến quân vào nước Hoa Lạt Tử Mô đến nay chưa lần nào thua lớn như vậy, ban đêm ngồi trong kim trướng xót thương cháu nội tử trận, phẫn nộ tức giận gào lên như sấm.

Quách Tĩnh nhìn thấy đại quân Mông Cổ thất thế, binh sĩ tử thương vô số, nhất thời nóng hết ruột gan, quay về doanh trướng nghiền ngẫm binh pháp Vũ Mục Di Thư, muốn từ đó mà học được cách đánh công thành hiệu quả. Thế nhưng bố phòng của Tát Mã Nhĩ Hãn khác hẳn với những thành trì của Trung Hoa, những chiến pháp mà di thư ghi chép đều không dùng được, Quách Tĩnh nhất thời chưa biết làm sao.

Đột nhiên Quách Tĩnh nghĩ đến Hoàng Dung túc trí đa mưu, binh pháp xuất thần, chắc chắn có thể nghĩ ra phương sách tiến công hiệu quả, bèn sai thân binh đến mời vào trướng thương nghị. Hoàng Dung vốn đang chim chuột âu yếm với Vô Cực Tử, ở giữa đại chiến kịch liệt cũng chẳng để tâm, lúc này đột nhiên Quách Tĩnh nhờ vả, nhất thời chưa nghĩ ra được kế sách vẹn toàn.

Quách Tĩnh thấy ngay cả Hoàng Dung thông minh nhanh trí cũng không thể nghĩ ra kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ thì không khỏi thất vọng, trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nói:

- Trong huynh đệ Cái bang cũng có mười người công phu khinh công cao cường, thêm ta và Tiêu đại ca, chúng ta thử trèo lên tường thành có được hay không?

Vô Cực Tử trầm ngâm giây lát, Hoàng Dung lắc đầu nói:

- Tường thành cứ mỗi một trượng lại có mười tên cung thủ bảo vệ, đừng nói không dễ trèo lên, cho dù mười mấy người đều lên được tới thành, thì hơn mười vạn trọng binh trong thành chống lại, cũng không có cách nào phá được cửa thành.

Hôm sau suốt cả buổi sáng tuyết rơi rất lớn, tường thành băng dày đóng lại trơn tuột như dầu, quân sĩ làm sao có thể bám vào leo lên cho được? Thành Cát Tư Hãn thu quân không tấn công, nghĩ thầm đang lúc trời lạnh giá rét, sau này ngày càng lạnh thêm, chưa tới tháng hai tháng ba sang năm quyết chưa ấm lại, thế nhưng nếu như bỏ qua thành Tát Mã Nhĩ Hãn mà tiến tục tiến quân, trong lúc tiến về phía tây sẽ để lại sau lưng mười mấy vạn tinh binh của quân địch, lúc nào cũng có thể bị chặn ngang đường lui, trước sau thụ địch, phe ta quả bất địch chúng, một trận tan vỡ, thì ắt không khỏi chôn vùi đại quân nơi xứ người. Nhưng nếu tiếp tục kiên trì tiến công, thành Tát Mã Nhĩ Hãn phòng thủ cực kỳ cẩn mật kiên cố, đại quân Mông Cổ tuy đông nhưng lại không làm gì được, nếu như kéo dài liên miên như vậy, thì chưa nói đến quân sĩ tử thương vô số, khí giới hao tổn uổng phí, đội quân viễn chinh liền sẽ thiếu thốn lương thực trầm trọng, lòng quân bàng hoàng.

Thành Cát Tư Hãn chắp tay đi qua đi lại bên ngoài kim trướng, nhất thời bàng hoàng không có cách nào, bất giác ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi tuyết cao chót vót tới tận mây xanh ngay bên cạnh tường thành, không khỏi cau mày xuất thần. Ngọn núi tuyết này vô cùng kỳ lạ, giống như đột nhiên vọt lên ngay giữa đất bằng, một mình lẻ loi trơ trọi vươn lên trên thảo nguyên, xa xa nhìn lại giống như một gốc cây lớn không cành không lá, nên dân bản địa gọi ngọn núi này là Ngốc Mộc Phong.

Thành Tát Mã Nhĩ Hãn xây dựng dựa vào lưng núi, tường thành phía tây mượn một mặt núi, vừa giảm được chi phí xây dựng, lại còn vô cùng kiên cố vững chắc, người cho xây dựng tòa thành trì này năm xưa ắt hẳn là người rất có tài trí. Ngốc Mộc Phong vươn lên dựng đứng dị thường, trên núi toàn vách đá không có cỏ cây gì cả, cho dù khỉ vượn leo trèo thoăn thoắt cũng không thể leo lên được, thành Tát Mã Nhĩ Hãn được tấm bình phong thiên nhiên kỳ vĩ lạ thường che chở, quả thật vững như thành đồng vách sắt, dễ thủ khó công.

Thành Cát Tư Hãn đưa mắt nhìn ra ngọn núi cao vút, ngẩn ngơ thẫn thờ, trong lòng thầm nghĩ: "Từ khi kết tóc khởi sự đến nay, ta đã trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, thế nhưng chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, chẳng lẽ trời muốn tuyệt ta hay sao?"

Hoàng Dung lúc này cũng đang đưa mắt nhìn lên Ngốc Mộc Phong, chỉ thấy thế núi dựng đứng còn cao hơn Trung Chỉ Phong ở Thiết Chưởng Sơn gấp mấy lần, trên dưới phẳng lì, chung quanh kết một lớp băng dày lóng lánh trơn tuột, đột nhiên nghĩ ra một kế, quay sang nhìn Vô Cực Tử cười hỏi:

- Tiêu ca ca, ngươi nói xem, nếu như đại quân leo lên trên núi, sau đó bung dù nhảy xuống bên dưới, chẳng phải có thể công vào trong thành hay sao?

Vô Cực Tử ngước mắt nhìn quanh Ngốc Mộc Phong một lượt, cười khổ nói:

- Dung Nhi, muội cũng thật giỏi trêu đùa. Ngọn núi trước mắt dựng đứng phẳng lì cao vút như vậy, võ công như ta cũng chưa chắc có thể thành công leo lên được, nói gì đến binh tướng bình thường không hiểu võ công?

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, tinh nghịch nói:

- Cái đó có gì khó đâu?

Hoàng Dung liền gọi Quách Tĩnh sai phái mấy chục tên thân binh dắt theo mấy chục con dê đi đến dưới núi, sau đó hạ lệnh nói:

- Giết đi!

Một tên thân binh giơ tiêm đao lên, chặt lấy đùi sau của một con dê, lúc máu còn nóng dán lên vách núi, chỉ trong chớp mắt máu tươi chảy ròng ròng lập tức đông lại, chiếc đùi dê dán lên vách núi lạnh như dùng đinh sắt đóng chặt vào vách đá, vô cùng kiên cố chắc chắn. Tiếp đó một tên thân binh lại chặt một chiếc đùi dê dán lên vách đá, cao hơn cái trước khoảng bốn thước, hảo thủ Cái Bang tung người vọt lên đứng vững trên chiếc đùi dê thứ hai, cứ như vậy người bên dưới chặt đùi dê ném lên, người bên trên đón lấy dán lên vách núi, đến tận nửa đêm thì chiếc thang dê mới lên được đến đỉnh núi, người nào người nấy hết sức mệt mỏi, tay chân uể oải rã rời, mồ hôi toát ra đầy người.

Chỉ thấy cảnh sắc trên đỉnh núi tươi đẹp vô cùng, băng tuyết ngàn năm kết thành một thế giới lưu ly, có chỗ như kỳ hoa dị thảo, có chỗ như núi non chập chùng, quả thật cứ như chốn bồng lai tiên cảnh. Quách Tĩnh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy đỉnh núi này nhìn không rộng lắm, thế nhưng nếu một vạn người chen chúc với nhau thì cũng đầy đủ chỗ đứng, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Sáng sớm hôm sau, Thành Cát Tư Hãn lại tiếp tục hạ lệnh công thành, hơn một vạn quân Mông Cổ kéo máy bắn đá tới, chỉ thấy đạn đá như mưa rơi vào trong thành, nhưng quân giữ thành núp trong thành bảo, đạn đá đánh vào nhà dân rất nhiều, thế nhưng quân sĩ thương vong rất ít. Trong khi đó thì quân Mông Cổ lại tổn thất mất mất hơn một ngàn quân tinh nhuệ, quân giữ thành cười cợt chửi mắng, khiến cho Thành Cát Tư Hãn tức giận gầm lên như sấm, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy trên đồng trống đều là tử thi người ngựa của quân Mông Cổ, trong lòng càng thêm buồn bực. Liên tiếp mấy ngày, đại quân Mông Cổ đã dùng đủ cách tấn công, nhưng vẫn không làm gì được thành trì vững chắc kiên cố.

Giờ Mùi hôm ấy, Quách Tĩnh hạ mật lệnh sai bộ thuộc cắt bỏ lều trướng chế tạo thành dù buộc dây da, hạn trong nửa giờ phải may xong một vạn cái, tướng sĩ ai nấy đều rất nghi ngờ, nếu như cắt hết lều vải, trời lạnh thế này e rằng khó lòng chịu qua đêm băng tuyết ngoài trời, thế nhưng chủ soái đã hạ lệnh thì chỉ có thể nhất nhất tuân theo. Quách Tĩnh sau đó lại hạ lệnh tập trung bò dê thực phẩm trong quân đưa hết tới dưới chân núi chờ lệnh, binh sĩ chuẩn bị đầy đủ kỹ lưỡng, đến giờ Hợi Quách Tĩnh liền sai thân binh tới bẩm báo với Thành Cát Tư Hãn có cách phá thành, xin đại hãn điều động trọng binh công thành. Thành Cát Tư Hãn được bẩm báo thì nửa tin nửa ngờ, vội vàng sai gọi Quách Tĩnh vào trướng báo lại, nhưng thân binh chỉ cung kính báo rằng Kim Đao Phò Mã đã dẫn quân xuất kích, chỉ đợi đại hãn tiếp ứng, giương đông kích tây, hô hào tấn công cửa bắc của thành Tát Mã Nhĩ Hãn.

Trong quân Quách Tĩnh tù và thổi vang, binh sĩ theo lệnh giết hết bò dê, đem chân súc vật còn nóng dán lên sườn núi, trong bang chúng Cái Bang có rất nhiều hảo thủ võ lâm lên xuống nối nhau chuyền thịt lên dán, làm thành mười mấy chiếc thang dê chắc chắn. Quách Tĩnh sau đó lại hạ lệnh một tiếng uy nghiêm, nhanh chóng trèo lên đầu tiên, một vạn tướng sĩ lấy dây thừng buộc chắc vào lưng, từ từ leo lên đỉnh núi, lúc ấy đã truyền lệnh ra, không ai được gây tiếng động, trong đêm tối chỉ thấy mười mấy con rồng to lớn ngoằn ngoèo bò lên trên đỉnh núi.

Lên đến đỉnh núi, một vạn quân sĩ chen chúc cùng đứng, Quách Tĩnh sai bảo tướng sĩ bộ thuộc buộc chặt dù lọng vào hông, tay cầm vũ khí nhảy ngay xuống thành, cùng tấn công vào cửa nam. Chỉ thấy Quách Tĩnh vỗ tay một cái, sau đó dẫn đầu nhảy xuống trước tiên, mấy trăm bang chúng hảo thủ Cái Bang lập tức nhảy theo xuống dưới. Nhảy xuống từ đỉnh núi cao dựng đứng như thế này quả thật rất nguy hiểm, nhưng tướng sĩ Mông Cổ vốn dũng cảm quyết tử, lại thấy chủ soái nhiệt huyết đi đầu, lúc này người nào người nấy tinh thần hăng hái, nhất thời trên không trung thành Tát Mã Nhĩ Hãn như có muôn ngàn đóa hoa đua nhau nở rộ, từng chiếc từng chiếc dù lọng mở tung trên không lộng lẫy.

Quách Tĩnh chân vừa chạm đất, lập tức kéo bỏ cái dù trên lưng, huy động kích pháp vô song xông ngay về phía quân sĩ giữ thành. Lúc này trong thành đã có một số ít quân sĩ phát hiện được, nhưng đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ bí thì cứ tưởng thiên binh thiên tướng hạ phàm, hàng ngàn hàng vạn quân địch trên trời rơi xuống, nhất thời kinh hoảng chấn động, làm sao còn có ý chí đánh nhau? Những người rơi xuống đất trước tiên là bang chúng Cái Bang, ai nấy võ nghệ cao cường, tiếp chiến giây lát đã đánh ngay tới cổng thành, sau đó quân Mông Cổ cũng nối nhau rơi xuống, mặc dù có tới quá nửa bị gió thổi dạt rơi vào khắp nơi trong thành, không may bị quân sĩ Hoa Thứ Tử Mô hợp công bao vây giết chết, nhưng cũng có tới hơn hai ngàn người rơi xuống cạnh cổng thành, Quách Tĩnh ra lệnh một nửa kháng cự quân địch, một nửa đi mở cổng thành cho đại quân Mông Cổ tiến vào.

Thành Cát Tư Hãn nhìn thấy tướng sĩ bộ thuộc của Quách Tĩnh bay xuống dưới thành, vừa mừng vừa sợ, lập tức hạ lệnh ba quân công kích. Chỉ thấy cửa thành phía nam mở toang, mấy trăm quân Mông Cổ cầm mâu giữ vững, đại quân Mông Cổ nội ứng ngoại hợp, dũng mãnh xông vào điên cuồng chém giết, đồng thời cũng dùng dầu mỏ phóng hỏa khắp nơi. Chẳng mấy chốc trong thành lửa cháy ngút trời, quân Hoa Thứ Tử Mô kinh hoảng đại loạn, bị đại quân Mông Cổ khí thế hùng hùng đánh cho tan tác.

Chưa đến khi trời sáng hẳn, trọng binh giữ thành đã tan vỡ hoàn toàn, quốc vương Ma Ha Mạt được tin cổng thành phía bắc không có quân địch, lập tức mở cổng thành ra bỏ chạy trối chết, không ngờ mấy vạn quân Mông Cổ đã mai phục chờ sẵn hai bên, cung tên gươm giáo đánh đến rào rào, hai bên đánh giết một trận thảm thiết. Ma Ha Mạt không dám ham đánh, bèn sai Hoàn Nhan Hồng Liệt đoạn hậu, còn bản thân được thân binh hộ tống chạy trước, cuối cùng thoát khỏi vòng vây.

Quách Tĩnh dốc lòng bắt cho bằng được Hoàn Nhan Hồng Liệt để báo thù rửa hận, ở trong đám loạn quân nhìn thấy chóp mũ vàng của Hoàn Nhan Hồng Liệt chớp lên nổi bật, bèn suất lĩnh quân sĩ đuổi theo truy sát. Lúc này quân địch chỉ còn hơn một vạn người đoạn hậu, tuy đều tinh nhuệ, nhưng sau khi bại trận thì đã không còn ý chí chiến đấu phản kháng, cuối cùng tất cả đều bị Quách Tĩnh cường thế bắt sống.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.