Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy Đàm Cự Ngạc

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử cùng với Chu Bá Thông thong thả rời khỏi Tuyệt Tình Cốc, vừa đi vừa hỏi:

- Chu đại ca, những năm qua ngươi đã đi đâu? Còn Anh Cô nữa, bà ta đâu rồi?

Chu Bá Thông cười cười đang định trả lời, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng "Anh Cô" thì vô cùng kinh hãi, không hiểu sao toàn thân lập tức như bị hàng ngàn con ong đốt, tứ chi bách hạch đau nhức khó chịu, phải kêu rống lên. Vô Cực Tử vô cùng ngạc nhiên, Chu Bá Thông rõ ràng đã trúng phải độc hoa tình, bình thường thì không sao, nhưng hắn vừa mới nhắc tới Anh Cô, Chu Bá Thông nhớ tới bà ta thì chất độc lập tức phát tác.

Vô Cực Tử không suy nghĩ nhiều, vội vàng dẫn Chu Bá Thông đến một góc khuất, sau đó lập tức vận khí trị thương cho y, chữa trị đến tận nửa đêm mới kết thúc. Chu Bá Thông lúc này mới bình phục lại, thế nhưng Vô Cực Tử đã hao kiệt quá nhiều nội lực, nếu như đám người Kim Luân Pháp Vương giờ lại đuổi đến đây thì quả là đại nạn lâm đầu.

Chu Bá Thông khoan khoái khỏe mạnh, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy không khỏi cảm thấy run sợ, vươn tay đỡ Vô Cực Tử đứng lên nói:

- Hảo huynh đệ, cũng may là có ngươi bên cạnh. Vừa rồi thật là nguy hiểm, không hiểu sao tim ta lại đau như vậy.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, trầm ngâm nói:

- Chu đại ca, ngươi trúng phải độc hoa tình, nếu nghĩ đến ý trung nhân thì sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn, cứ sau mỗi canh giờ, cái đau lại tăng một phần, ba mươi sáu ngày sau toàn thân sẽ đau nhức mà chết. Loại hoa này ta chỉ mới thấy ở Tuyệt Tình Cốc, độc dược hết sức nguy hiểm, tại sao ngươi lại trúng phải?

Chu Bá Thông khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:

- Còn không phải là tại lão cốc chủ mặt vàng kia sao? Hôm trước ta với Long cô nương đến đây chơi, cứ tưởng lão ta ngoan ngoãn hiếu khách, nào ngờ lòng dạ độc ác, lại âm thầm hạ độc chúng ta. Hóa ra lão ta ham mê sắc đẹp của Long cô nương, muốn cưới nàng làm thê tử, quả là một lão già háo sắc đáng ghét!

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Long cô nương... Long cô nương nào vậy? Có phải là một thiếu nữ mặc bộ đồ lụa màu trắng, tướng mạo thanh thoát tuyệt tục, chỉ có điều là da dẻ trắng xanh, thiếu chút sắc hồng đúng không?

Chu Bá Thông vô cùng kinh ngạc, gật đầu nói:

- Không sai, không sai! Sao ngươi lại biết? À phải rồi, Long cô nương có bảo là nàng đang đi tìm một người tên là Tiêu Lục, thì ra chính là Tiêu huynh đệ ngươi. Con mẹ nó, Lão Ngoan Đồng ta thật là ngu ngốc, ta nên nhận ra từ sớm mới phải!

Lần trước Vô Cực Tử rời khỏi, Tiểu Long Nữ ở lại Hoạt Tử Nhân Mộ, hơn mười tám năm sống trong cổ mộ, lòng nàng giống như một hồ nước lặng, không hề gợn sóng, nhưng từ khi gặp Vô Cực Tử, muốn trở lại nếp sống cũ thì không tài nào làm nổi. Mỗi lần tĩnh tọa luyện công trên Hàn Ngọc Sàng, Tiểu Long Nữ lại nhớ Vô Cực Tử từng nằm ngủ trên cái giường này, mỗi lần ngồi bên bàn ăn cơm, nàng lại nhớ mình luôn có Vô Cực Tử ở bên bầu bạn, luyện công chỉ được một lát, nàng đã sốt ruột không thể tiếp tục được nữa. Cứ như vậy hơn một tháng, Tiểu Long Nữ hết chịu nổi, quyết ý ra ngoài đi tìm Vô Cực Tử, nhưng nếu tìm được, sẽ đối xử với hắn thế nào, nàng cũng chưa biết.

Nhân tình thế thái Tiểu Long Nữ không hiểu gì hết, y hệt một dã nhân ở chốn thâm sơn cùng cốc. Từ khi xuống núi, Tiểu Long Nữ nhìn cái gì cũng thấy hoàn toàn mới mẻ, nàng lại không biết đi đâu, gặp ai trên đường cũng hỏi thăm tin tức của Vô Cực Tử. Bụng đói thì lấy thứ này thứ nọ của nhà người ta mà ăn, cũng không biết rằng cần phải trả tiền, dọc đường đã gây nên biết bao nhiêu chuyện tức cười, người ta thấy Tiểu Long Nữ xinh đẹp hồn nhiên, tự dưng cũng đều nhường nhịn, chẳng nỡ gây khó dễ với nàng.

Một hôm Tiểu Long Nữ gặp được Chu Bá Thông, một người ngây thơ hồn nhiên, chẳng biết điều gì, một người tính nết trẻ con, nghịch ngợm hiếu động, rất nhanh liền kết thành bằng hữu, cùng nhau vui đùa. Lúc ấy Chu Bá Thông có nghe Tiểu Long Nữ bảo là đang đi tìm một người tên là Tiêu Lục, y cũng khoe khoang bản thân có huynh đệ kết nghĩa tên là Tiêu Lục vô cùng giỏi giang, chỉ là không nghĩ đến hai người lại cùng là một.

Chu Bá Thông và Tiểu Long Nữ kết bạn đồng hành, sau lại tình cờ gặp được Công Tôn Chỉ, Công Tôn Chỉ góa vợ đã lâu, lại thấy Tiểu Long Nữ tú lệ kiều mỹ, bình sinh chưa từng nhìn thấy, đem lòng mến mộ, biết rằng giai nhân đã có người trong lòng, bèn sử dụng mưu kế lừa gạt nàng và Chu Bá Thông chạm vào gai độc của hoa tình. Chu Bá Thông không bị làm sao, nhưng Tiểu Long Nữ lúc nào cũng nghĩ đến Vô Cực Tử, chất độc lập tức phát tác, lúc ấy Chu Bá Thông không tìm thấy nàng, biết chắc Công Tôn Chỉ đã giấu nàng ở đâu đó, bèn náo loạn Tuyệt Tình Cốc một trận long trời lở đất, chỉ tiếc vẫn không tìm thấy, không ngờ Tuyệt Tình Cốc lại có thủ pháp dùng lưới đánh cá bắt người vô cùng tinh diệu, ngay cả Chu Bá Thông cũng phải khốn đốn, bây giờ có Vô Cực Tử ở đây, không cần e ngại gì nữa.

Vô Cực Tử vô cùng sốt ruột, hắn vừa cứu chữa cho Chu Bá Thông, lúc này không thể phát huy toàn lực, nếu gặp phải đám người Kim Luân Pháp Vương thì sẽ rất rắc rối, nhưng lo lắng cho Tiểu Long Nữ, không kịp suy xét nhiều chuyện như vậy, ngay trong đêm tối cùng với Chu Bá Thông xuất quỷ nhập thần đột nhập vào Tuyệt Tình Cốc. Vô Cực Tử và Chu Bá Thông lùng sục khắp nơi trong Tuyệt Tình Cốc nhưng vẫn không tìm thấy manh mối gì cả, cũng chỉ còn lại phòng luyện đan, phòng linh chi, thư phòng và kiếm phòng là chưa kiểm tra.

Vô Cực Tử và Chu Bá Thông cẩn thận đi vào kiếm phòng, chỉ thấy nơi đây trên tường, trên bàn, trên giá, trong tủ đều có đủ các kiểu các loại kiếm, khả năng chính là kiếm cổ, hoặc dài bảy thước, hoặc ngắn vài tấc, có thanh han gỉ, có thanh sáng loáng, thoạt nhìn hoa hết cả mắt, chưa nhìn rõ thế nào. Vô Cực Tử tìm kiếm loanh quanh một hồi, bỗng thấy bức tường phía tây và mấy cái bàn có vệt cháy sém thì không khỏi ngạc nhiên, đây rõ ràng chính là vết tích của Chu Bá Thông phóng hoả đốt nhà mà ra.

Chỉ thấy dưới một bức tranh cháy mất một nửa lộ ra hai bao kiếm, Vô Cực Tử vô cùng sửng sốt chợt nghĩ: "Hai bao kiếm kia vốn bị bức tranh che lấp, bức tranh bị cháy nên mới lộ bao kiếm ra. Chủ nhân bố trí như vậy, hẳn đó phải là hai thanh kiếm quý!"

Vô Cực Tử bèn gỡ hai bao kiếm trên tường xuống, rút thanh kiếm ra khỏi bao. Kiếm vừa ra khỏi bao liền tỏa ra một luồng hàn khí, hai thanh kiếm trông giống hệt nhau, thân kiếm đen đen, trông như gỗ lim, lưỡi kiếm không sắc, mũi kiếm không nhọn, nhưng có từ tính rất mạnh, chỉ cần để gần thì chúng sẽ tự động hút về phía nhau. Trên thân kiếm có khắc chữ, một thanh được khắc hai chữ "Quân Tử", một thanh thì khắc hai chữ "Thục Nữ", đây là một đôi song kiếm cực kỳ quý báu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Vô Cực Tử cũng không khách khí thó luôn hai thanh kiếm quý, sớm biết Công Tôn Chỉ tiểu nhân bỉ ổi như vậy, sáng nay hắn cũng không trả lại đồ vật mà Chu Bá Thông lấy trộm. Hai người tiếp tục sang thư phòng lục lọi nhưng không thấy gì, đi đến phòng linh chi thì thấy có một thiếu nữ áo xanh đang chăm sóc mấy cây linh chi, chính là Công Tôn Lục Ngạc.

Công Tôn Lục Ngạc nhìn thấy hai người thì vô cùng sửng sốt, Vô Cực Tử vội vàng chạy đến đưa tay bịt miệng nàng lại, tư thế có chút ngượng ngùng, một lúc sau thì Vô Cực Tử mới bỏ tay ra, Công Tôn Lục Ngạc đỏ mặt nói:

- Tiêu công tử, ngươi... ngươi đến đây làm gì thế?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Ta đang tìm kiếm một thiếu nữ họ Long, mặc áo lụa trắng, dung mạo thoát tục, Công Tôn cô nương có nhìn thấy không?

Công Tôn Lục Ngạc thoáng sửng sốt, lắc đầu tỏ vẻ không biết, lúc trước khi Tiểu Long Nữ và Chu Bá Thông đến đây thì nàng cũng không gặp bọn họ. Vô Cực Tử nhìn thấy đối phương có vẻ thành thật, không giống là đang nói dối, bèn thuật lại mọi chuyện cho nàng, Công Tôn Lục Ngạc nghe xong thì tỏ vẻ không tin tưởng, phụ thân của nàng hòa nhã hiếu khách, tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi xấu xa như vậy.

Vô Cực Tử cũng không có nhiều thời gian giải thích, liền cùng với Chu Bá Thông đi đến phòng luyện đan lục lọi một phen, Công Tôn Lục Ngạc cũng hiếu kỳ bám theo hai người. Đang lúc tập trung tìm kiếm, Chu Bá Thông vô tình dẫm phải cơ quan, cảm thấy dưới chân hẫng hụt như đạp vào chỗ trống, lập tức ngã xuống bên dưới.

Chỉ nghe ùm một tiếng, có tiếng nước động, thì ra bên dưới phòng luyện đan có một vực sâu thăm thẳm, Vô Cực Tử ngạc nhiên nhìn Công Tôn Lục Ngạc, nghi vấn hỏi:

- Công Tôn cô nương, mật đạo này thông đi đâu vậy?

Công Tôn Lục Ngạc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Tiểu nữ cũng không biết, không ngờ rằng ở trong đan phòng lại có cơ quan bí mật thế này.

Vô Cực Tử trầm ngâm một hồi, cất giọng nói:

- Tại hạ muốn xuống tìm hiểu một phen, cô nương...

Công Tôn Lục Ngạc ngại ngùng nhìn Vô Cực Tử, bối rối nói:

- Nơi tối tăm như thế ắt hẳn sẽ rất nguy hiểm, công tử... vị Long cô nương đó chính là ý trung nhân của ngươi sao?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thẳng thắn nói:

- Long Nhi là một người rất quan trọng với ta, ta nhất định phải tìm được muội ấy. Chúng ta cáo biệt ở đây, cô nương xin hãy bảo trọng.

Công Tôn Lục Ngạc tựa hồ lấy hết can đảm, hít một hơi nói:

- Khoan đã, tiểu nữ... tiểu nữ cũng muốn xuống đó xem sao, nhưng... nhưng thân thủ của tiểu nữ...

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, ngập ngừng nói:

- Nơi này nguy hiểm trùng trùng, cô nương tốt nhất không nên xuống đó.

Công Tôn Lục Ngạc trầm ngâm một lúc, kiên quyết nói:

- Tiểu nữ... tiểu nữ quyết ý mạo hiểm một phen, xin... xin công tử thành toàn.

Vô Cực Tử nhìn thấy Công Tôn Lục Ngạc quyết tâm như vậy thì cũng không tiện phản bác, mỉm cười nói:

- Thôi được rồi, ta sẽ đưa cô nương xuống đó. Với lại cô nương cứ gọi ta một tiếng "Tiêu đại ca" là được, không cần khách sáo như vậy.

Công Tôn Lục Ngạc ngại ngùng đỏ mặt, cười khẽ một tiếng nói:

- Tiêu đại ca, huynh cũng gọi bản danh của muội là được rồi.

Quan hệ của hai người lại thân mật thêm một chút, Vô Cực Tử đưa tay ôm lấy eo Công Tôn Lục Ngạc cùng nhau nhảy xuống bên dưới. Nghe ùm một tiếng, hai người rơi xuống đầm nước, Vô Cực Tử lập tức nín thở, đợi thế chìm chậm lại, tay trái ôm Công Tôn Lục Ngạc, tay phải quạt nước ngoi lên, vừa lên đến mặt nước, hít được một hơi, đột nhiên xộc vào mũi một mùi tanh lợm giọng, đồng thời phía bên trái có sóng trào mạnh, Vô Cực Tử nhìn sang thì thấy một con cá sấu to lớn tấn công.

Vô Cực Tử vội vàng vươn người nhảy lên chỗ cao, Công Tôn Lục Ngạc uống mấy ngụm nước, lúc này đã nửa tỉnh nửa mê, Vô Cực Tử liền đặt nàng nằm sấp, vắt qua đùi hắn cho nước ộc ra. Chỉ nghe có tiếng con gì bò lạch bạch lên bờ đá, mùi tanh càng lúc càng nồng nặc.

Công Tôn Lục Ngạc ngồi dậy, ôm cổ Vô Cực Tử, run rẩy nói:

- Cá sấu, cá sấu!

Công Tôn Lục Ngạc sợ hãi ôm chặt lấy Vô Cực Tử, Vô Cực Tử cười khổ một tiếng, dịu dàng nói:

- Không sao đâu, có ta ở đây rồi.

Vô Cực Tử từ trong Vô Cực Châu lấy ra một viên dạ minh châu soi sáng đường đi, chỉ thấy trước mặt là một bầy cá sấu hung hăng dữ tợn nhìn chằm chằm hai người. Công Tôn Lục Ngạc vô cùng kinh hãi nhìn đám quái vật trước mặt, Vô Cực Tử lập tức rút ra hai thanh Quân Tử Kiếm và Thục Nữ Kiếm, hai tay nhất tâm nhị dụng đồng thời thi triển Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, kiếm pháp tinh diệu huyền ảo đánh ra, từng con từng con cá sấu hung ác lần lượt mất mạng, khiến cho Công Tôn Lục Ngạc không ngớt thán phục, trong lòng tình ý triền miên.

Vô Cực Tử ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nghi hoặc hỏi:

- Lục Ngạc, chuyện cái đầm cá sấu này, cốc chủ có kể cho muội biết không?

Công Tôn Lục Ngạc khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Đến hôm nay muội mới biết bên dưới đan phòng là đầm cá sấu đáng sợ thế này, chỉ e ngay cả đại sư huynh cũng không biết được. Nhưng... nhưng nuôi ngần này cá sấu, nhất định phải định kỳ cho chúng ăn, không biết phụ thân vì sao...

Công Tôn Lục Ngạc nghĩ đến sự tàn ác của phụ thân, bất giác run rẩy cả người, mắt ứa lệ nói:

- Hồi mẫu thân muội còn sống, phụ thân đúng là rất yêu thương muội. Thế nhưng từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân đối với muội cứ ngày càng lạnh nhạt...

Công Tôn Lục Ngạc chợt nghĩ đến rất nhiều điều lạ lùng khó hiểu, buột miệng nói:

- Tiêu đại ca, muội chợt nhớ ra, phụ thân vẫn cứ tỏ vẻ sợ muội thì phải.

Vô Cực Tử lấy làm lạ hỏi:

- Cốc chủ sợ muội ư, sao lại lạ vậy?

Công Tôn Lục Ngạc khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

- Muội thấy mỗi lần gặp muội, thần sắc của phụ thân lại cứ mất tự nhiên thế nào ấy, tựa hồ giấu giếm chuyện gì rất quan trọng, chỉ sợ muội biết được. Mấy năm nay phụ thân vẫn toàn tìm cách tránh mặt muội.

Vô Cực Tử thấy Công Tôn Lục Ngạc ngẩn ngơ xuất thần, bèn hạ giọng hỏi:

- Cốc chủ có chuyện bí mật gì bị muội bắt gặp hay không?

Công Tôn Lục Ngạc khẽ lắc đầu, chầm chậm nói:

- Không có. Từ trước đến nay phụ thân vẫn luôn xử sự công chính ngay thẳng, mọi người trong cốc ai cũng kính trọng phụ thân.

Vô Cực Tử không biết việc ở Tuyệt Tình Cốc nên khó đoán thay cho Công Tôn Lục Ngạc, nhưng hắn nghe Chu Bá Thông kể lại thì Công Tôn Chỉ tựa hồ không phải người tốt. Lúc này bầy cá sấu đang sôi sục tranh nhau xé xác những con cá sấu chết đi, nhất thời không bò lên bờ nữa. Đầm nước lạnh như hố băng, bị ướt quần áo thì càng lạnh thấu xương, Công Tôn Lục Ngạc cứ run cầm cập, nép vào bên người Vô Cực Tử cho ấm, Vô Cực Tử bất giác muốn ôm nàng vào lòng, nhưng kiềm chế được, nhanh chóng bộc phát nội lực, truyền nội lực ôn hòa sang giúp cho Công Tôn Lục Ngạc hong khô quần áo, giai nhân trong lòng cảm kích xen lẫn một chút ngại ngùng.

Đúng lúc này, Vô Cực Tử đột nhiên nghe thấy tiếng hú dài phấn khích, hai người quay đầu nhìn sang thì thấy Chu Bá Thông đang hưng phấn cưỡi trên một con cá sấu lớn, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước. Trước đây Chu Bá Thông ở trên biển rộng thì cưỡi cá mập ngao du, giờ ở trong đầm nước thì lại cưỡi cá sấu du ngoạn, quả là ly kỳ lý thú, tiêu dao khoái hoạt.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.