Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Náo Sơn Cốc

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử quay lại thạch thất, chưa bước vào cửa đã nghe thấy Mã Quang Tá lớn tiếng phàn nàn, chỉ có ăn chay uống nước thì làm sao no bụng, mấy bông hoa ngọt chẳng ra ngọt, đắng chẳng ra đắng cũng bảo người ta ăn, thật chẳng ra sao. Vô Cực Tử bước vào thấy có mấy bát hoa tình để trên bàn đá, mấy người kia vừa ăn vừa nhăn nhăn nhó nhó, ngay cả Kim Luân Pháp Vương cũng phải xơi món hoa tình, không khỏi có chút buồn cười.

Một lúc sau, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, một người áo xanh tiến vào, chắp tay cúi mình nói:

- Cốc chủ thỉnh sáu vị khách quý tương kiến.

Đám người Kim Luân Pháp Vương đều là tông sư một phái, bất kể đến đâu chủ nhân cũng phải đích thân nghênh tiếp, ngay cả vương tử Mông Cổ là Hốt Tất Liệt cũng hết mực kính trọng, không ngờ tới chốn thâm sơn cùng cốc này chủ nhân lại đối đãi vô lễ, ai nấy đều tức giận thầm nghĩ: "Lát nữa gặp lão cốc chủ khốn kiếp, phải cho hắn biết tay mới được."

Sáu người đi theo người áo xanh ra sau núi, đi hơn một dặm, bỗng thấy trước mặt có một rừng trúc xanh mướt, ngửi từng đợt hương hoa thoang thoảng, cảm giác phiền tục đều tan biến hết. Đi qua rừng trúc, trước mắt hiện ra một cái hồ sâu chưa đến một thước, mọc đầy hoa thủy tiên thơm mát, loài hoa này vốn của phương nam, không hiểu sao lại có ở đây.

Trên hồ cứ cách bốn thước lại cắm một cái cọc gỗ, người áo xanh dẫn đường nhảy trên các cọc gỗ mà qua, sáu người làm theo, Mã Quang Tá thân xác nặng nề, khinh công lại kém, nhảy được vài cái rồi lội phắt xuống hồ mà đi. Đi hết một đoạn đường có lát đá xanh, nhìn thấy một tòa thạch thất lớn, mọi người tới gần thấy có hai tiểu đồng tay cầm phất trần đứng trước cửa, một tiểu đồng đi vào bẩm báo, một tiểu đồng mở cửa đón khách, sau đó từ trong bước ra một lão nhân râu dài mặc áo xanh.

Lão nhân dáng người quá lùn, thân cao chưa đến bốn thước, tướng mạo kỳ quái, lạ nhất là bộ râu dài chấm đất, Vô Cực Tử ngạc nhiên thầm nghĩ: "Cốc chủ diện mạo kỳ quái thế này, mà lại sinh được nữ nhi xinh đẹp như vậy."

Lão nhân râu dài chắp tay chào hỏi rồi mời sáu người ngồi ở phía tây trong đại sảnh, lớn tiếng nói:

- Khách quý đã tới rồi, thỉnh cốc chủ ra tiếp.

Mọi người kinh ngạc thầm nghĩ: "Thì ra lão ta không phải cốc chủ."

Chỉ thấy từ hậu đường có mười nam nữ áo xanh bước ra, đứng thành một hàng ở bên trái, Công Tôn Lục Ngạc cũng trong số đó. Từ sau bình phong bước ra một người, vái dài chào khách, sau đó ngồi ngay xuống ghế, lão nhân râu dài buông tay đứng sang một bên. Người này trạc bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, mặt mũi anh tuấn, mặt màu vàng nến, cử chỉ phóng khoáng, không giống như người võ công cao cường, chính là Công Tôn Chỉ, cốc chủ của Tuyệt Tình Cốc, lão nhân râu dài bên cạnh chính là đại đệ tử của y, tên là Phàn Nhất Ông.

Công Tôn Chỉ vừa mới ngồi xuống, các đồng tử áo xanh liền bưng trà ra. Trong đại sảnh, mọi thứ đều có màu xanh, chiếc áo bào bằng gấm màu lam của Công Tôn Chỉ nổi bật hẳn lên.

Công Tôn Chỉ vén ống tay áo, bưng tách trà lên nói:

- Mời quý khách dùng trà.

Mã Quang Tá thấy trong chén trà nguội ngắt có hai, ba lát trà nổi trên mặt nước, đoán là nhạt thếch, liền hậm hực nói:

- Các hạ thịt thì không chịu ăn, trà cũng chẳng nỡ uống, thảo nào sắc mặt lại ốm yếu thế này.

Công Tôn Chỉ thản nhiên uống một ngụm trà nói:

- Từ đời Đường Huyền Tông, khi tổ tiên tới đây ẩn cư, đã đặt giới định ăn chay, con cháu không dám phá giới.

Đúng lúc này, Tiêu Tương Tử đột nhiên lên tiếng bằng một giọng rất lạ:

- Vậy là tổ tông các hạ từng gặp Dương quý phi cơ đấy?

Đám người Kim Luân Pháp Vương đều quay mặt nhìn Tiêu Tương Tử, vừa nhìn thì đã giật mình, bởi vì thấy sắc mặt y đã thay đổi hẳn, thoạt trông rất là kỳ bí, bất giác lo ngại thầm nghĩ: "Người này nội công cực kỳ lợi hại, có thể đổi hẳn dung mạo, lần này ngấm ngầm vận công, chắc là muốn gây khó dễ cho cốc chủ."

Đám người Kim Luân Pháp Vương ai nấy đều ngầm phòng bị, chỉ có một mình Vô Cực Tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chỉ nghe Công Tôn Chỉ thong thả nói:

- Tổ tiên tại hạ quả thật từng làm quan trong triều Đường Huyền Tông, thấy Dương Quốc Trung làm loạn triều chính, mới phẫn chí tới đây ẩn cư.

Tiêu Tương Tử cười hô hố nói:

- Thế thì tổ tông các hạ nhất định từng uống nước rửa chân của Dương quý phi rồi!

Lời nói vừa dứt, mọi người lập tức biến sắc, câu nói hiển nhiên thách thức cốc chủ, đôi bên sắp sửa động thủ đến nơi, nào ngờ Công Tôn Chỉ lại hoàn toàn không lý đến, Phàn Nhất Ông đứng bên cạnh tức giận nói:

- Cốc chủ kính nể các vị là khách, dùng lễ đối đãi, tại sao các hạ nói năng bất nhã như vậy?

Tiêu Tương Tử lại cười hô hố, giọng quái dị nói:

- Tổ tông các ngươi nhất định từng uống nước rửa chân của Dương quý phi, nếu không ta sẽ cắt đầu nộp cho các ngươi!

Mã Quang Tá lấy làm lạ hỏi:

- Tiêu Tương huynh, tại sao huynh biết?

Tiêu Tương Tử cười hô hố, giọng lại thay đổi nói:

- Nếu không uống nước rửa chân để bị đau bụng, làm gì phải kiêng chất tanh?

Mã Quang Tá vỗ tay cười lớn reo lên:

- Đúng lắm, đúng lắm! Thật là chí lý!

Đám người Kim Luân Pháp Vương khẽ cau mày, cảm thấy lời lẽ của Tiêu Tương Tử có chút quá đáng, chuyện ăn uống của mỗi người là thói quen riêng, không nên lấy ra giễu cợt, huống hồ bọn họ tự tiện xông vào trong cốc, định động thủ với đối phương thì cũng không nên cạn tàu ráo máng như vậy, chỉ thấy Vô Cực Tử cười khổ nói:

- Chu đại ca, hồ nháo đủ rồi, không nên thất lễ.

Người này không phải ai mà chính là Chu Bá Thông cải trang thành bộ dáng của Tiêu Tương Tử, lần trước y đã sơ ý để cho bốn đệ tử của Tuyệt Tình Cốc dùng lưới đánh cá bắt giữ, nhưng y thần thông quảng đại, bốn người chỉ mới sơ ý một chút, y đã phá lưới thoát đi. Chu Bá Thông ẩn nấp cẩn thận, đang định náo loạn sơn cốc một phen, vừa hay nhìn thấy Vô Cực Tử cùng với đám người Kim Luân Pháp Vương tới đây, đợi đến đêm khuya, y mò vào điểm huyệt Tiêu Tương Tử, lại vác đối phương ra khỏi thạch thất, cởi lấy quần áo của Tiêu Tương Tử mặc vào người mình, đám người Kim Luân Pháp Vương không thể phát giác ra được.

Chu Bá Thông giãy nảy lên nói:

- Chán chết đi được, chán chết đi được!

Mọi người vô cùng sửng sốt, bỗng nhiên có một cái bóng xám từ cửa sảnh vụt vào cực nhanh, song chưởng cùng đánh tới sau lưng Chu Bá Thông. Nhìn kẻ đánh lén vừa nhanh vừa mạnh, thế tất đắc thủ, nào ngờ Chu Bá Thông vươn tay đánh bên dưới cùi chỏ, hóa giải ngay chưởng lực của kẻ đánh lén, mọi người lúc này mới kịp nhìn kỹ, thì ra đối phương mới chính là Tiêu Tương Tử thực sự, nhưng lại mặc quần áo màu xanh như người trong sơn cốc.

Tiêu Tương Tử giận dữ nói:

- Tên quái tặc, ta quyết sống mái với ngươi!

Thì ra Tiêu Tương Tử bị điểm huyệt, vội vận nội lực tự thông, nhưng thủ pháp điểm huyệt của Chu Bá Thông rất lợi hại, sau ba canh giờ tứ chi mới có thể vận động như ý. Lúc ấy trên người Tiêu Tương Tử chỉ còn mỗi chiếc quần lót, y cả giận chờ khi có một đệ tử của Tuyệt Tình Cốc đi qua, liền đánh ngã đối phương, lấy quần áo mặc vào, vội vàng chạy đi tìm, tới đây thì thấy kẻ mặc quần áo của y, y tức quá liền xông vào tung cả hai chưởng một lúc.

Tiêu Tương Tử song trảo như hai cái móc sắt, xuất chiêu cực kỳ tàn độc, Chu Bá Thông cũng không nao núng, thi triển Song Thủ Hỗ Bác, hai tay đánh ra hai loại quyền pháp khác nhau chơi đùa với đối phương, khiến cho Tiêu Tương Tử vô cùng chật vật, Công Tôn Chỉ bèn cao giọng nói:

- Hai vị xin hãy dừng tay!

Tiêu Tương Tử nhảy về phía sau, Chu Bá Thông nhún chân vọt lên xà nhà, xà nhà cách mặt đất hơn ba trượng, trong đại sảnh có nhiều hảo thủ, nhưng ai nấy đều thẹn không thể vọt lên trên đó. Phàn Nhất Ông là đại đệ tử của Công Tôn Chỉ, hôm nay Chu Bá Thông buông lời đùa cợt, bảo sao không tức? Phàn Nhất Ông dáng người thấp lùn, giỏi thuật leo trèo, bám cột leo lên thoăn thoắt như một con vượn, Chu Bá Thông khoái nhất khi có người đùa giỡn với y, nhìn thấy Phàn Nhất Ông leo lên, rất hợp ý mình, không đợi đối phương leo đến xà ngang bèn chìa tay đón lên.

Phàn Nhất Ông đâu biết thiện chí của Chu Bá Thông, thấy y chìa tay, liền búng ngón tay vào huyệt Đại Lăng ở cổ tay Chu Bá Thông, nào ngờ Phàn Nhất Ông ngón tay như búng vào lớp bông mềm, vội thu tay về, Chu Bá Thông vỗ vào mu bàn tay Phàn Nhất Ông, nghe bộp một cái, vui vẻ hát:

- Chi chi chành chành, cái đanh thổi lửa...

Phàn Nhất Ông cả giận, hất đầu một cái, bộ râu dài quất tới ngực đối phương, Chu Bá Thông nghe tiếng gió quạt mạnh, bèn đạp chân trái, tay ôm xà ngang, toàn thân treo lơ lửng, đưa người đánh đu. Tiêu Tương Tử gầm một tiếng lạ, rung chuyển bốn bức tường, bất ngờ nhảy vọt lên, hai chân thẳng đuột, hai tay thúc lên bụng Chu Bá Thông. Chu Bá Thông hơi co mình một cái, thân cong cong thành hình cầu, đổi tay ôm xà ngang từ tay trái sang tay phải, Tiêu Tương Tử chộp không trúng, lập tức rơi xuống, thân hình vẫn cứng đơ như một khúc gỗ, chân vừa chạm đất thì lại bật lên.

Lúc này bộ râu dài của Phàn Nhất Ông quăng tới, y hai tay giữ xà ngang, dùng bộ râu của mình tấn công, Chu Bá Thông tươi cười nói:

- Hóa ra bộ râu dài cũng đắc dụng!

Chu Bá Thông bắt chước, cũng dùng bộ râu của mình quất đi, nhưng bộ râu của y ngắn hơn hẳn bộ râu của Phàn Nhất Ông, nên không ăn thua. Nghe bạch một tiếng, bộ râu của Phàn Nhất Ông đánh trúng vào một bên má của Chu Bá Thông, má lập tức đỏ bừng thành vết rát bỏng, nếu nội lực không thâm hậu thì đã ngất xỉu rồi.

Chu Bá Thông bị đòn nhưng không tức giận, lại còn thán phục nói:

- Lão râu dài kia, râu của ta không bằng ngươi, ta chịu thua rồi, hai ta khỏi cần đấu thêm.

Phàn Nhất Ông một chiêu đắc thủ, tiếp tục quăng râu đánh tới, Chu Bá Thông không dám dùng râu đối chiến, tay trái thi triển Không Minh Quyền đẩy bộ râu của Phàn Nhất Ông sang bên phải, vừa hay Tiêu Tương Tử nhảy lên, bộ râu quất trúng luôn mặt y. Tiêu Tương Tử hai tay chộp lấy bộ râu, Phàn Nhất Ông cố giằng lại, Tiêu Tương Tử tóm chặt không buông, thế là cả hai cùng rơi xuống đất.

Chu Bá Thông bật cười ha hả, khoái chí nói.

- Các vị, Lão Ngoan Đồng thất bồi, ngày mai chúng ta chơi tiếp.

Chu Bá Thông nói xong liền chạy ra cửa sảnh, chỉ thấy bốn gã áo xanh đã chăng sẵn lưới bên ngoài. Chu Bá Thông đã nếm mùi lưới hôm qua, thấy bốn phía đông nam tây bắc đều có lưới đón sẵn, trên xà nhà cũng có lưới chăng sẵn, quả nhiên không còn đường thoát.

Chu Bá Thông nhảy xuống đất, chỉ mặt Công Tông Chỉ cười nói:

- Lão mặt vàng kia, ngươi giữ chân ta làm gì, muốn ta chơi đùa với ngươi ư?

Công Tôn Chỉ nhâm nhi tách trà, thản nhiên nói:

- Chỉ cần ngươi để lại bốn thứ đã lấy, ta sẽ lập tức cho ngươi ra khỏi sơn cốc.

Chu Bá Thông sắc mặt ngạc nhiên, khoát tay nói:

- Ơ hay, ta lấy mấy thứ thối tha của ngươi làm gì? Cái xó thâm sơn cùng cốc này thì có bảo bối quái gì chứ?

Chu Bá Thông nói xong liền cởi bỏ quần áo ra, động tác chân tay cực kỳ mau lẹ, chỉ trong giây lát đã trần như nhộng. Công Tôn Chỉ luôn miệng quát dừng, nhưng Chu Bá Thông lại chẳng thèm nghe, cứ cởi tuốt tuột, mấy nữ đệ tử trong sảnh xấu hổ ngoảnh đi không dám nhìn thẳng. Hành động ấy cũng thật bất ngờ đối với Công Tôn Chỉ, bốn thứ của y bị mất trong đan phòng, thư phòng, kiếm phòng và linh chi phòng đều là những vật quan trọng, không thể không truy tìm được, chẳng lẽ Chu Bá Thông không lấy trộm thật sao?

Công Tôn Chỉ còn đang ngẫm nghĩ, Chu Bá Thông đã vỗ tay nói:

- Ngươi đã ngần này tuổi rồi, sao lại không biết tôn kính lão nhân? Nói năng không chịu lựa lời, hành sự thì lại lỗ mãng, trước mặt bao nhiêu người mà cứ phô hết cái xấu ra, chẳng phải để cho thiên hạ chê cười hay sao?

Mấy câu này lẽ ra phải dùng để trách Chu Bá Thông mới phải, nào ngờ y lại cướp lời nói trước, khiến cho mọi người ngạc nhiên phì cười, Công Tôn Chỉ chỉ tay vào Chu Bá Thông nói:

- Nói về chuyện trước mặt bao nhiêu người mà cứ phô hết cái xấu ra, để cho thiên hạ chê cười, chỉ e là chính các hạ đó.

Chu Bá Thông khẽ hừ một tiếng, châm chọc nói:

- Ta ở trong bụng mẹ chui ra thế nào, thì bây giờ vẫn trong trắng y nguyên như thế, có gì là xấu? Còn ngươi đã già rồi lại còn muốn cưỡng bách thiếu nữ xinh đẹp làm vợ, ha ha, thì mới đáng bị chê cười!

Mấy câu này như búa giáng vào ngực Công Tôn Chỉ, sắc mặt vàng vọt của y hơi đỏ lên, hồi lâu chưa nói nên lời, Vô Cực Tử bất đắc dĩ nói:

- Chu đại ca, như vậy đủ rồi, đừng nghịch ngợm nữa.

Vô Cực Tử lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ màu phỉ thúy đựng viên đan dược bên trong, một thanh chủy thủ nhỏ bé, một viên dạ minh châu phát quang xanh xanh, và một miếng da cừu vuông bảy, tám tấc gói nửa cây nấm linh chi, đưa cho Công Tôn Chỉ nói:

- Công Tôn cốc chủ, đây chắc hẳn là thứ các hạ đang tìm kiếm, xin nhận lại đi. Chu đại ca tính tình nghịch ngợm, nhưng tuyệt không có ác ý, xin hãy lượng thứ cho.

Chu Bá Thông thân trần như nhộng, giãy đành đạch lên nói:

- Tiêu huynh đệ, như vậy không vui, như vậy không vui!

Mọi người vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng hai người bọn họ lại quen biết với nhau, còn thản nhiên xưng huynh gọi đệ, thật là kỳ quái. Chu Bá Thông náo loạn đan phòng, thư phòng, kiếm phòng cùng với linh chi phòng, lấy đi bốn thứ vô cùng trân quý của Tuyệt Tình Cốc, vậy nên Công Tôn Chỉ không thể không lùng sục bằng được, không ngờ y đã vô thanh vô tức nhét mấy thứ này vào túi áo của Vô Cực Tử, Vô Cực Tử ban đầu còn chưa hiểu lắm, giờ thấy Công Tôn Chỉ sốt ruột như vậy thì cũng đã hiểu ra mọi chuyện, hắn cũng không thiếu mấy thứ này, bèn lấy ra trả lại cho Công Tôn Chỉ.

Công Tôn Chỉ nhận lấy bảo vật, cảm thấy không tiện dây dưa, nhẹ nhàng nói:

- Bảo vật đã trả lại rồi, tại hạ cũng không làm khó hai vị, xin hãy mau mau rời đi.

Chu Bá Thông khẽ hừ một tiếng, bực mình nói:

- Đi thì đi thôi, ta sợ ngươi chắc?

Chu Bá Thông nhanh chóng mặc y phục lại, cùng với Vô Cực Tử nghênh ngang rời khỏi Tuyệt Tình Cốc. Công Tôn Lục Ngạc nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trong lòng như mất thứ gì trân quý.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.