Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên Phận Thần Kỳ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người đa phần đều chỉ bị vết thương ngoài da, không đáng lo ngại, chỉ có Võ Tam Thông bị trúng phải Băng Phách Ngân Châm kịch độc thì hơi nguy hiểm. Băng Phách Ngân Châm vốn là ám khí độc môn của Cổ Mộ Phái, Tiểu Long Nữ đương nhiên là có giải dược, nàng nghe lời Vô Cực Tử, thong thả lấy ra giải dược đưa cho Võ Tam Thông, y chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian liền có thể hồi phục.

Võ Tam Thông chậm rãi đứng dậy, nhưng vì bị thương ở chân, nên hơi loạng choạng. Võ Đôn Nhu và Gia Luật Yến cùng giơ tay đỡ, hai người chạm tay vào nhau, bất giác nhìn nhau mỉm cười, Vô Cực Tử thấy rõ trong mắt, xem ra hai bên đã ngấm ngầm có tình ý với nhau, thoạt nhìn cũng rất đẹp đôi.

Vô Cực Tử lại nhìn thấy Võ Tu Văn hết sức ân cần săn sóc Lục Vô Song, đôi bên liếc mắt đưa tình với nhau, không khỏi cười thầm, trong lòng thầm nghĩ: "Mấy hôm trước hai huynh đệ còn xích mích lẫn nhau, đòi sống đòi chết cưới cho bằng được Quách Phù, hôm nay gặp được cô nương xinh xắn khác, đã quên hết mọi chuyện cũ rồi."

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn sống cùng Quách Phù từ bé đến lớn, chưa từng tiếp xúc với bất kỳ thiếu nữ nào khác, lại thêm lâu ngày tự nhiên sinh tình, nếu bảo hai người không có tình ý gì với Quách Phù thì chẳng hợp tình lý chút nào. Chỉ là hai huynh đệ sau này biết rằng Quách Phù đối với bọn họ hoàn toàn không có tình ý, nản lòng thoái chí, ra ngoài khuây khỏa, ai dè lại gặp được Gia Luật Yến và Lục Vô Song, mà hai thiếu nữ tựa hồ cũng có duyên phận với hai huynh đệ. Quả nhiên nhìn người tình cứ ngỡ Tây Thi, hai huynh đệ cảm thấy ý trung nhân của mình chẳng những không có điểm nào thua Quách Phù, mà thậm chí còn hơn hẳn, Võ Đôn Nhu thì thấy Gia Luật Yến hào sảng hòa khí, không nũng nịu hẹp hòi như Quách Phù, Võ Tu Văn lại thấy Lục Vô Song thấu tình đạt lý, tuy đôi lúc hơi nóng nảy, nhưng đâu có ngang ngược vô lý như Quách Phù? Lần này thì vợ chồng Quách Tĩnh khỏi cần khổ tâm suy nghĩ xem nên chọn người nào làm tiểu tế, bất kể ca ca hay là đệ đệ đều bị con gái nhà người ta hút mất hồn phách cả rồi.

Hoàn Nhan Bình bất giác nhớ lại lúc mình bị Công Tôn Chỉ bắt, Gia Luật Tề bất kể tính mạng liều chết cứu nàng, tình ý đã quá rõ ràng, mấy lần cứ liếc trộm Gia Luật Tề, nhưng nhớ lại ân oán của hai dòng họ, không khỏi thở dài một hơi, trong lòng ảo não, chợt nghe Vô Cực Tử thở dài nói:

- Con của kẻ thù, quan trọng thế sao? Yêu nhau lại không đến được với nhau, còn gì khổ hơn kia chứ?

Hoàn Nhan Bình nghe thấy đối phương nói trúng tâm sự của mình, vừa xấu hổ vừa nghẹn ngào, bất giác trái tim thắt lại, lệ tuôn như mưa. Mọi người không hiểu vì sao Vô Cực Tử mới nói mấy câu mà Hoàn Nhan Bình đã khóc lóc đau lòng như vậy, chỉ có huynh muội Gia Luật Tề hiểu được, Gia Luật Yến khẽ thở dài một hơi, luôn miệng thúc giục huynh trưởng, Gia Luật Tề cũng không biết nên làm sao mới phải, cũng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Hoàn Nhan Bình.

Vô Cực Tử mỉm cười nhìn Gia Luật Tề và Hoàn Nhan Bình, lúc trước hắn cũng đã hỏi Chu Bá Thông, quả nhiên võ công của Gia Luật Tề chính là do Chu Bá Thông truyền thụ. Thì ra hai mươi năm trước khi Gia Luật Tề vẫn còn nhỏ, y gặp được Chu Bá Thông, chơi đùa hợp nhau, Chu Bá Thông bèn nhận y làm đệ tử. Võ công Chu Bá Thông truyền thụ cho Gia Luật Tề tuy không nhiều, nhưng y thông minh chịu khó, cuối cùng trở thành nhân vật kiệt xuất trong đám tiểu bối, nhưng Chu Bá Thông thấy Gia Luật Tề phong thái nghiêm trang đĩnh đạc, lại không đùa nghịch ham chơi như mình, nên không cho y tự xưng là đệ tử đích truyền của mình, từ trước đến nay vẫn luôn giấu diếm bí mật như vậy, không ngờ rằng lại bị Vô Cực Tử bắt gặp được.

Trình Anh cũng bất giác đưa mắt nhìn trộm Vô Cực Tử mấy lần, ánh mắt tình ý triền miên, chỉ là mọi người không mấy để tâm, chỉ có Tiểu Long Nữ và Lục Vô Song tinh ý nhận ra. Vô Cực Tử trực cảm nhanh nhạy, cũng biết được Trình Anh âm thầm nhìn lén, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, hai người chỉ mới gặp nhau mấy lần, nói chuyện không được mấy câu, làm sao nàng lại có tình ý với mình kia chứ? Thực ra tướng mạo anh tuấn của Vô Cực Tử rất hấp dẫn đối với phái nữ, nhưng trên người hắn vẫn luôn ẩn hiện khí tức lạnh lùng cô độc, mọi người nếu không tiếp xúc lâu dài thì cũng chỉ âm thầm ngưỡng mộ, chứ cũng không thực sự có tình ý gì mấy, nhưng ánh mắt của Trình Anh rõ ràng mang theo tình ý triền miên tha thiết.

Vô Cực Tử đâu có biết được rằng, Trình Anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đi theo hầu hạ sư phụ, Hoàng Dược Sư thường xuyên nhắc đến hắn trong lúc vô tình, mặc dù Hoàng Dược Sư khó chịu Vô Cực Tử cướp mất ái nữ của mình, nhưng trong thâm tâm thì lại rất yêu thích tiểu tế tư chất hơn người, hành sự lại hợp ý mình, nếu không phải là quá yêu thương Hoàng Dung thì Hoàng Dược Sư và Vô Cực Tử nhất định sẽ trở thành tri âm tri kỷ. Trình Anh đối với Vô Cực Tử vốn rất tò mò, không biết người mà ngay cả sư phụ cũng phải cam bái hạ phong rốt cuộc là người thế nào, sau này tình cờ gặp được Vô Cực Tử, thấy hắn trượng nghĩa xuất thủ tương trợ, cứu mạng biểu muội, trong lòng ngấm ngầm nảy sinh tình ý, sau này Vô Cực Tử lại nhiều lần xuất hiện giúp đỡ Trình Anh trong lúc nguy nan, một mảnh tình si sớm đã dành trọn cho đối phương.

Trình Anh nhìn thấy Tiểu Long Nữ mọi mặt đều hơn hẳn mình, tự thẹn mình thua kém xa, không khỏi cảm thấy tự ti, bất giác thở dài một hơi sầu khổ, chợt nghe Tiểu Long Nữ thong thả nói:

- Cô nương cũng thích phu quân của ta sao?

Tiểu Long Nữ nghĩ sao nói vậy, khiến cho mọi người sửng sốt không thôi, Trình Anh bị đối phương nói trúng tâm sự, khuôn mặt sau lớp mặt nạ bất giác đỏ bừng như quả cà chua chín, lắp bắp nói:

- Tiêu đại tẩu hiểu lầm rồi, ta... ta không phải...

Lục Vô Song bây giờ đã có ý trung nhân, không muốn biểu tỷ phải cô đơn sầu khổ suốt đời, không nhịn được liền lớn tiếng nói:

- Đúng vậy! Biểu tỷ ngày nhớ đêm mong, không lúc nào là không nghĩ đến Tiêu đại ca.

Trình Anh mặt đỏ bừng bừng, luống cuống nói:

- Biểu muội... không được ăn nói lung tung!

Lục Vô Song càng kích động hơn, nhanh miệng nói:

- Muội đâu có ăn nói lung tung! Ngay cả trong mơ, biểu tỷ cũng luôn miệng lẩm bẩm "Tiêu đại ca, Tiêu đại ca...", bây giờ người ta đã đến trước mặt, thế mà biểu tỷ cứ im thin thít, thật không thể nào hiểu nổi! Cái gì mà chúng ta không phải người cùng thế giới, rõ ràng là tỷ quá nhát gan thì có.

Trình Anh bị biểu muội bóc trần tâm sự, thẹn đến phát khóc, sụt sùi nói:

- Biểu muội toàn ăn nói vớ vẩn thôi!

Trình Anh nói xong liền ôm mặt chạy đi, mọi người cũng bị một màn trước mắt làm cho ngây ngốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao mới phải. Vô Cực Tử và Tiểu Long Nữ bất giác đưa mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.

Trình Anh cắm mặt mà chạy, trong lòng thẹn thùng không thôi, đến lúc chạy khuất tầm mắt mọi người, bát giác trong lòng tủi thân, nước mắt lã chã rơi xuống, khóc được một lúc, tuyết trắng cũng bắt đầu rơi, chợt nghe sau lưng có tiếng nữ nhân dịu dàng truyền đến:

- Tại sao cô nương lại khóc?

Trình Anh thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Long Nữ đang cười với mình, nàng tâm tình kích động nên cũng không để ý thấy có người đi đến, bất giác trong lòng lại so sánh bản thân với đối phương, càng nghĩ càng thấy thua kém quá nhiều, cười gượng nói:

- Có một hạt bụi bay vào mắt muội, bây giờ đã không sao rồi... Tiêu đại tẩu xinh đẹp dịu dàng, cùng với Tiêu đại ca quả là một cặp trời sinh, muội rất hâm mộ hai người.

Tiểu Long Nữ thấy Trình Anh dịu dàng nhã nhặn, rất hợp với mình, liền kéo tay nàng ngồi xuống trò chuyện, thế nhưng hai nàng tính nết đều trầm tĩnh ít lời, chỉ nói vài câu đã ngừng. Một lúc sau thì Vô Cực Tử cũng chậm rãi đi đến, Trình Anh thấy vậy cũng ngại ngùng không thôi, âm thầm ra hiệu cho Tiểu Long Nữ không được tiết lộ chuyện ban nãy nàng khóc lén một hồi, Tiểu Long Nữ liền cười cười không nói gì đến chuyện vừa nãy.

Mọi người trò chuyện một hồi, Tiểu Long Nữ chợt hiếu kỳ hỏi:

- Trình Anh muội tử, sao ngươi lại đeo mặt nạ như vậy?

Trình Anh khẽ mỉm cười, khiêm tốn đáp:

- Tướng mạo của muội xấu xí lắm, vậy nên mới phải đeo mặt nạ. Nếu muội xinh xắn như Tiêu đại tẩu, thì cần gì phải đeo mặt nạ kia chứ?

Vô Cực Tử không khỏi ngạc nhiên, cười ha ha nói:

- Trình cô nương khiêm tốn quá rồi. Cô nương nhân phẩm tuấn nhã như vậy, ta đoán dung mạo tất nhiên nguyệt thẹn hoa nhường.

Trình Anh thẹn thùng cúi đầu, ngại ngùng không thôi. Tuyết rơi càng lúc càng dày, gió thổi càng lúc càng mạnh, mọi người đang định rời đi, chợt thấy một người chạy đến rất nhanh, thân pháp khinh linh nhẹ nhàng không để lại dấu chân trên tuyết, trên vai lại còn vác một cái hòm lớn, không phải ai khác mà chính là Chu Bá Thông.

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, vẫy tay nói:

- Chu đại ca, ngươi đi đâu vậy? Cái hòm trên vai đựng thứ gì thế?

Chu Bá Thông thong thả dừng lại, cái hòm trên vai cũng không đặt xuống, hừ lạnh nói:

- Bọn người Mông Cổ khốn kiếp lại dám phóng hỏa thiêu rụi Trùng Dương Cung, cũng may đám đồ tử đồ tôn của Lão Ngoan Đồng ta đã chuẩn bị trước, dọn hết kinh thư đồ đạc rời đi chỗ khác. Trong cái hòm này đựng chính là tâm can bảo bối của ta, ta sẽ không nói cho các ngươi biết đâu.

Hôm trước Toàn Chân Giáo cự tuyệt sắc phong của đại hãn Mông Cổ, sau đó lại sát thương nhiều võ sĩ Mông Cổ, mấy vị đạo trưởng biết rằng chuyện không dừng ở đó, quân Mông Cổ sớm muộn sẽ kéo đến, Toàn Chân Giáo không thể đương đầu với đại quân Mông Cổ, nên đã lên phương sách bỏ cung rút về phía tây. Đến khi quân Mông Cổ kéo đến Chung Nam Sơn, mọi người sớm đã rút lui ổn thỏa, quân địch phí công vô ích, trong cơn tức giận liền trực tiếp phóng hỏa thiêu rụi Trùng Dương Cung.

Chu Bá Thông vừa nói vừa cười, nhưng rõ ràng ngữ khí rất là bức xúc, tâm huyết một đời của Vương Trùng Dương bị người Mông Cổ dùng một mồi lửa thiêu rụi sạch sẽ, tuy rằng không đả động tới căn cơ của giáo phái, lực lượng đệ tử nòng cốt, kinh thư tuyệt học vẫn còn, nhưng nếu muốn xây dựng lại Toàn Chân Giáo cường thịnh giống như trước kia thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Đám người Khâu Xử Cơ tuổi tác đã cao, môn hạ đệ tử đời thứ ba lại không có ai nổi trội xuất sắc, sợ rằng khó có thể xây dựng lại giáo phái cường thịnh như lúc trước, bảo sao Chu Bá Thông không tức giận cho được?

Vô Cực Tử lại nhìn cái hòm trên vai Chu Bá Thông, thoạt nhìn chính là hòm đựng sách ở Tàng Kinh Các của Trùng Dương Các, chắc hẳn bên trong đựng toàn kinh thư đạo tàng, được Chu Bá Thông vác đi theo cùng. Tiểu Long Nữ cũng nhìn theo ánh mắt phu quân, không hiểu sao trực giác mách bảo, dường như thứ giấu bên trong có liên quan gì đó với nàng, không khỏi có chút hiếu kỳ.

Đúng lúc này, Chu Bá Thông đột nhiên sửng sốt kêu lên:

- Không tốt! Xuất hành bất lợi, tránh đi mới là đại cát!

Chu Bá Thông nói xong liền vác cái hòm trên vai chạy chéo vào một cánh rừng, chỉ thấy cây cỏ lay động, thoáng chốc Chu Bá Thông đã biến mất tăm, Trình Anh ngạc nhiên thầm nghĩ: "Người này hành sự kỳ quái, thật là hiếm gặp trong thiên hạ!"

Chợt thấy có hai lão tăng sánh vai mà đi, một vị lông mày trắng rủ dài, thần sắc hiền từ, một vị thấp nhỏ hơn nhiều, miệng vẫn để râu, mặc bộ đồ đen, thần tình hung dữ. Hai lão tăng thong thả bước đi giữa lúc trời đổ mưa tuyết lớn, tuy giữa tháng chạp giá rét, nhưng y phục của hai lão tăng thì lại rất mỏng manh.

Vô Cực Tử lập tức nhận ra thân phận của đối phương, bèn chắp tay nói:

- Nhất Đăng Đại Sư! Từ Ân đại sư! Lần trước chia tay ở Hoa Sơn đến nay đã được mười mấy năm, hai người vẫn khỏe cả chứ?

Bạch mi lão tăng chính là Nhất Đăng Đại Sư, một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, còn vị hắc y lão tăng đi cùng Nhất Đăng Đại Sư chính là Cừu Thiên Nhận năm xưa. Trước đây Cừu Thiên Nhận trên đỉnh Hoa Sơn đốn ngộ tội lỗi đã làm, quy y làm môn hạ của Nhất Đăng Đại Sư, lấy pháp danh là Từ Ân, nỗ lực tu hành phật pháp, có điều quá khứ tội lỗi quá nhiều, ác căn trong tâm khó trừ hết, khi bị ngoại dụ quá mạnh, không thể tránh khỏi xuất thủ giết người, vì thế y phải làm một bộ xiềng xích, để khi nào chân tay ngứa ngáy muốn động thủ, thì tự xiềng xích lại để khỏi hành ác.

Tiểu Long Nữ và Trình Anh cũng cung kính chắp tay hành lễ, Trình Anh thì rất đỗi ngạc nhiên, không ngờ lại có thể gặp được Nhất Đăng Đại Sư đại danh đỉnh đỉnh ở đây, chỉ thấy Nhất Đăng Đại Sư khẽ chắp tay, hòa nhã nói:

- A Di Đà Phật! Tiêu cư sĩ thiên tư hơn người, cố nhân vẫn khỏe, quả thật đáng vui đáng mừng.

Hỏi ra mới biết, thì ra Nhất Đăng Đại Sư và Từ Ân lúc này cũng đang trên đường đến Tuyệt Tình Cốc. Nhất Đăng Đại Sư có một sư đệ là Thiên Trúc Tăng, y là bậc thầy trong việc trị bệnh cứu người, đặc biệt là việc giải độc nên có ngoại hiệu là Liệu Độc Thánh Thủ, lần trước gặp nhau ở thành Tương Dương, Vô Cực Tử có nói với mọi người về chuyện độc dược hoa tình ở Tuyệt Tình Cốc, để mọi người biết mà phòng tránh. Chu Tử Liễu ghi nhớ trong lòng, sau đó cũng đem kể lại cho sư thúc của mình là Thiên Trúc Tăng vốn là một bậc thầy trị độc thành danh, Thiên Trúc Tăng biết được chuyện hoa tình thì cũng rất hiếu kỳ, chất độc hoa tình vốn đã tuyệt chủng từ lâu, nay lại xuất hiện làm hại thế gian, Thiên Trúc Tăng quyết tìm bằng được cách chữa trị, bèn cùng với Chu Tử Liễu đến Tuyệt Tình Cốc tìm kiếm giải dược.

Thế nhưng Tuyệt Tình Cốc như chốn đào nguyên, tuy từng nghe Vô Cực Tử cho biết sơ qua phương vị sở tại, nhưng muốn tìm cốc khẩu không dễ chút nào, Chu Tử Liễu và Thiên Trúc Tăng không may lạc đường, cuối cùng bị Cừu Thiên Xích sai đệ tử trong cốc dùng trận lưới đánh cá bắt giữ, nhốt ở trong cốc. Nhất Đăng Đại Sư vốn đang ẩn cư ở vùng Hồ Quảng, đột nhiên nhận được thư cầu cứu của đệ tử, bèn dẫn theo Từ Ân đi Tuyệt Tình Cốc để cứu người, không ngờ giữa đường lại gặp được Vô Cực Tử cũng đang muốn đến Tuyệt Tình Cốc, quả thật là rất trùng hợp.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.