Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏa Thiêu Sơn Cốc

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Từ Ân biết được Vô Cực Tử quen biết với Cừu Thiên Xích, liền quan tâm hỏi:

- Muội muội của bần tăng vẫn khỏe mạnh chứ?

Cừu Thiên Xích bị Công Tôn Chỉ cắt đứt gân mạch tứ chi, thành kẻ tàn phế, thực không thể nói là vẫn khỏe được, Vô Cực Tử không biết nên trả lời thế nào, Từ Ân thấy hắn lưỡng lự thì bất đắc dĩ nói:

- Muội muội của bần tăng tính nết nóng nảy, nếu có bị báo ứng, cũng không phải chuyện lạ.

Vô Cực Tử lắc đầu nói:

- Lệnh muội chỉ có chân tay là bị tàn phế, chứ thân thể thì vẫn khỏe mạnh.

Từ Ân nhớ đến muội muội, bất giác thở dài nói:

- Bao năm đã qua, mọi người đều già cả rồi...

Từ Ân ngẩn ngơ xuất thần, hồi tưởng những chuyện đã qua. Nhất Đăng Đại Sư biết rằng đối phương trần duyên chưa dứt, nghiệt căn trong tâm vẫn chưa trừ được, sau này gặp phải ngoại cảm mạnh mẽ, nhất định dễ dàng phát tác, mình còn sống ngày nào thì sẽ cố gắng cảm hóa y ngày ấy, tất cả đều nhờ duyên pháp mà thôi.

Mọi người trò chuyện một hồi, đám người Võ Tam Thông cũng chậm rãi bước đến hành lễ chào hỏi hai sư đồ Nhất Đăng Đại Sư. Võ Tam Thông biết được sư thúc và sư đệ bị bắt giữ tại Tuyệt Tình Cốc, cũng hăng hái đòi đi theo, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn cùng với mấy người Gia Luật Tề cũng nhiệt tình hưởng ứng, mọi người cùng đồng hành, rất nhanh liền đến được Tuyệt Tình Cốc.

Vừa đến cốc khẩu, mọi người bỗng nghe trong cốc loáng thoáng vọng ra tiếng binh khí giao tranh cùng với tiếng hò hét huyên náo, lại thấy khói lửa bốc lên nghi ngút. Vô Cực Tử cả kinh nhanh chóng phi thân chạy đến, chỉ thấy Thủy Tiên Sơn Trang đã bắt đầu bén lửa, đứng cách trang viện nửa dặm đã thấy khí nóng phả vào mặt, nghe tiếng huyên náo, tiếng mái nhà đổ sụp không ngớt, xung quanh còn có không ít đệ tử của Tuyệt Tình Cốc đang tàn sát lẫn nhau.

Vô Cực Tử vội vàng chụp lấy một tên đệ tử áo xanh, trực tiếp thi triển Di Hồn Đại Pháp khống chế đối phương hỏi rõ mọi chuyện. Thì ra cách đây ít lâu, Công Tôn Chỉ dẫn theo cường viện xâm nhập vào Tuyệt Tình Cốc, dựa theo miêu tả thì chính là sư đồ Lý Mạc Sầu. Đám đệ tử bao năm qua vốn coi Công Tôn Chỉ như thần linh, từ hôm y bị Cừu Thiên Xích bắn mù một mắt phải đào tẩu, bọn họ đành phải tuân lệnh Cừu Thiên Xích, bây giờ Công Tôn Chỉ quay lại, mọi người lập tức phản bội Cừu Thiên Xích, nghe theo hiệu lệnh của Công Tôn Chỉ, sử dụng trận lưới đánh cá vây quanh hai mẹ con Cừu Thiên Xích và Công Tôn Lục Ngạc. Môn công phu phun hạt táo của Cừu Thiên Xích nếu đánh bất ngờ thì uy lực cực kỳ lợi hại, nhưng Công Tôn Chỉ biết được nên sớm đề phòng, công phu không còn linh nghiệm nữa.

Công Tôn Chỉ tập kích bất ngờ, có thêm cường viện, đệ tử làm phản, lại hiểu rõ công phu của Cừu Thiên Xích, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ cả, cũng may là Cừu Thiên Xích vẫn còn một số đệ tử thân tín trung thành, liều chết bảo hộ cho hai mẹ con đào tẩu thoát đi. Công Tôn Chỉ và Lý Mạc Sầu cũng nhanh chóng đuổi theo, không biết kết quả thế nào, tình thế cực kỳ nguy cấp, Thủy Tiên Sơn Trang trong lúc hỗn loạn cũng bị phóng hỏa thiêu đốt, cơ nghiệp mấy trăm năm của Công Tôn Gia cứ như vậy tan thành mây khói.

Biết được thông tin tình báo, mọi người nhanh chóng chia làm hai đường cứu viện, bốn người Vô Cực Tử, Tiểu Long Nữ, Trình Anh và Từ Ân lập tức đuổi theo tìm kiếm tung tích của hai mẹ con Cừu Thiên Xích và Công Tôn Lục Ngạc. Còn lại mấy người Nhất Đăng Đại Sư thì cũng nhanh chóng chạy vào trang viện đang bốc cháy kia để cứu Thiên Trúc Tăng và Chu Tử Liễu, cứu người như cứu hoả, tình cảnh hết sức nguy nan, mọi người không dám chậm trễ.

Tuyệt Tình Cốc chiếm diện tích rộng hơn ba vạn mẫu, nằm lọt giữa bốn bề rừng núi, đường đi ngoằn ngoèo, gò đống nhấp nhô. Mấy người Vô Cực Tử nhanh chóng thi triển khinh công, chạy đến Tuyệt Tình Phong, một nơi hiểm địa bậc nhất trong Tuyệt Tình Cốc. Lưng chừng Tuyệt Tình Phong có một sườn núi, có người khắc ở đó ba chữ "Đoạn Trường Nhai", từ nơi này lên trên mấy chục trượng nhẵn bóng không một ngọn cỏ, quanh năm mây mù bao phủ, gió thổi lồng lộng, ngay cả chim chóc cũng không dám đậu lại trên đỉnh núi, dưới sườn núi lại là vực sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy. Trước sau Đoạn Trường Nhai phong cảnh thanh u, chỉ vì địa thế hiểm trở, sơn thạch trơn trượt, rất dễ rơi xuống vực sâu, cho nên đệ tử trong cốc không dám bén mảng đến đây, hai mẹ con Cừu Thiên Xích và Công Tôn Lục Ngạc trong lúc nguy cấp đã chạy trốn đến đây lánh nạn, không ngờ rằng Công Tôn Chỉ lại đoán biết được, cùng với Lý Mạc Sầu đuổi theo truy sát không tha.

Vô Cực Tử nhanh chóng đuổi đến nơi, nhìn thấy Công Tôn Chỉ và Lý Mạc Sầu đang đứng trò chuyện bên sườn núi, bèn nấp sau một tảng đá mà nghe trộm, chỉ thấy Công Tôn Chỉ nhẹ nhàng nói:

- Lý đạo hữu, ta là cốc chủ của Tuyệt Tình Cốc, phương pháp phối chế giải dược của hoa tình, thiên hạ ngoại trừ ta ra, không có người thứ hai biết được. Chỉ có điều thời gian phối chế giải dược rất lâu, nước xa không cứu được lửa gần, hiện tại thế gian chỉ còn hai viên Tuyệt Tình Đan có thể giải được chất độc trên người đạo hữu, một viên nằm trong tay mụ ác phụ, một viên do ta bảo quản.

Lý Mạc Sầu khẽ hừ một tiếng, lại nghe Công Tôn Chỉ tiếp tục nói:

- Bây giờ mụ ác phụ và con gái ta đã ngã xuống vực sâu không thấy đáy, thế gian chỉ còn duy nhất một viên Tuyệt Tình Đan ở trong tay ta, chỉ cần đạo hữu đáp ứng gả cho ta, ta nhất định sẽ lấy Tuyệt Tình Đan ra hóa giải chất độc hoa tình trên người đạo hữu.

Thì ra Công Tôn Chỉ lần trước tình cờ gặp được sư đồ Lý Mạc Sầu, trong đầu nảy ra kế sách, y lừa Lý Mạc Sầu trúng phải độc hoa tình không hề hay biết, sau đó bảo rằng thế gian chỉ có một mình y mới có giải dược, Lý Mạc Sầu khôn ngoan một đời, dại dột phút mốt, đành phải ưng thuận phối hợp với Công Tôn Chỉ tấn công vào Tuyệt Tình Cốc, giúp y đoạt lại gia sản của tổ tông, đồng thời giết chết Cừu Thiên Xích. Nào ngờ hai mẹ con Cừu Thiên Xích đã tranh thủ trong lúc hỗn loạn mà trốn đi mất, Công Tôn Lục Ngạc cõng theo mẫu thân trốn lên Tuyệt Tình Phong, đường đi hết sức hiểm trở, Công Tôn Chỉ và Lý Mạc Sầu đuổi theo suýt soát, Công Tôn Lục Ngạc không may trúng phải Băng Phách Ngân Châm của Lý Mạc Sầu, hai mẹ con trực tiếp ngã xuống vực sâu vạn trượng. Lý Mạc Sầu trợ giúp Công Tôn Chỉ đạt được ý nguyện, vốn đã đại công cáo thành, nào ngờ Công Tôn Chỉ lại giở trò lật lọng, muốn Lý Mạc Sầu ưng thuận gả cho mình thì mới chịu giao ra thuốc giải.

Vô Cực Tử nghe thấy Công Tôn Lục Ngạc không may thảm tử thì cực kỳ đau lòng, cảm thấy bầu trời như sắp sụp đổ đến nơi, nhớ đến nụ cười của giai nhân, không nhịn được liền trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, Tiểu Long Nữ và Trình Anh cả kinh vội vàng chạy đến đón đỡ. Công Tôn Chỉ và Lý Mạc Sầu nghe thấy động tĩnh phía sau tảng đá thì hết sức ngạc nhiên, hai người đưa vũ khí về phía trước, âm thầm đề phòng.

Chỉ thấy Từ Ân bất ngờ lao ra, sắc mặt dữ tợn như một con thú hung ác, gằn giọng quát:

- Tên ác tặc Công Tôn Chỉ, mau đền mạng cho muội muội của ta!

Tiếng hét của Từ Ân bao hàm nội công cao thâm, ầm ầm vang vọng ra khắp sơn cốc, Công Tôn Chỉ thấy vậy cả kinh vội vàng tránh sang một bên, bối rối nói:

- Ngươi... ngươi là Cừu Thiên Nhận! Không phải ta giết mụ ác phụ... Xích tỷ... Chính là đạo cô kia đã giết hại muội muội của ngươi, ngươi hãy tìm ả tính sổ!

Từ Ân nghe tin muội muội tử nạn, trong lòng bi phẫn tột độ, càng lúc càng điên tiết hơn, chợt động sát niệm lạnh lẽo. Từ Ân ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Công Tôn Chỉ, bao nhiêu công sức bỏ ra tu hành mười mấy năm trời chợt thành công cốc, khinh công Thủy Thượng Phiêu áp sát, công phu Thiết Chưởng Thần Công vung ra, trực tiếp đánh nát binh khí của Công Tôn Chỉ, lại thêm một chưởng đánh thẳng vào người Công Tôn Chỉ, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát, một chiêu chết tươi, kình lực khủng bố đánh văng Công Tôn Chỉ ra rất xa, thân xác trực tiếp rơi thẳng xuống đáy vực sâu vạn trượng, chết mất cả xác, không có chỗ chôn.

Từ Ân từ khi xuất gia đến giờ đã hơn mười năm, tuy có phạm giới luật, nhưng giết người thì đây là lần đầu, nhất thời tâm trí rối bời hoang mang, chỉ thấy công phu tu vi mười năm hóa thành mây khói, lập tức ngồi xuống tĩnh tâm đả tọa. Chỉ thấy Từ Ân sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tâm thần hoàn toàn rối loạn, thiện niệm và ác niệm trong lòng không ngừng giao chiến, chỉ một ý niệm lạc lối thôi thì nhất định sẽ đi vào con đường tà đạo.

Vô Cực Tử cũng không để ý đến Từ Ân, nhanh chóng thi triển công phu chế trụ Lý Mạc Sầu, kề kiếm lên cổ, lạnh lùng quát:

- Lục Ngạc đâu rồi? Nói mau!

Lý Mạc Sầu nhìn thấy Công Tôn Chỉ ngã xuống đáy vực chết mất xác, biết rằng không còn hy vọng sống sót, cũng không sợ gì nữa, bật cười khanh khách, ngữ khí có chút điên cuồng nói:

- Thì ra tiểu nha đầu đó cũng là tình nhân của ngươi, nó đã rơi xuống đáy vực chết mất xác rồi. Ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ nổi, võ công lợi hại thì có ích gì? Ha ha!

Vô Cực Tử lòng động sát niệm, đang định vung kiếm kết liễu tính mạng của Lý Mạc Sầu, chợt thấy Tiểu Long Nữ giữ chặt tay hắn, run giọng nói:

- Phu quân, sư tỷ đã trúng kịch độc hoa tình, không còn sống được lâu nữa... Lục Ngạc muội tử trên trời có linh, cũng không muốn nhìn thấy phu quân vì mình mà báo thù hiếu sát như vậy đâu.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, hút sạch nội lực trên người Lý Mạc Sầu truyền sang cho Tiểu Long Nữ, tu vi trực tiếp đề thăng một bậc. Vô Cực Tử không nói lời nào, trầm ngâm nhìn xuống vực sâu không đáy, nhớ đến thiếu nữ ngày nào vẫn còn tươi cười với mình, bây giờ đã âm dương cách biệt, một giọt lệ nóng chậm rãi lăn dài trên má.

Tiểu Long Nữ thấy phu quân đau khổ, trong lòng hết sức phiền não, rất muốn lại gần an ủi, chỉ là nàng mới mở miệng cầu tình giúp cho sư tỷ, bây giờ lại cất lời an ủi thì có phần không ổn, bất giác đưa mắt nhìn sang Trình Anh, thấy nàng cũng giống như mình, hết sức lo lắng cho phu quân, nhưng vẫn chần chừ chưa dám bước đến, bèn thúc giục nói:

- Trình Anh muội tử, phu quân rất nghe lời muội, muội hãy đến an ủi chàng.

Trình Anh thoáng đỏ mặt, gật đầu nói:

- Để muội xem sao.

Trình Anh chậm rãi bước đến an ủi mấy câu, Vô Cực Tử liếc nàng một cái, cũng không nói gì, lại nhìn xuống đáy vực, lòng đau như cắt, ánh mắt ngẩn ngơ thẫn thờ. Trình Anh thấy Vô Cực Tử sầu não như vậy, trong lòng hết sức phiền muộn, không biết lấy được dũng khí từ đâu, mạnh dạn đưa tay ôm lấy Vô Cực Tử. Vô Cực Tử trong lòng đau buồn, chợt thấy Trình Anh ôn nhu dịu dàng, bất giác khóc nấc lên, ôm lấy nàng mà khóc nức nở, trải qua biết bao biến cố, đây là lần đầu tiên hắn khóc thảm thiết như vậy. Trình Anh ban đầu còn hơi ngại ngùng đỏ mặt, nhưng thấy Vô Cực Tử khóc lóc nức nở như vậy, quả là ngạc nhiên, không ngờ rằng hắn lại có một mặt yếu mềm như vậy, bất giác mẫu tính nổi lên, nhẹ nhàng đưa tay vỗ về an ủi, hai người cứ như vậy ngồi bên vách núi trút hết cõi lòng.

Vô Cực Tử chợt tỉnh táo lại, nghĩ ra gì đó, buột miệng nói:

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Mọi người ở đây chờ ta, ta xuống bên dưới xem xét thế nào.

Vô Cực Tử nói xong liền từ trong Vô Cực Châu lấy ra một sợi dây thừng chắc chắn, buộc chặt một đầu vào mỏm đá chắc chắn, sau đó cẩn thận nắm lấy sợi dây, nhẹ nhàng trấn an Tiểu Long Nữ và Trình Anh mấy câu, sau đó thận trọng bám lấy vách núi từ từ leo xuống. Tiểu Long Nữ và Trình Anh biết rằng Vô Cực Tử tâm ý đã quyết, nói nhiều cũng không ích gì, mang theo ánh mắt quan tâm nhìn thân ảnh ấy từ từ biến mất trong lớp sương mù dày đặc, trong lòng bồn chồn lo lắng.

Đúng lúc này, Từ Ân đột nhiên rống lên một tiếng, ánh mắt cực kỳ hung dữ, không nói nhiều lời trực tiếp vung tay đánh ra Thiết Chưởng Thần Công cương mãnh vô song. Tiểu Long Nữ và Trình Anh cả kinh vội vàng ra chiêu chống đỡ, nếu như Từ Ân không may làm đứt sợi dây thừng, sợ rằng Vô Cực Tử sẽ chết mất xác dưới vực sâu vạn trượng.

Chỉ thấy Tiểu Long Nữ dùng song kiếm đánh ra Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, Trình Anh dùng ngọc tiêu thi triển Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, kiếm pháp tinh diệu huyền ảo, hai người bởi vì bảo vệ tình lang nên đã xuất ra toàn lực. Nào ngờ Từ Ân phát điên lại không màng đến sinh tử, chưởng lực uy mãnh trực tiếp đánh gãy song kiếm và ngọc tiêu, Tiểu Long Nữ và Trình Anh đều bị nội thương không nhẹ.

Trong thời khắc nguy cấp, chợt nghe có tiếng cười hô hố, một người vai vác một chiếc hòm gỗ lớn chạy lên sườn núi, chính là Chu Bá Thông, Tiểu Long Nữ vội vàng nói:

- Chu lão gia tử, Từ Ân đại sư phát điên đánh người, mau mau chế trụ!

Chu Bá Thông thoáng sửng sốt, bật cười ha ha nói:

- Đây chính là Cừu Thiên Nhận mà. Lâu rồi không gặp, tại sao hắn lại giở trò cạo đầu đi tu, trở thành hòa thượng thế kia? Lại còn nổi điên nữa chứ? Hay lắm! Mọi người hãy xem bản lĩnh của Lão Ngoan Đồng ta đây!

Chu Bá Thông mở nắp cái hòm gỗ, hai tay phẩy phẩy, một bầy ong ngọc bay ra, xông thẳng tới chỗ Từ Ân. Lần trước kết giao với Tiểu Long Nữ, Chu Bá Thông trong lúc rảnh rỗi cũng được nàng truyền dạy cho phương pháp điều khiển đàn ong. Sau này khi đại quân Mông Cổ thiêu đốt Chung Nam Sơn, toàn bộ Toàn Chân Giáo rút lui, mang theo vô số kinh sách đạo tàng, nào ngờ Chu Bá Thông lại chọn một chiếc hòm đem lũ ngọc phong đã được Tiểu Long Nữ thuần dưỡng vào đó nuôi dưỡng, chơi đùa nhiều ngày không biết mệt mỏi, cũng đã phần nào nắm được cách điều khiển đàn ong, lúc này nghe Tiểu Long Nữ kêu gọi, đúng là có dịp đại hiển thần uy.

Tiểu Long Nữ lúc này cũng đã hiểu ra, thảo nào nàng lại mơ hồ cảm thấy trong chiếc hòm kia có vật quen thuộc, thì ra chính là bầy ngọc phong lúc trước nàng nuôi dưỡng ở cổ mộ. Khi Chung Nam Sơn bị quân Mông Cổ thiêu rụi, nếu không phải là Chu Bá Thông đem bầy ong đi thì bọn chúng sớm đã chết hết trong đám cháy rừng, âu cũng là duyên phận, hy vọng Chu Bá Thông có thể chiếu cố đàn ong thật tốt.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.