Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dâm Tặc Vô Sỉ

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Sau khi tỉnh táo trở lại, Mộc Uyển Thanh nhanh chóng mặc lại y phục đeo khăn che mặt đi ra bên ngoài, Chung Linh lúc này vẫn đang cuộn tròn người lại mà ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn mấp máy đôi môi bé nhỏ sau đó chép miệng, khiến cho nước miếng chảy tùm lum trông rất buồn cười. Động tĩnh đêm qua ồn ào như vậy mà Chung Linh vẫn có thể say giấc nồng, bản lĩnh ngủ say như chết quả thật vô cùng lợi hại.

Mộc Uyển Thanh khẽ lay người Chung Linh dậy, nghiêm giọng nói:

- Mau dậy đi thôi, ta không chờ đâu.

Chung Linh giật mình choàng tỉnh, đưa tay dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, ngơ ngác hỏi:

- Mới đó mà trời đã sáng rồi sao?

Chung Linh vừa đưa tay lên gãi mái tóc bù xù, vừa lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, có chút khó hiểu nhìn bộ dáng Mộc Uyển Thanh đi đứng trông rất khó khăn, thắc mắc hỏi:

- Mộc tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Mộc Uyển Thanh cố gắng trấn tĩnh lại, nhẹ giọng nói:

- Ta không sao... không có việc gì đâu.

Chung Linh ngơ ngác nhìn quanh một vòng, nghi vấn hỏi:

- Kỳ lạ thật đấy, Vô Cực ca ca đi đâu mất rồi?

Mộc Uyển Thanh đột nhiên nổi khùng, lạnh giọng quát:

- Không được nhắc đến cái tên đó nữa!

Chung Linh không khỏi có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy Mộc Uyển Thanh lườm mình một cái sắc lẹm thì cũng không dám nói thêm gì nữa, hai người nhanh chóng thu xếp lên đường trở về Vạn Kiếp Cốc, đi được một đoạn thì phía trước bỗng nhiên có tiếng cười the thé như tiếng kim khí cọ xát vào nhau truyền đến:

- Hai tiểu cô nương đi đâu mà vội vàng thế, có cần Vân lão tứ này giúp chuyện gì không?

Chỉ thấy có một nam tử chừng ba mươi tuổi xuất quỷ nhập thần phi thân đến, dáng người thì cao lêu nghêu, lại gầy khô như que củi, toàn thân trông như cây tre, nét mặt dài ngoằng nhìn mà phát khiếp. Người này không phải ai khác chính là Vân Trung Hạc, là lão tứ trong Tứ Đại Ác Nhân, tính cách dâm đãng bỉ ổi, chuyên làm những việc xấu xa hãm hiếp nữ tử nhà lành, có ngoại hiệu là Cùng Hung Cực Ác.

Mộc Uyển Thanh tính khí đanh đá cục cằn, lúc này lại đang bực mình không vui, không có tâm trạng đôi co với Vân Trung Hạc, lớn tiếng quát:

- Mau mau cút đi cho khuất mắt ta!

Vân Trung Hạc mặt dày tiến lên một bước, thản nhiên nói:

- Tiểu cô nương, chồng cô bỏ cô đi rồi, còn mơ tưởng làm gì nữa? Cô nương theo ta có phải là hay hơn không?

Mộc Uyển Thanh trong lòng vẫn đang uất hận tủi hờn, lửa giận chưa biết nên trút vào ai, liền gằn giọng quát:

- Là ngươi tự tìm đường chết!

Mộc Uyển Thanh vẫy tay một cái nghe vút một tiếng, một mũi ám tiễn phóng ra, nhưng Vân Trung Hạc né qua bên trái nửa thước tránh khỏi. Không hiểu Vân Trung Hạc lách người chuyển mình như thế nào mà đã quờ tay đến trước mặt Mộc Uyển Thanh, nàng né tránh chậm một chút liền thấy gió thổi vào má mát rượi, thì ra tấm khăn che mặt đã bị giật mất.

Vân Trung Hạc thấy Mộc Uyển Thanh dung nhan tuyệt thế, lập tức ngây người ra nhìn, chép miệng ra vẻ thèm thuồng, giọng the thé khen:

- Cô em thật là xinh quá, giả như lẳng lơ thêm một chút nữa thì thật thập toàn thập mỹ...

Mộc Uyển Thanh tức giận phất tay một mạch mấy cái, sáu bảy mũi tên nhằm Vân Trung Hạc phóng tới, trên không vang lên những tiếng vút vút, ám tiễn bay đến cực kỳ ghê gớm, Vân Trung Hạc phải liên tiếp nhô lên cúi xuống né tránh. Vân Trung Hạc hiểu rõ tâm lý của Mộc Uyển Thanh, nên không rút khí giới ra đối địch, mà chỉ lạng người né tránh công kích, sau khi giao thủ một hồi thì Mộc Uyển Thanh cũng dần xuống sức, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.

Chung Linh vội vàng chạy đến, run giọng nói:

- Vân lão tứ, ngươi đừng làm xằng làm bậy! Cha ta chính là Mã Vương Thần Chung Vạn Cừu, là cốc chủ của Vạn Kiếp Cốc, nếu như chúng ta không may có mệnh hệ gì, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu.

Vân Trung Hạc không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Tên mặt ngựa Chung Vạn Cừu xấu xí đến nỗi ma chê quỷ hờn, thế mà lại có thể sinh ra một tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần thế này, có phải cốt nhục ruột thịt không đấy?

Vân Trung Hạc tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộc Uyển Thanh và Chung Linh, đắc ý nói:

- Giữa chốn đồng không mông quạnh thế này, chỉ cần hành sự cẩn thận một chút, làm sao có thể bị phát hiện được?

Mộc Uyển Thanh thà chết chứ không chịu nhục, tức giận phóng ra mấy mũi ám tiễn liên tiếp, nhưng Vân Trung Hạc khinh công thượng thừa, lạng người né tránh hết sức ảo diệu, thậm chí thừa cơ chạy tới trước mặt Chung Linh đoạt mất binh khí, Chung Linh trong lòng kinh hãi tột độ, tay chân lập tức trở nên luống cuống, hoảng hốt hét lên:

- Ngươi... ngươi không được đi qua đây, nếu không... nếu không ta sẽ cắn lưỡi tự sát!

Vân Trung Hạc bật cười hắc hắc, dâm tà nói:

- Tiểu mỹ nhân, nàng yên tâm đi. Ta nhất định sẽ hầu hạ nàng thật tốt, đảm bảo nàng sẽ sung sướng dục tiên dục tử, ha ha!

Tư chất tu luyện của Vân Trung Hạc không được tốt lắm, y đã lớn tuổi mà tu vi chỉ mới đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Tiền Kỳ, sợ rằng đời này không thể tiến thêm được nữa, nhưng với tu vi cảnh giới Luyện Khí Hậu Kỳ của Chung Linh thì làm sao có thể đối phó được một tay lão luyện giang hồ, còn chưa kể đến bản lĩnh khinh công tuyệt diệu thần kỳ của y, tình thế vô cùng hung hiểm. Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh, chỉ thấy ngay khi Vân Trung Hạc sắp sửa bắt được Chung Linh, thì cổ tay của y đã bị một quái khách thần bí toàn thân ăn mặc kín mít vươn tay giữ chặt, không thể cử động chút gì, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Vân Trung Hạc vô cùng đau đớn quằn quại, xương cốt của y như sắp bị bóp nát đến nơi vậy.

Vân Trung Hạc cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, hoảng hốt hỏi:

- Ngươi... rốt cuộc thì ngươi là ai?

Quái khách thần bí cũng không nhiều lời, tay trái trực tiếp đánh ra một chưởng uy lực mạnh mẽ đem Vân Trung Hạc thô bạo hất văng ra xa, khiến y trọng thương không ngừng thổ huyết. Vân Trung Hạc nhận thấy tình hình không ổn lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng đối phương khinh công ảo diệu, bản lĩnh vượt xa một chút tài vặt của Vân Trung Hạc, chỉ trong chốc lát đã tóm được y, cũng tiện tay bồi thêm một chưởng khiến Vân Trung Hạc đau điếng toàn thân, đây là lần đầu tiên trong đời y thấy sợ hãi đến vậy, cảm giác giống như thần chết ở ngay bên cạnh.

Đột nhiên từ đằng xa có một giọng nói oang oang truyền đến:

- Có giỏi thì đến đại chiến ba trăm hiệp với lão tử, đừng có bắt nạt Vân lão tứ!

Nam Hải Ngạc Thần từ xa chạy đến, hai tay rút ra khí giới chém mạnh về phía quái khách thần bí, tay phải cầm một thanh đao hai lưỡi tựa như cái kéo, lưỡi dài có răng sáng loáng giống như hàm răng cá sấu nên gọi là Ngạc Chủy Tiên, tay trái cầm một cây roi có răng cưa giống như chiếc đuôi cá sấu nên gọi là Ngạc Vĩ Tiên. Quái khách thần bí đối với hai món vũ khí khác lạ của Nam Hải Ngạc Thần không mấy để tâm, hai tay biến ảo thoăn thoắt sử dụng thủ pháp kỳ diệu tinh xảo nhẹ nhàng hoá giải công kích của đối thủ.

Nam Hải Ngạc Thần nhìn thấy thủ pháp có chút quen mắt, trong lòng kinh nghi bất định, buột miệng nói:

- Thì ra... Thì ra là ngươi! Chỉ mới không gặp mấy ngày, sao ngươi tiến bộ kinh thế?

Vân Trung Hạc nhân lúc quái khách thần bí giao thủ với Nam Hải Ngạc Thần đã lén lút thi triển khinh công chạy trốn, hiện tại cũng đã chạy được một đoạn khá xa, quái khách thần bí thoát khỏi địch thủ dây dưa, nhanh chóng vươn người nhặt lên một cây ám tiễn trên mặt đất do Mộc Uyển Thanh phóng ra ban nãy, vận kình xảo diệu ném thẳng về phía Vân Trung Hạc đang đào tẩu. Mũi tên lao đi vun vút tạo nên âm thanh to lớn chấn động không trung, đột nhiên nghe thấy tiếng la oai oái thảm thiết của Vân Trung Hạc, thì ra mũi tên kia đã bắn trúng hạ bộ của y, trực tiếp phá hủy hung khí tội ác của tên hái hoa dâm tặc, máu me bê bết cực kỳ kinh khủng, thế nhưng Vân Trung Hạc vẫn cố nhịn đau chạy trốn giữ mạng, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nam Hải Ngạc Thần vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, bất giác bật cười ha hả, khoái chí nói:

- Ngươi bị như vậy đáng lắm... đáng lắm! Ha ha!

Đột nhiên Nam Hải Ngạc Thần lớn giọng quát:

- Bọn bay lấp ló cái gì? Có cút đi không thì bảo!

Chỉ thấy trong những bụi cây chui ra đến hơn người, chính là mấy người Bình bà bà và Thụy bà bà đã vây công Mộc Uyển Thanh lúc trước. Bọn họ thất thủ nhưng không từ bỏ mưu đồ, mai phục cẩn thận bên ngoài Vạn Kiếp Cốc chờ đợi, lặng lẽ bám theo phía sau Mộc Uyển Thanh định thừa nước đục thả câu, nhưng thấy có cao thủ đến tương trợ cả kinh vội vàng nấp vào bụi rậm, tuy đã cẩn thận thu liễm khí tức, im hơi lặng tiếng không gây tiếng động, nhưng làm sao qua được tai mắt của Nam Hải Ngạc Thần, bị phát hiện liền kinh hoảng rời đi.

Quái khách thần bí không để trong lòng, khoát tay nói:

- Chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta sau này gặp lại.

Nam Hải Ngạc Thần không khỏi sửng sốt, cứ tưởng hôm nay nhất định liều chết một phen, nào ngờ đối phương tính khí cổ quái lại không động thủ, y cũng không phải là người không hiểu thời thế, lập tức xoay người rời đi, quái khách thần bí sau đó cũng liền thi triển khinh công phi thân rời khỏi, Mộc Uyển Thanh vội vàng kêu lên:

- Vô Cực Tử, ngươi đứng lại đó cho ta!

Mộc Uyển Thanh nhanh chóng phi thân đuổi theo, thế nhưng chỉ một lúc sau đã không nhìn thấy gì nữa, nàng đã gọi đến khàn giọng nhưng không có ai đáp lại, bất giác nắm chặt hai tay, nghiến răng quát:

- Ngươi là dâm tặc khốn kiếp, ta... hận... ngươi!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.