Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Phủ Thiết Yến

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Quái khách thần bí xuất thủ tương trợ Mộc Uyển Thanh và Chung Linh quả thực chính là Vô Cực Tử, hắn vẫn âm thầm đi theo phía sau tới khi hai người bình an quay trở về Vạn Kiếp Cốc. Vô Cực Tử lúc này tâm trạng ngổn ngang rối bời, nhất thời không biết là nên đối mặt với Mộc Uyển Thanh thế nào, lững thững rảo bước dọc theo đường lớn tiến về phía trước, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới Đại Lý Thành.

Đi trên con đường lót đá xanh nơi kinh thành, Vô Cực Tử tâm trạng chán chường một thân một mình không khỏi có chút lạc lõng giữa dòng người nhộn nhịp của chốn phồn hoa náo nhiệt, đột nhiên sau lưng có một giọng nói trầm ổn vang lên:

- Vô Cực công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn thì thấy người mới gọi mình là một chàng trai dáng vẻ thư sinh anh tuấn lịch lãm, y phục trên người nhìn khá sang trọng, không phải ai khác mà chính là anh chàng Đoàn Dự đã gặp ở Vô Lượng Sơn, đi theo phía sau hộ tống là bốn người cận vệ ăn mặc hết sức kỳ quái. Trước đây được Vô Cực Tử với Chung Linh trượng nghĩa ra tay giúp đỡ ở Kiếm Hồ Cung trên Vô Lượng Sơn, Đoàn Dự sau nhiều lần hữu kinh vô hiểm thì cũng bình an vô sự quay trở về Đại Lý Thành, trong lòng vô cùng cảm kích đại ân cứu mạng, bây giờ tình cờ gặp được Vô Cực Tử quả thực vô cùng vui sướng.

Vô Cực Tử hết sức sửng sốt bởi vì tình cờ gặp lại cố nhân ở nơi xa lạ, tâm trạng tốt lên rất nhiều, mỉm cười nói:

- Lâu ngày không gặp, Đoàn huynh trông thật khác quá, ta suýt nữa không nhận ra.

Đoàn Dự đưa mắt nhìn quanh một lượt như đang tìm kiếm ai đó, hiếu kỳ hỏi:

- Chung cô nương đâu rồi? Cô ấy không đi cùng với huynh sao?

Vô Cực Tử bất giác lại nhớ đến Mộc Uyển Thanh, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhẹ giọng nói:

- Linh Nhi có chút việc bận, cũng không đi đến nơi này.

Đoàn Dự không khỏi có chút thất vọng, tiếc nuối nói:

- Là như vậy sao...

Đoàn Dự tinh ý nhận ra Vô Cực Tử đang có tâm sự phiền não, hào sảng nói:

- Nếu huynh không có việc gì gấp gáp, thì hãy cùng ta ăn một bữa nhé!

Vô Cực Tử không khỏi chần chừ giây lát, nhưng thấy Đoàn Dự thành tâm như thế thì cũng không tiện từ chối lời mời của y, nhanh chóng đi về phía đông khoảng chừng hai dặm, đến trước một tòa phủ đệ rộng lớn khang trang. Ở trước cổng phủ có treo hai lá cờ lớn, một đề hai chữ "Trấn Nam", một đề hai chữ "Bảo Quốc", trên cổng lại có biển đề bốn chữ lớn "Trấn Nam Vương Phủ", ngoài cổng vương phủ đầy những thân binh vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh im phăng phắc, cung kính cúi đầu chào đón.

Hỏi ra mới biết, thì ra Đoàn Dự chính là thế tử của Trấn Nam Vương, cũng chính là cháu ruột của Bảo Định Đế, đương kim hoàng đế của Đại Lý, chính là hoàng thân quốc thích, địa vị cực kỳ cao quý. Bốn người hộ vệ ăn mặc kỳ quái đi theo phía sau Đoàn Dự chính là gia thần của Trấn Nam Vương Phủ, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Tiền Kỳ, người ăn mặc giống như ngư phu tên Chử Vạn Lý, người ăn mặc giống như tiều phu tên Cổ Đốc Thành, người ăn mặc giống như nông phu tên Phó Tư Quy, và người ăn mặc giống như thư sinh tên Chu Đan Thần.

Bên trong đại sảnh lộng lẫy xa hoa, Vô Cực Tử được tiếp đón vô cùng nồng nhiệt, có đến mười mấy thị nữ đứng bên hầu hạ, hắn từ nhỏ tới lớn đi theo sư phụ chuyên tâm tu luyện, tính tình thanh đạm vô vi, có bao giờ được tham dự bữa tiệc vinh hoa phú quý như ngày hôm nay. Ngồi ở chủ tọa là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, mắt to mày rậm, mặt vuông chữ "quốc" 国, chính là Trấn Nam Vương của Đại Lý tên Đoàn Chính Thuần, ngồi ngay bên cạnh Đoàn Chính Thuần là một đạo cô dung mạo tuyệt sắc, cử chỉ điệu bộ thanh thoát tao nhã, chính là Trấn Nam Vương Phi tên Đao Bạch Phượng, cũng chính là mẫu thân của Đoàn Dự, có đạo hiệu là Ngọc Hư Tản Nhân, nhưng chẳng hiểu vì sao Đao Bạch Phượng lại đối với Đoàn Chính Thuần có chút ra chiều lãnh đạm.

Đoàn Chính Thuần đưa tay về phía một người đàn ông trung niên cao nhã có râu ba chòm, giới thiệu nói:

- Vị này là Cao Thăng Thái Cao hiền đệ, chính là Thiện Xiển Hầu của Đại Lý.

Đoàn Chính Thuần lại đưa tay về phía Vô Cực Tử, tươi cười nói:

- Vị này là Vô Cực Tử thiếu hiệp, chính là ân nhân cứu mạng của Dự Nhi, võ công hết sức tài giỏi, mọi người hãy làm quen đi.

Vô Cực Tử và Cao Thăng Thái khiêm tốn cúi người chào hỏi, chắp tay nói:

- Cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Mọi người đối ẩm say sưa vui vẻ, đột nhiên nghe vút mấy tiếng, ba mũi tên độc bất ngờ phóng ra từ trong góc khuất, bay nhanh như chớp về phía Vô Cực Tử. Mọi người ai nấy kinh hãi la hoảng, nhưng Vô Cực Tử không né không tránh, trực tiếp giơ tay bắt lấy ba mũi tên độc, thủ pháp hết sức ảo diệu, khiến cho người ta trố mắt ra nhìn.

Cao Thăng Thái chạy đến che chắn cho Đoàn Chính Thuần, vội vàng thét lên:

- Người đâu, có thích khách, có thích khách! Mau đến bảo vệ vương gia!

Nhất thời vương phủ náo loạn cả lên, thân binh nhao nhao chạy đến cứu giá, chỉ thấy từ trong góc khuất bước ra một thiếu nữ áo đen đeo mạng che mặt, Vô Cực Tử kinh ngạc kêu lên:

- Mộc... Mộc cô nương!

Mộc Uyển Thanh lấy ra một bình thuốc giải ném về phía Vô Cực Tử, lạnh giọng nói:

- Ngươi mau uống đi, nếu chậm sẽ không cứu được!

Một chút độc dược nho nhỏ đâu thể làm tổn thương được cơ thể bách độc bất xâm của Vô Cực Tử, nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lấy bình thuốc giải, trong lòng cảm thấy ngọt ngào xen lẫn áy náy, chỉ thấy Đoàn Chính Thuần gằn giọng quát:

- Thích khách to gan, dám đến vương phủ của ta gây chuyện! Người đâu, mau bắt ả lại cho ta!

Thân binh vệ sĩ trong vương phủ nhao nhao rút ra khí giới, Mộc Uyển Thanh cũng chuẩn bị tinh thần chiến đấu, đột nhiên Vô Cực Tử cuống quýt hô lên:

- Khoan đã! Chuyện này chỉ là hiểu lầm...

Lời còn chưa dứt, Mộc Uyển Thanh đã nghiến răng quát:

- Đồ ngụy quân tử, ta không cần ngươi thương hại!

Mộc Uyển Thanh lập tức phất tay một cái, một mũi ám tiễn phóng ra vun vút, nhưng không phải để tấn công Vô Cực Tử, mà mũi ám tiễn lại bay nhanh về phía Đao Bạch Phượng. Đoàn Chính Thuần cả kinh vội vàng kéo tay Đao Bạch Phượng tránh đi ám tiễn, ngay trong thời khắc nguy cấp thoát được một kiếp. Mộc Uyển Thanh đang nói chuyện đột nhiên phóng tên bay nhanh như chớp, đầu mũi tên lại có tẩm thuốc độc kiến huyết phong hầu cực kỳ lợi hại, mọi người ai nấy phật phồng lo sợ.

Đao Bạch Phượng nhanh chóng định thần lại, nhìn chằm chằm vào Mộc Uyển Thanh, cất giọng hỏi:

- Tu La Đao Tần Hồng Miên là gì của ngươi?

Đoàn Chính Thuần vừa nghe nhắc đến sáu chữ "Tu La Đao Tần Hồng Miên" thì khuôn mặt liền biến sắc, lắp bắp nói:

- Nàng... nàng...

Mộc Uyển Thanh bất giác nhíu mày, lạnh lùng hỏi:

- Tu La Đao Tần Hồng Miên là ai?

Đao Bạch Phượng khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nói:

- Ngươi về nói với Tần Hồng Miên rằng nếu muốn giết ta thì cứ việc quang minh chính đại đến đây. Chút trò vặt vãnh như vậy, không sợ người khác cười cho hay sao?

Mộc Uyển Thanh có chút khó hiểu nhìn Đao Bạch Phượng, lạnh nhạt nói:

- Ta không hiểu bà đang nói gì cả. Lần này ta chỉ phụng mệnh sư phụ đi giết hai nữ nhân đã làm hại người khổ sở một đời, người thứ nhất là một nữ tử người Di dung nhan mỹ lệ, dùng nhuyễn tiên làm binh khí, trên bàn tay có bớt son, chính là Đao Bạch Phượng bà!

Đao Bạch Phượng hừ lạnh một tiếng, cười khẩy hỏi:

- Sư phụ ngươi còn sai ngươi đi giết một người nữa, có phải là Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo không?

Mộc Uyển Thanh rất lấy làm lạ, lắc đầu nói:

- Không phải! Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo chính là sư thúc của ta, chính bà ấy đã sai người đưa thư tới sư phụ ta, nói rằng hai người phụ nữ làm khổ cuộc đời sư phụ, mối thù không thể không báo...

Đao Bạch Phượng cũng đã hiểu ra, thản nhiên nói:

- Thế thì người kia họ Vương đang ở Tô Châu có hay phải không?

Mộc Uyển Thanh không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy! Sao bà lại biết? Ta cùng sư phụ đã đến Tô Châu giết bà ta trước, thế nhưng bà ta thuộc hạ thật đông, nơi ở cũng thật lạ lùng, còn chưa giáp mặt đã bị đám thuộc hạ của bà ta đuổi đến tận Đại Lý...

Đoàn Chính Thuần cố gắng trấn tĩnh, quay sang nhìn Mộc Uyển Thanh hồi lâu, cảm thán nói:

- Giống quá! Giống quá! Thế mà ta không nhìn ra...

Mộc Uyển Thanh còn chưa hiểu gì, Đoàn Chính Thuần đã xúc động hỏi:

- Năm nay cô đã mười tám tuổi rồi đúng không? Có phải cô sinh vào khoảng tháng chín hay không?

Mộc Uyển Thanh rất lấy làm lạ, sửng sốt hỏi:

- Sao chuyện gì của ta ông cũng biết thế? Ông là thế nào với sư phụ ta?

Đoàn Chính Thuần vẻ mặt vô cùng thống khổ, chua xót nói:

- Uyển Nhi, ta... ta nghĩ mà thẹn với sư phụ... và con nhiều lắm!

Mộc Uyển Thanh giật mình đánh thót một cái, nghi vấn hỏi:

- Ông... ông nói gì thế?

Đoàn Chính Thuần thở dài một hơi, nghẹn ngào hỏi:

- Sư phụ không nói tên thật cho con nghe sao?

Mộc Uyển Thanh cũng không giấu diếm, nhàn nhạt nói:

- Sư phụ bảo rằng tên bà là U Cốc Khách, còn tên họ đầy đủ là gì thì ta cũng không biết.

Đoàn Chính Thuần đứng lặng hồi lâu, trong lòng bất giác nhớ đến bài thơ "Giai Nhân" của Đỗ Phủ. Bài thơ nói về một người phụ nữ bị chồng bạc bẽo vô tình bỏ rơi, từng câu từng chữ giống như mũi kim sắc nhọn, đâm sâu vào trong trái tim Đoàn Chính Thuần.

"Tuyệt đại hữu giai nhân,

U cư tại không cốc.

Tự vân lương gia tử,

Linh lạc y thảo mộc.

...

Phu tế khinh bạc nhi,

Tân nhân mỹ như ngọc.

Hợp hôn thượng tri thời,

Uyên ương bất độc túc.

Đãn kiến tân nhân tiếu,

Ná văn cựu nhân khốc..."

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.