Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Giao Bằng Hữu

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Vô Cực Tử đến được dưới chân Vô Lượng Sơn, thong thả rảo bước đi trên đường nhỏ, thuận miệng ngâm nga mấy câu trích đoạn ở trong "Nam Hoa Kinh" của Trang Tử, toàn thân tỏa ra một loại khí chất phiêu miểu xuất trần, giống như người chốn thần tiên, ngâm nga đọc:

- Nhược phù thừa thiên địa chi chánh, nhi ngự lục khí chi biện, dĩ du vô cùng giả, bỉ thả ô hồ đãi tai? Chí nhân vô kỷ, thần nhân vô công, thánh nhân vô danh...

Đột nhiên sau lưng Vô Cực Tử có một giọng nói nho nhã truyền đến:

- Vị công tử phía trước xin hãy chờ một chút!

Vô Cực Tử nghe thấy sau lưng có người gọi mình, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa có một chàng trai tuấn tú mặc áo bào xanh dáng vẻ thư sinh nho nhã tuấn lãng đang rảo bước đến, chắp tay nói:

- Vị huynh đài này, vừa rồi đột nhiên gọi huynh đài lại không khỏi có chút đường đột, chỉ là cảm giác thấy huynh đài ngâm thơ ý cảnh rất tốt, cho nên không nhịn được muốn đi đến quen biết một phen.

Từ cử chỉ lời nói có thể thấy được đối phương ẩn ẩn lộ ra khí chất quý tộc nho nhã, rõ ràng xuất thân bất phàm, Vô Cực Tử nghe thấy có người thưởng thức tài năng văn vở của mình thì khóe miệng cũng bất giác lộ ra ý cười, thong thả nói:

- Không dám, không dám! Tại hạ chỉ là nhất thời cao hứng, mượn lời cổ nhân đem ra thưởng ngoạn, không đảm đương nổi lời tán thưởng của công tử đâu.

Chàng trai áo xanh nhìn thấy đối phương không những khí chất nho nhã, phong thái đường hoàng, cử chỉ điệu bộ lại còn khiêm tốn ôn hòa như vậy, trong bụng rất lấy làm thích, không khỏi có ý kết giao bằng hữu, bèn hòa nhã nói:

- Tại hạ họ Đoàn, tên một chữ Dự, "Dự" trong "danh dự". Còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tính của huynh đài là gì?

Vô Cực Tử cũng không giấu diếm, trực tiếp báo ra danh tính, ung dung nói:

- Tại hạ Vô Cực Tử, gặp qua Đoàn công tử.

Hai người trò chuyện rất hợp, vừa mới gặp nhau mà như quen biết đã lâu, Đoàn Dự sau đó cũng giới thiệu bạn cùng đồng hành với mình đến đây, là một nam tử trung niên tên Mã Ngũ Đức. Mã Ngũ Đức là một nhà buôn trà lớn ở địa giới Vân Nam, vừa giàu có vừa hiếu khách, rất có phong thái của Mạnh Thường Quân, bao nhiêu nhân sĩ võ lâm thất thế đi đến nhờ vả đều được tiếp đãi chu đáo, vì vậy mà Mã Ngũ Đức quen biết rất nhiều, mặc dù võ công chỉ thuộc hạng tầm thường, thế nhưng ở trong võ lâm cũng có danh tiếng nhất định.

Ba người giới thiệu làm quen một phen, sau đó kết bạn đồng hành đi lên Vô Lượng Sơn, vừa tới bên ngoài Kiếm Hồ Cung thì đã thấy có một đoàn người đi đến đón tiếp. Dẫn đầu đoàn người là một lão nhân râu dài ngoài năm mươi tuổi và một vị đạo cô khoảng bốn mươi tuổi, không phải ai khác chính là chưởng môn Tả Tử Mục của Đông Tông với chưởng môn Tân Song Thanh của Tây Tông, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí Viên Mãn, trong võ lâm cũng xem như thuộc hàng nhất lưu cao thủ.

Tả Tử Mục vừa mới nhìn thấy Mã Ngũ Đức thì lập tức nhiệt tình tự mình đem y dẫn tiếp đi vào trong đại điện. Mã Ngũ Đức ở địa giới Vân Nam có danh vọng khá cao, cho dù Tả Tử Mục có thân phận là chưởng môn của Vô Lượng Kiếm Phái cũng phải cấp cho y vài phần mặt mũi, hơn nữa Mã Ngũ Đức còn là công chứng viên tới chứng kiến đại hội luận võ lần này, vậy nên Tả Tử Mục đối xử với y càng thêm khách khí. Tả Tử Mục và Tân Song Thanh đều cho rằng Vô Cực Tử và Đoàn Dự chính là đệ tử của Mã Ngũ Đức, cũng vì vậy mà không có đề ra nghi vấn thân phận của hai người, thậm chí ngay chính Mã Ngũ Đức võ công còn chưa vào đâu, huống hồ là đám đệ tử hậu bối, vậy nên đối phương hà tiện đến cả câu khách sáo "Ngưỡng mộ đã lâu" cũng không thèm nói, chỉ khinh khỉnh chắp tay trực tiếp đưa Vô Cực Tử và Đoàn Dự dẫn vào ghế ngồi.

Nhoáng một cái nửa canh giờ trôi qua, mọi người cũng gần như đã tới đông đủ, bốn phía xung quanh diễn võ trường đều ngồi đầy người. Tả Tử Mục và Tân Song Thanh thong thả bước lên phát biểu diễn thuyết nhiệt huyết, sau đó liền cao giọng tuyên bố chính thức khai mạc đại hội luận võ của Vô Lượng Kiếm Phái, mọi người ai nấy đều nhiệt tình vỗ tay vang dội, mà trọng đầu hí cũng chính thức bắt đầu.

Quy định giao đấu năm trận, bên nào hễ thắng ba trận là sẽ chiến thắng. Vô Lượng Kiếm Phái vốn có ba chi phái là Bắc Tông, Đông Tông và Tây Tông, thế nhưng lần tỷ võ bốn mươi năm trước, Bắc Tông thất bại thảm hại, tổn thương nguyên khí, chưởng môn bực tức bèn dẫn hết toàn bộ đệ tử đi qua địa giới Sơn Tây mưu sinh, từ đó không quay lại tỷ kiếm nữa. Hai mươi lăm năm qua, Đông Tông với Tây Tông thắng qua thua lại, Đông Tông thắng được bốn lần, Tây Tông thì thắng hai lần, mâu thuẫn xích mích càng lúc càng lớn, bởi vì nội bộ môn phái hao tổn lẫn nhau, khiến cho Vô Lượng Kiếm Phái tuy được thành lập đã lâu nhưng đến nay chỉ là một môn phái nhỏ trên giang hồ.

Bên trong đại điện, Tả Tử Mục và Tân Song Thanh chia ra ngồi trên ghế chủ tọa, hai người ngồi cách nhau hơn một trượng, sau lưng có tới hơn hai mươi tên đệ tử vừa nam vừa nữ. Đệ tử đại diện của hai chi phái lần lượt bước xuống diễn võ trường, sau khi hành lễ báo ra danh tính của mình, thì cũng lập tức rút bội kiếm ra bắt đầu tỷ võ tranh tài. Cảnh giới của hai người cũng thuộc vào dạng kẻ tám lạng người nửa cân, muốn thu hoạch được thắng lợi thì phải nhìn xem kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ cùng với khả năng lâm trận phát huy, thế nhưng hai người vận dụng kiếm pháp dù sao cũng là đồng nguyên mà ra, cho nên tỷ đấu hết sức kịch liệt, hai bên giao đấu đã được mười chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Chiêu thức xuất ra vừa mau lẹ vừa tàn độc, hai thanh trường kiếm thỉnh thoảng lại va chạm với nhau tạo ra âm thanh inh tai nhức óc vang vọng khắp đại sảnh. Các võ giả có tu vi yếu kém đều chăm chú quan chiến say sưa ngon lành, một vài võ giả tu vi khá hơn một chút cũng có thể từ trong chiến đấu chịu đến một chút dẫn dắt, dù sao kiếm pháp của Vô Lượng Kiếm Phái cũng xem như là loại thượng đẳng hiếm thấy, chỉ cần chú tâm quan sát tỉ mỉ một phen đối với bọn họ cũng có chỗ tốt không nhỏ. Kiếm pháp của Vô Lượng Kiếm Phái tuy cũng thuộc vào hàng thượng đẳng trong chốn võ lâm giang hồ, nhưng so sánh với những môn võ công thượng thừa thâm ảo của Tiêu Dao Phái thì vẫn còn kém xa lắm, Vô Cực Tử chỉ cần dụng tâm quan sát một chút liền có thể nhanh chóng nhìn thấu bản chất võ công tuyệt học, đối với cảm ngộ Kiếm Đạo đã có một chút tâm đắc nhất định.

Trận chiến đấu này dù sao cũng chỉ là luận võ điểm đến là dừng, quyết không thể hạ sát thủ, mà nói cho cùng thì song phương chung quy vẫn là quan hệ đồng môn đồng khí liên chi, chỉ có phe phái lập trường khác biệt mà thôi, cho nên mỗi một lần luận võ song phương đều sẽ có khắc chế, đây cũng là nguyên nhân vì sao đã nhiều năm như vậy mà Đông Tông và Tây Tông vẫn không chân chính đối mặt chém giết sinh tử. Quả nhiên kết quả cuối cùng không ngoài dự kiến của mọi người, chỉ cần giao đấu thêm mấy chục chiêu thì võ giả bên phía Đông Tông đã vung mạnh trường kiếm đánh bay vũ khí của địch thủ, tiếp lấy đem kiếm chỉ vào trước ngực đối phương, xem như giành được thắng lợi. Nhìn thấy trận tỷ thí đã kết thúc, kết quả lại nghiêng về phía đối phương, Tân Song Thanh sắc mặt hầm hầm tỏ vẻ không vui, lập tức trở nên cực kỳ băng lãnh, bất quá dù sao cũng là chưởng môn một phái, phong phạm chưởng môn đương nhiên vẫn có, cũng không nói gì giải tỏa bực bội trong lòng, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tả Tử Mục lúc này đang vô cùng đắc ý vì đã chiếm được ưu thế,

Rất nhanh ba trận giao đấu đã kết thúc, Đông Tông thắng được hai trận, Tây Tông thì chỉ thắng được một trận, có thể nói rằng một trận tới đây đối với Tây Tông vô cùng trọng yếu, nếu như bọn họ thắng trận thứ tư thì song phương sẽ liền ngang tay, cuối cùng trận thứ năm sẽ là quyết thắng chung cuộc, thế nhưng một khi Tây Tông không may thua trận thứ tư, như vậy bọn họ sẽ không còn cơ hội nào để trở mình được nữa, tình thế hết sức căng thẳng, chỉ thấy Tả Tử Mục vẻ mặt hớn hở, mỉm cười nói:

- Đông Tông thắng hai trận rồi, trận này Tân sư muội phải hết sức thận trọng đấy nhé!

Tân Song Thanh biết rằng đối phương đang ra chiêu khích tướng để mình trong lúc nóng giận đưa ra quyết định sai lầm, vậy nên cố gắng giữ lấy bình tĩnh, nén giận hỏi:

- Tả sư huynh cũng thật khéo dạy đệ tử, thế nhưng năm năm vừa qua chẳng hay sư huynh đã nghiên cứu Vô Lượng Ngọc Bích được chút gì chưa?

Tả Tử Mục trừng mắt nhìn Tân Song Thanh, nghiêm mặt hỏi:

- Sư muội đã quên quy củ bản phái rồi sao?

Tân Song Thanh khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa, nhanh chóng phái ra đệ tử đắc ý nhất của mình lên diễn võ trường, đối phương ngộ tính hết sức lợi hại, lại thêm cố gắng tu luyện miệt mài chăm chỉ, vậy nên chỉ mới ở tuổi thanh niên mà một thân võ công đã không kém gì các vị sư huynh sư tỷ ở tuổi trung niên. Bên kia Tả Tử Mục sau khi cân nhắc một phen cũng đã phái ra đệ tử của mình là một hán tử trung niên kinh nghiệm lão luyện, hiển nhiên Đông Tông cũng muốn dứt điểm ngay ở trận này, sợ rằng để lâu sinh biến. Vô Cực Tử đối với chiến trận thế này không mấy hứng thú, tuy rằng thoạt nhìn giao đấu có chút tinh vi ảo diệu, nhưng đối với một võ giả Trúc Cơ Cảnh như hắn cũng chẳng khác gì trẻ con đánh nhau.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.